Chương 44

Lúc Thời Thanh tỉnh lại, xung quanh đều là mùi huân hương quen thuộc. Là loại mùi thoang thoảng không quá nồng mà cậu yêu thích.

Nhắm mắt lại duỗi tay sờ sờ dưới thân thì thấy mình đang đắp chăn.

Mở mắt ra lần nữa, nhìn bản thân đang vùi kín trong chăn trên cái giường trải thảm da cáo lông đỏ.

Thảm cáo lông đỏ rất quý hiếm, ngay cả thế gia cũng khó có được một tấm, nhưng Hoàng thất lại nuôi loại cáo này.

【 Ái chà. 】

Thời Thanh đi chân trần xuống nề, chuyện này không thành vấn đề, dù sao thì nền cũng trải thảm lên nốt.

Bây giờ là ngày hè, nhưng đại điện rất thoáng mát, cậu nhìn tới nhìn lui thì thấy cả bốn phía đều có đặt mấy cái đỉnh chạm rỗng, bên trong là một khối băng.

【 Rốt cuộc cũng không nhịn nổi cướp người rồi sao? 】

Thời Thanh lắc đầu, ngáp một cái: 【 Sao ta không nhớ gì nhỉ? 】

Hệ thống cẩn thận nhắc nhở: 【 Lúc kí chủ uống say thì hắn xông tới. 】

Thời Thanh cũng không bất ngờ mấy.

Cậu đi xem vài vòng, phát hiện cung điện này được bố trí theo sở thích của mình, có lẽ Úc Thần Niên đã lên kế hoạch bắt mình không chỉ mới 1 - 2 ngày.

Hệ thống vẫn có chút lo lắng, đây là lần đầu nó gặp kiểu hình bắt cóc như thế này.

【Kí chủ ơi, thế này có sao không? 】

【 Sao không á? Không sao, thế này chẳng phải rất tốt sao? 】

Thời Thanh đắc ý trở về lăn qua lăn lại trên thảm lông cáo.

【 Tao đợi ngày này lâu lắm rồi. Mà mày mau đi coi tivi đi, không phải bữa trước bảo muốn xem "Hồi thôn mê hoặc" à? Bây giờ là lúc đi xem rồi đấy. 】

Hệ thống do dự nghe lời đi xem phim.

Thời Thanh đứng dậy, bắt đầu đi phá cửa.

Người hầu bên ngoài nghe động tĩnh, lập tức bẩm báo Úc Thần Niên.

Úc Thần Niên không ngờ Thời Thanh ngủ lâu thế, hắn đang bị Thời Thừa tướng quấn dai như đỉa, nghe được Thời Thanh tỉnh dậy thì lập tức đứng lên.

"Thừa tướng yên tâm, trẫm và Thời Thanh tình nghĩa như bể, lần này chẳng qua là đón em ấy vào cung ở lại, giờ trẫm bận chút việc không tiện tiếp Thừa tướng rồi.

Nói xong câu đó, Tân hoàng vội vã đi tới đại điện.

Thời Thừa tướng: "... Bệ hạ, bệ hạ! !"

Nghĩa tình cái con mẹ gì, ông rõ ràng thằng nhóc Thời Thanh này coi Tân hoàng đế như nộ bộc mà.

Dù Úc Thần Niên muốn đánh cậu, mắng cậu, hoặc hủy hoại thanh danh của cậu thì cũng không lạ gì.

Nhưng trực tiếp đem người vào cung thì là thế nào đây! !

Thời Thừa tướng lập tức liền liên tưởng đến cái mặt càng lớn càng yêu nghiệt của đứa con mình.

4 năm nay Thời Thanh trêu hoa ghẹo nguyệt không ít. Nếu như cậu không phải là con trai độc nhất của Thừa tướng thì chỉ sợ với tướng mạo lẫn cái tính tùy tiện kia thì đã sớm bị người ta bắt lại rồi.

Cậu đến tuổi này rồi nhưng vẫn chưa quyết định kết hôn là bởi vì thế.

Ai cũng biết Thời Thanh mê luyến mỹ sắc, mà tướng mạo cũng không thật sự phù hợp với tiêu chuẩn con rể của các trưởng bối.

Người ta muốn tướng mạo liên chính, hoặc ôn văn nho nhã, hoặc cường tráng to lớn.

