Chương 29

Chương 29:

Cố Thư Vũ cũng không giận, bình tĩnh nói: “Làm sao tớ có thể làm phiền đến lực lượng cảnh sát được, rõ ràng chúng ta có thể lặng lẽt giải quyết vụ này mà, sao còn phải nhờ đến lực lượng an ninh quốc gia làm gì, không cần thiết đâu.”

“Vậy cậu tự đi mà tìm vệ sĩ đi.” Cảnh Hoán nói xong thì bỏ đi.

Cố Thư Vũ muốn đi theo nhưng bị Cảnh Hoán quay lại cản: “Đừng đi theo tôi, phiền.”

Cố Thư Vũ dừng bước, cảm thấy người này rất có cá tính.

Vì địa điểm quay hôm nay là ở trên đường nên nội dung quay hôm nay đều là những cảnh diễn ra trên đoạn đường này.

Sau khi quay xong Lâm An Lan quay về phòng thay quần áo, sau đó bắt đầu diễn cảnh sau với Trình Úc.

Đó là cảnh buổi chiều ngày hôm sau.

Cảnh Hoán vừa đi tới ngã tư đã nhìn thấy Cố Thư Vũ.

Cố Thư Vũ đã thay một bộ quần áo khác, còn Cảnh Hoán vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua.

Cố Thư Vũ nhiệt tình vẫy vẫy tay với Cảnh Hoán: “Cậu nghỉ làm rồi à?”

Cảnh Hoán cau mày không để ý tới cậu, vẫn trầm mặt đi về phía trước.

Cố Thư Vũ cũng không cảm thấy xấu hổ, cậu nắm lấy cánh tay Cảnh Hoán lúc anh đi ngang qua người mình rồi nhét vào tay anh tờ giấy mình đã chuẩn bị sẵn: “Trong đây có viết tên và số điện thoại của tớ, cậu đã giúp đỡ tớ một lần, tớ nợ cậu một phần ân tình, có chuyện gì cậu có thể gọi cho tớ bất cứ lúc nào.”

Cảnh Hoán không để ý đến cậu, tiện tay nhét tờ giấy vào túi: “Tôi nhận nó, vậy cậu có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không?”

Cố Thư Vũ gật đầu, phất phất tay: “Tớ đi đây.”

Cảnh Hoán không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Cố Thư Vũ nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, cảm thấy rất đáng tiếc.

Cậu rất muốn kết bạn với người này, nhưng có vẻ như đối phương không muốn làm bạn với cậu.

Vậy cũng chỉ có thể quên đi thôi.

Cố Thư Vũ phất phất tay quay trở về.

Hôm nay Trình Úc chỉ có hai cảnh quay, diễn xong thì đến lượt Phàn Nhuế Văn ra sân.

Lâm An Lan là nam chính nhất nên đất diễn nhiều hơn so với Trình Úc.

Cậu lại phải thay một bộ đồ khác. Cậu vào phòng hoá trang thay đổi diện mạo của mình, trang điểm khiến bản thân trông trưởng thành hơn rồi mới quay trở lại phim trường.

Phàn Nhuế Văn đã chuẩn bị xong, thấy Lâm An Lan đi tới thì cùng cậu đối thoại theo kịch bản rồi chuẩn bị ghi hình.

Trình Úc nhìn Lâm An Lan kéo tay Phàn Nhuế Văn bỗng cảm thấy vô cùng chói mắt, nhưng anh đã xem Lâm An Lan diễn cảnh này khá nhiều lần trong phim nên đã thành thói quen.

Vậy nên anh cũng chỉ nhìn một lúc rồi thu hồi ánh mắt, xem lại kịch bản lần nữa.

Ngày đầu tiên bấm máy nên đoàn kịch cũng không có ý định đẩy nhanh tiến độ, chỉ quay đến chín giờ tối đã thu dọn.

Lâm An Lan đi đến phòng hóa trang để chuyên gia trang điểm tẩy trang cho mình, đồng thời xem lịch làm việc của ngày mai.

Đang xem thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cậu cầm lên xem, là số lạ, Lâm An Lan không nghe mà trực tiếp cúp máy.