Thời Thanh thì tốt rồi, dung mạo còn đẹp hơn nữ tử, vừa nhìn là biết đây là loại người không chịu ngồi yên một chỗ. Con rể như thế thì ai mà muốn cho được.

Người coi trọng Thời Thanh thì Thời Thừa tướng nhìn không vừa mắt.

Thằng con duy nhất này đương nhiên phải lựa chọn một người vợ có gia thế tốt, có giáo dục kĩ càng.

Ấy thế mà phải trì hoãn đến bây giờ.

Thời Thừa tướng hối hận rồi! !

Biết được sự việc sẽ thành ra như vậy, đáng lẽ lúc trước ông nên sắp đại một mối cho Thời Thanh luôn cho rồi.

Giờ khỏe không, con trai với Tân hoàng là chuyện gì thế này! !

Úc Thần Niên không suy nghĩ nhiều như Thời Thừa tướng. Hắn trời sinh chân dài, có võ công trợ giúp, lòng nhớ Thời Thanh da diết càng thêm vội vã, thái giám đi theo đuổi cũng không kịp.

Đến tẩm cung thì Tân hoàng mới dừng lại.

Hắn đứng ở ngoài cửa, nghe giọng Thời Thanh bên trong liền biết là kiểu mắng người quen thuộc, nhưng tay thì căng thẳng nắm chặt.

Có chút sợ hãi.

4 năm trải qua vô số lần sinh tử, Úc Thần Niên đều dựa vào cái tên của Thời Thanh mà bước tiếp.

Cậu được nuông chiều từ nhỏ, đương nhiên trước giờ không tim không phổi.

Nếu như Úc Thần Niên chết đi, có lẽ Thời Thanh sẽ thương tâm nhưng cũng có lẽ không, nhưng có thể chắc chắn rằng dựa theo tính cách của cậu thì tầm vài năm sẽ ném Úc Thần Niên ra sau đầu.

Không thể chết được, chết rồi Thời Thanh sẽ quên hắn.

Chém gϊếŧ ngày đêm, Úc Thần Niên luôn niệm câu nói này trong lòng mà vượt qua.

Bây giờ đã tới lúc hắn thu trái rồi.

Đóa hoa Thời Thanh diễm lệ yếu ớt này cuối cùng cũng bị hắn mang vào lãnh địa của mình.

Tiểu thiếu gia bên trong vẫn đang hăng say mắng chửi:

"Mù hay sao mà dám bắt cóc tiểu gia ta!! Không muốn sống nữa chứ gì, có biết cha ta là Thừa tướng không?!! Có biết ta rất thân thiết với bệ hạ không."

"Ngon thì đưa cái mặt ra đây, dám ra thì ta cho quỳ lạy gọi ta là gia gia! !"

Người trong cung chưa bao giờ gặp ai miệng mồm phách lối đến thế, huống chi đây là tẩm cung của Hoàng đế, nghe đến chảy cả mồ hôi.

Đến khi nhìn thấy Úc Thần Niên mới như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, vội vã hành lễ: "Bệ hạ..."

Úc Thần Niên phất tay bảo im lặng.

4 năm chinh chiến làm nam nhân quyết đoán có chút sốt ruột chuyển động hầu kết, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Âm thanh mắng người bên trong im bặt.

Cung nhân đứng bên cạnh chỉ thấy sau khi vào tẩm cung, đây là lần đầu tiên khuôn mặt lạnh lẽo không cảm xúc của bệ hạ có nét ôn hòa.

Ngữ khí của hắn dịu dàng cẩn thận, như sợ làm cho vị tiểu công tử kia kinh động:

"Thời Thanh."

Đáy lòng cung nhân khϊếp đảm, nhưng vẫn theo quy củ cúi đầu, chậm rãi đóng cửa lại.

Mà ở trong phòng, tiểu thiếu gia sau khi thấy rõ người tiến vào là Úc Thần Niên thì dại cả người.

Úc Thần Niên không nhìn bộ dạng hoảng sợ của cậu, vội vàng bước tới cầm lấy bàn tay non mềm của tiểu thiếu gia, dắt cậu đi vào trong đại điện.

Thời Thanh ngơ ngác chân trần giẫm lên thảm đi theo hắn.

Úc Thần Niên đưa cậu đến trước một cánh của ngầm.