Nhưng lập tức chuông điện thoại của Trác Tư Á cũng vang lên, anh liếc mắt nhìn, khó xử nói với Lâm An Lan: “Là điện thoại của Tưởng Húc.”

“Anh ta gọi điện cho anh làm gì?”

“Cậu ấy nói vì em không tiếp điện thoại của cậu ấy.”

“Vậy nên anh ta mới gọi cho anh?”

“Nhận không?” Trác Tư Á hỏi.

Lâm An Lan nhìn khuôn mặt bình tĩnh của mình trong gương, thờ ơ nói: “Không nhận.”

Trác Tư Á nhíu mày, do dự vài giây vẫn khuyên cậu: “Hay là em nghe một chút đi, lỡ như cậu ta thật sự có việc cần tìm em thì sao?”

“Anh ta nhất định muốn em phải nghe máy sao?” Lâm An Lan hỏi ngược lại: “Em cũng đâu phải trợ lý của anh ta.”

Trác Tư Á nghe vậy thì phất tay ra hiệu cho nhân viên trang điểm đi ra ngoài trước, sau đó mới chậm rãi nhẹ nhàng thuyết phục cậu: “An Lan, bây giờ em đang mất trí nhớ nên em không biết quan hệ giữa hai người lúc trước rất tốt, em rất quan tâm đến cậu ta.”

“Anh cũng biết đó là chuyện trước kia.” Lâm An Lan cầm miếng bông tự tẩy trang: “Em của trước đây là em của trước đây, em của bây giờ là em của bây giờ. Trước đây em quan tâm đến anh ta, không lẽ bây giờ em cũng phải quan tâm đến anh ta sao?”

Trác Tư Á bất đắc dĩ: “Anh chỉ sợ sau khi em nhớ lại sẽ hối hận.”

“Nếu em thực sự hối hận thì cứ để đến lúc đó em hối hận đi.” Lâm An Lan không để ý nói một câu đầy tính triết lý: “Tại sao em phải vì sau này có hối hận hay không mà bây giờ phải trả giá chứ?”

“Trước khi mất trí nhớ chắc là em cũng có một cuộc sống tốt và không làm chuyện gì trái lương tâm đúng không?”

Trác Tư Á lắc đầu: “Không có, em là một người rất quyết đoán nên không làm gì khiến bản thân phải chịu thiệt.”

“Đúng vậy. Trước khi mất trí nhớ em chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, trải qua khoảng thời gian khá vui vẻ, bây giờ em bị mất trí nhớ thì em cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc của bản thân làm chuyện mình không thích. Còn việc em có hối hận hay không thì đều là chuyện của sau này thì cứ để sau này hãy lo. Dù sao hiện tại thì em vẫn có quyền được sống một cuộc sống vui vẻ mà.”

Trác Tư Á: …

Trác Tư Á muốn khuyên cậu nhưng lại không biết nên khuyên thế nào. Lâm An Lan bảo trợ lý gọi nhân viên trang điểm vào tiếp tục tẩy trang cho cậu.

Trác Tư Á thở dài thầm nghĩ, dù sao thì anh cũng đã làm tất cả những gì mình có thể làm, sau này nếu như Lâm An Lan có thật sự lấy lại trí nhớ thì anh cũng không bị lương tâm cắn rứt.

Lâm An Lan tẩy trang xong, đi ra khỏi phòng thay đồ, đi ăn cơm với đoàn phim rồi trở về khách sạn.

Trong suốt thời gian đó số lạ gọi cho cậu hai lần, nhưng cậu đều không nhận.

Cậu là một minh tinh, không được tuỳ tiện nhận điện thoại từ người lạ, nếu thật sự là chuyện công việc thì người mà đối phương nên liên lạc là Trác Tư Á chứ không phải cậu.

Trình Úc và Lâm An Lan lần lượt trở về khách sạn, vừa về tới phòng khách sạn thì anh nhận được một cuộc điện thoại.

“Hôm nay Tưởng Húc gọi điện thoại cho cậu Lâm, nhưng cậu Lâm vẫn không kéo anh ta ra khỏi danh sách đen.”

Trình Úc cười khẽ: “Vậy thì tốt.”

“Nhưng sau đó anh ta lại gọi cho Trác Tư Á.”

“Họ nói chuyện trong bao lâu?”

“Lần này Trác Tư Á không nhận điện thoại của anh ta, trước đó Trác Tư Á tiếp điện thoại hai lần, nhưng chỉ nói ba mươi giây đã kết thúc cuộc gọi.”

Trình Úc kinh ngạc: “Anh ta rất tự giác đấy chứ.”

Đối phương: “…”

“Được rồi, tôi đã biết.” Trình Úc cười nói: “Còn những chuyện khác thì sao?”

“Một tuần nay cậu ta không còn đến gặp ngài Trình nữa”

“Ồ?” Trình Úc ngồi trên ghế ở ban công: “Ông ấy nguyện ý như vậy sao?”

“Đúng vậy, nhưng cậu ta cũng không nhận vai diễn nào mới, chỉ nhận chụp hình cho tạp chí và quảng cáo.”

“Vậy xem ra ông ấy cũng không nỡ từ bỏ.”

Trình Úc nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, một diễn viên đang trong thời kỳ “hot” lại không nhận vai diễn, hoặc là quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, hoặc là đang có dự định khác.

Tưởng Húc rõ ràng là trường hợp thứ hai, nhưng mà những toan tính này của cậu ta đã được định sẵn là công dã tràng.

Thậm chí Trình Úc còn không thèm đối đầu trực tiếp với Tưởng Húc vì anh hoàn toàn không cần làm vậy.

Rất nhiều việc đã được định sẵn từ khi sinh ra, chỉ cần anh còn là Trình Úc thì cho dù Tưởng Húc có tung hoành thế nào cũng không thể thay đổi được điều gì dù chỉ là bọt nước.

Chỉ tiếc là Tưởng Húc vẫn không hiểu.

“Anh ta cho rằng tất cả mọi người đều coi trọng anh ta giống An An.”

“Quá ngây thơ rồi.”

Trình Úc thở dài đứng lên, chuẩn bị đi tắm.

Lâm An Lan tắm xong nằm trên giường cầm điện thoại di động nhắn tin cho Trình Úc.

Lâm An Lan: [ Anh đang làm gì đó?]

Cậu chờ một lúc vẫn không thấy Trình Úc trả lời, Lâm An Lan nghĩ chắc anh đang tắm hoặc đã ngủ rồi.

Lâm An Lan định chờ anh khoảng nửa tiếng, nếu sau nửa tiếng mà anh vẫn không trả lời thì sẽ đi ngủ.

Cậu mở app đọc truyện trong điện thoại di động ra bắt đầu xem.

Nhưng cậu chỉ mới đọc được nửa chương thì có tiếng gõ cửa.

Lâm An Lan không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy đi ra mở cửa.

Trình Úc ăn mặc rất chỉnh tề, trong tay cầm quyển kịch bản, mỉm cười giơ lên với cậu.

Lâm An Lan nghiêng người cho anh vào phòng, hỏi: “Đối diễn?”

“Cảnh giường chiếu.” Trình Úc trả lời.

Lâm An Lan: …

“Trễ như vậy cũng chỉ có thể bàn luận về cảnh giường chiếu thôi.” Trình Úc nghiêm túc nói.

Lâm An Lan bật cười: “Em có đồng ý bàn luận cảnh giường chiếu với anh à?”

Trình Úc giả vờ khϊếp sợ: “Vợ à không phải chứ, em nỡ để chồng em cô độc một mình trong căn lều trống rỗng trong thời kỳ đang yêu đương mặn nồng như vậy sao? Một cặp đôi đang yêu nhau mà lại phải sống xa nhau sao? Rõ ràng là người yêu mà lại phải ngăn cách? Là thứ gì đã ngăn cách chúng ta ở cùng nhau? Điều gì đã khiến chúng ta phải chia tay? Là sự suy đồi đạo đức hay bản chất con người bị tha hoá, hay là một đôi uyên ương bị ngăn cấm, vậy thì hoan nghênh bạn đến với chương trình [ Vợ tôi yêu tôi một lần nữa]!"