Đây là nơi Tiên hoàng bố trí đề phòng trường hợp khẩn cấp, sau khi Úc Thần Niên đăng cơ thì trùng tu từ trong ra ngoài.

Cửa ngầm này là cơ mật của Hoàng thất, chỉ có các Hoàng đế mới biết, người xây dựng cửa ngầm cũng sẽ bị diệt khẩu.

Úc Thần Niên thì không thèm quan tâm thứ đó. Hắn như một đứa trẻ sốt sắng muốn khoe 100 điểm với người mình thích nhất, không e dè đẩy cánh cửa ra.

Cửa lớn chuyển động, một luồng hơi lạnh từ bên trong tỏa ra.

Thiếu niên đứng ở cửa, hai con ngươi trợn to nhìn cảnh tượng kia.

Không gian rộng lợn bao trùm, 4 vách tường chất đầy băng để duy trì nhiệt độ thấp trong căn phòng.

Mục đích là để giữ được các tượng băng hoa.

Các tượng băng đều được khắc rất sống động, nếu không phải nó lấp lánh trong suốt thì nhìn qua sẽ tưởng như hoa thật.

Úc Thần Niên đứng giữa những đóa hoa, mong chờ nhìn Thời Thanh.

"Ngươi thích không?"

Thời Thanh: "..."

Thời Thanh: "Hắt xì!"

Cậu bị gió lạnh thổi hắt xì chút.

Úc Thần Niên vội vã đóng cửa ngầm lại, ôm lấy thiếu niên đưa đến giường nhỏ, đặt cậu nằm lên thảm lông cáo.

"Không có sao chứ? Có bị lạnh lắm không?"

Đế vương rất căng thẳng với bảo vật mình vất vả lắm mới có được, chốc chốc lại sờ trán thiếu niên để kiểm tra nhiệt độ.

Hắn có chút ảo não.

Làm sao hắn có thể quên mất chứ.

Tiểu thiếu gia yếu ớt đã được bao bọc từ nhỏ rồi.

Cậu vừa sợ lạnh vừa sợ nóng.

Đế vương nhìn bé ngoan Thời Thanh ngơ ngác nằm trên thảm lông cáo, trong lúc nhất thời có chút bừng tỉnh.

Đã 4 năm trồi qua, tiểu thiếu niên năm đó càng lớn càng xinh đẹp.

Cậu từng tức giận vì bản thân không cao, nhưng chiều cao bây giờ cũng coi như là vượt dự đoán rồi.

Tứ chi cân xứng lười biếng thả lỏng trên một mảnh màu đỏ. Tuy là ngày hè nhưng Thời Thanh vẫn mặc trường sam, chỉ lộ ra cái gáy tinh tế và xương quai xanh.

Không một tì vết, từng ngón tay trắng nõn nổi bật giữa nền thảm đỏ.

Móng tay cắt gọn gàng hơi siết, đây là biểu hiện của sự căng thẳng.

Thiếu niên dường như cũng ý thức được thanh niên lúc trước bị cậu tùy ý bắt nạt bây giờ đã trở thành một bậc Đế Vương rồi.

Mà lúc hai người gặp nhau lần cuối, Úc Thần Niên không để lộ rõ tâm tư như vậy.

Hiện tại, hắn ngồi trên cả thiên hạ.

Tất cả đều tự mình hắn giành được.

Tròng mắt đẹp đẽ của Thời Thanh dần lộ ra sợ hãi.

Cậu cẩn thận đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của Úc Thần Niên, lộ ra vẻ mặt lấy lòng, cười dịu dàng: "Ta không sao, dạo này bị cảm lạnh chút thôi."

Cậu như mèo con thiếu mẹ, không dám phản kháng, chỉ dám nhỏ giọng meo meo lấy lòng.

Phản ứng này cũng nằm trong dự liệu của Úc Thần Niên.

Thái độ của Thời Thanh từ trước đến nay rất linh hoạt, đối với địa vị cao hơn thì sẽ rất ngoan ngoãn.

Chỉ là ánh mắt tiểu thiếu gia nhìn Úc Thần Niên có chút sợ hãi thái quá, cậu cẩn thận từ từ dịch người ra xa.

Tiếc là bao nhiêu chú ý của Đế Vương đã đặt trên người cậu rồi, dù cậu có di chuyển thật chậm đi nữa cũng không thoát khỏi ánh mắt của Úc Thần Niên.

Úc Thần Niên nhìn tiểu thiếu niên đang chống người ngồi dậy, khuôn mặt kiều diễm đẹp như hoa có chút chột dạ.

Thật là vẫn cứ đáng yêu như trước.

Đế vương chậm rãi áp sát mèo con của hắn.

Hắn chỉ muốn ôm cậu một cái.

Ôm thân thể mềm mại vào lòng, ngủ một giấc thật ngon.

4 năm nay hắn đã mỏi lắm rồi.

Ngủ ý trên mặt chữ.

Trước khi Thời Thanh chấp nhận thì Úc Thần Niên chắc chắn sẽ không làm gì cậu.

Nhưng mà Thời Thanh hiểu nhầm ý hắn.

Thiếu niên hốt hoảng hét lên, đột nhiên lùi về phía sau. Nhưng vì chưa khống chế được lực đạo nên trượt tay ngã xuống thảm lông cáo.

Cậu trợn tròn mắt, khắp khuôn mặt trắng nõn chỉ có khϊếp ý, chắc là bị dọa sợ rồi. Đến mức quên đứng dậy luôn, chỉ ngẩn tò te nằm nguyên tư thế lúc ngã, nhìn Úc Thần Niên.

Cậu trước nay phóng khoáng tùy ý, tất nhiên chưa bao giờ học cách tự bảo vệ bản thân trước một nam nhân.

Nên lúc cậu mờ mịt vô tội nằm giữa một mảnh màu đỏ, con ngươi Úc Thần Niên hơi co lại, khuôn mặt kiêu căng vì thế mà càng khϊếp sợ hơn.

Bộ dạng này không những không thể bảo vệ cho cậu mà còn gợi lên du͙© vọиɠ của nam nhân đấy.

Đúng là lạt mềm buộc chặt mà.

Tầm mắt Úc Thần Niên lập tức tối sầm.

Mèo con kiêu căng cao cao tại thượng cuối cùng cũng bị hắn ôm vào lòng rồi.

Có biết hắn nghẹn muốn nổ tung rồi không?

Từ khi gặp lại Thời Thanh hắn đã luôn phải nhẫn nhịn.

Mà hiện tại tiểu thiếu gia cứ không phòng bị nằm trước mặt hắn, nhìn có khác gì một món quà đang đợi hắn mở ra không chứ.

Đế vương nuốt nước miếng.

Hắn nhịn được.

Hắn có thể nhịn.

Hắn cúi người, nhẹ nhàng, chậm rãi ôm Thời Thanh vào lòng.

Như 4 năm trước như vậy.

Vào lúc ấy hắn vẫn là Hoàng tử thất sủng, sáng tối mùa đông chỉ cảm nhận được lạnh giá.

Duy chỉ có vào khoảng thời gian nghỉ trưa mới có thể ôm tiểu thiếu gia mềm mại đáng yêu hưởng thụ hơi ấm ngắn ngủi.

Lòng Úc Thần Niên tan chảy, hắn nỗ lực nhịn xuống du͙© vọиɠ để không dọa phải Thời Thanh. Âm thanh khàn đυ.c nhẹ nhàng dụ dỗ thiếu niên:

"Đừng sợ, ta sẽ không làm gì ngươi."

Hệ thống vì tiếng hét sợ hãi của kí chủ mà hốt hoảng chui ra, vừa nghe được câu nói này thì thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng an ủi kí chủ:

【 Kí chủ đừng sợ, hắn bảo sẽ không làm gì cậu rồi. 】

Thời Thanh: 【 Phét đấy, tao biết hết. 】

Hệ thống: 【? 】

Thời Thanh: 【 Lời nói dối lòng. 】

Hệ thống: 【? ? ? 】

Hệ thống: 【... 】

Thời Thanh tiếp tục nhắc nhở: 【Tao chờ hắn 4 năm mà giờ hắn không thèm làm gì ta, mày coi có logic không hả? 】

Hệ thống: 【... 】

Thời Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ: 【 Tao hiểu rồi, nhất định là do chưa đủ đô! 】

【 Được! Thống ngoan đi coi phim đi, diễn biến tiếp theo mày chưa đủ tuổi coi đâu. 】

Úc Thần Niên đang tận hưởng xúc cảm mềm mại của cơ thể thiếu niên, hài lòng siết chặt thêm chút nữa thì nghe Thời Thanh nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi thật sự sẽ không làm gì ta sao?"