Lâm An Lan: …

Trình Úc: "Tâm trạng của nhân vật chính Tiểu Trình bây giờ chính là khát vọng, vô cùng khát vọng. Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải khoảng cách giữa sự sống và cái chết, mà là em nằm bên kia giường còn anh nằm bên này giường, chúng ta nằm trên cùng một chiếc giường nhưng lại không thể cùng nhau thảo luận về cảnh giường chiếu."

Lâm An Lan: …

"Nếu em nhớ không lầm thì đây hình như là giường của em mà, chúng ta cũng không cùng nằm trên một chiếc giường….Đúng không?"

Trình Úc lập tức thay đổi bài thơ: "Khi còn bé, khát vọng chỉ là một bức ảnh mỏng manh, anh đứng bên ngoài còn em lại ở bên trong bức ảnh; lớn lên khát vọng lại là sân khấu rộng lớn, anh đứng ở dưới, còn em đứng trên sân khấu; sau đó khát vọng lại biến thành chiếc giường lớn mềm mại, anh nằm đầu giường này còn em nằm đầu giường kia.”

Lâm An Lan: …

Lâm An Lan đứng dậy vỗ tay: “Đúng là một cuốn sách không dùng để đọc.”

“Vậy anh có tư cách thảo luận cảnh giường chiếu với em rồi đúng không?”

Lâm An Lan bật cười: “Em sợ em còn không cho anh lên giường nữa thì đêm nay phải nghe ngâm thơ hiện đại đi ngủ mất.”

Trình Úc khiêm tốn nói: “Cũng không hẳn, anh chỉ nhớ một vài bài thơ hiện đại thôi.”

“Ồ?” Lâm An Lan nghi ngờ.

“Nhưng bắt đầu từ hôm nay anh sẽ học thêm nhiều bài thơ khác nữa.”

Lâm An Lan: “… Không cần phải vậy đâu.”

“Trình Úc: “Vẫn cần chứ, sống đến già học đến già.”

Được rồi, Lâm An Lan gật đầu, đây đúng là một đoá hoa có học thức!

Thành thật mà nói thì Lâm An Lan cũng không ngờ Trình Úc sẽ chạy đến ngủ chung với cậu, dù sao thì họ đang ở chung khách sạn, thứ nhất là không cần thiết, thứ hai là để tránh bị nghi ngờ.

Lần này không giống như lúc đi ghi hình chương trình thực tế hai người ở chung một phòng, máy quay cũng bị tắt nên họ làm gì thì người khác cũng không biết.

Nhưng Trình Úc nói cũng có phần đúng, quan hệ của hai người đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, Trình Úc không muốn ngủ một mình cũng là chuyện bình thường.

Lâm An Lan là người rất lý trí, nhưng nhìn Trình Úc đứng trước mặt cậu lại nhịn không nổi mà mềm lòng nên cũng đành nhắm một mắt đè xuống công tắc lý trí của mình.

Trình Úc đạt được tư cách thảo luận cảnh giường chiếu thoả mãn ôm cậu lên giường.

“Anh đi tắm nhưng không lấy áo ngủ, cầm theo thì quá lộ liễu nên em cho anh mượn áo ngủ đi.”

“Anh cũng biết là quá lộ liễu à.” Lâm An Lan cười nói: “Em còn tưởng anh không biết cái khái niệm này nữa chứ.”

“Còn không phải vì em sao.” Trình Úc thở dài: “Bản thân anh thì anh chỉ hận không thể cầm một cái loa thật lớn đứng ở nơi cao nhất trong thành phố nói cho tất cả mọi người biết em là bạn trai anh, hai chúng ta là một cặp.”

“Nhưng không phải là do em không cho phép anh làm sao?” Trình Úc nói xong ai oán liếc Lâm An Lan một cái.

Lâm An Lan: …

Lâm An Lan không còn gì để nói, chỉ có thể vỗ vỗ vai anh: “Thiệt thòi cho anh rồi.”

“Aizz.” Trình Úc lại thở dài: “Hết cách rồi, ai bảo anh nghe lời vợ như vậy chứ.”