Úc Thần Niên cúi đầu, nhìn thiếu niên xinh đẹp trong lòng đang cẩn thận ngẩng đầu nhìn mình.

Đôi mắt trong suốt kia chứa đầy sợ hãi.

Lòng Đế Vương chưa bao giờ mềm mại hơn.

Cho dù trước kia hắn đã nhìn thấy biết bao hung hăng, thù dai lẫn tốc độ lật mặt của tiểu thiếu gia.

Nhưng khi cậu nhẹ nhàng cẩn thận mong chờ nhìn mình, hắn căn bản không cách nào từ chối yêu cầu của cậu.

"Ừm."

Úc Thần Niên thấp giọng, ôn nhu vỗ về tiểu thiếu gia của mình: "Chỉ cần ngươi không muốn, ta sẽ không làm gì ngươi cả."

Thời Thanh trước giờ được đà lấn tới lập tức tranh thủ: "Ta muốn về nhà."

"Bây giờ ở lại đây với ta một chút được không?"

Đế vương dỗ hắn: “Chỉ cần ngươi chịu ở lại, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi.”

Có lẽ là vì thái độ của hắn rất tốt cho nên thân người cứng đờ của tiểu thiếu gia hơi mềm đi một chút, giọng nói mềm mại tựa như làm nũng, hỏi: “Ngươi không hận ta sao?”

“Bọn họ đều nói ta ức hϊếp ngươi, sau khi ngươi đăng cơ, Triệu Ngũ Lang vẫn luôn không cùng ý nghĩ với ta còn cười ta, nói ta là châu chấu sau thu, không thể nhảy nhót được nữa, còn nói chờ đến khi ngươi rảnh tay thì chuyện đầu tiên sẽ là đối phó ta.”

Khó trách phản ứng của Thời Thanh khi nhìn thấy hắn lại lớn như vậy, sợ hãi như vậy.

Úc Thần Niên thầm ghi nợ lên đầu Triệu Ngũ Lang này.

Ngoài mặt, hắn càng thêm cố gắng nhẹ giọng, dỗ tiểu thiếu niên đang sợ hãi:

“Sao ta lại hận ngươi? Trước đây trong cung chỉ có một mình ngươi đối xử tốt với ta, ngươi còn ngăn cản những người khác không cho bọn họ ức hϊếp ta…”

Nói đến chuyện trước đây, ôn nhu trong mắt Đế vương càng đậm hơn, ôn nhu như nước, hắn khẽ cúi đầu, thân mật hôn lên mái tóc chứa mùi hương thoang thoảng của thiếu niên.

“…Cho dù có phải đối phó với tất cả người trong thiên hạ, ta tuyệt đối cũng không đối phó với ngươi.”

Câu bảo đảm này của hắn làm thân người thiếu niên mềm mại thêm một ít.

Thiếu niên thậm chí còn ngoan ngoãn chủ động cọ vào trong ngực nam nhân, giống như một con mèo con làm nũng, từng chút, từng chút dùng mặt của mình cọ quần áo Úc Thần Niên.

Giọng nói vẫn mềm mại tựa như đã phải chịu rất nhiều uất ức: “Lúc ta tỉnh lại phát hiện mình đang bị nhốt, ta rất sợ hãi.”

Bộ dáng yếu đuối đáng thương, làm như người lúc nãy mới vừa mắng chửi mãnh liệt trong tẩm cung lúc nãy không phải là hắn vậy.

Nhưng dáng vẻ như hai người khác nhau này lại thuận lợi làm Úc Thần Niên đau lòng.

Hắn áy náy nhẹ nhàng vỗ lưng thiếu niên: “Ta sai rồi, ta hẳn phải nên canh chừng bên cạnh ngươi.”

Thái độ vô cùng tốt này của Đế vương làm Thời Thanh càng thuận thế bò lên hơn.

“Ta ngủ một giấc dậy, rất đói bụng mà lại chưa ăn gì, bây giờ vẫn còn thấy đói nè, ngươi sờ xem, xẹp lép rồi.”

Thiếu niên kéo bàn tay rắn chắc của Úc Thần Niên đặt lên bụng mình.

Bộ dạng vô cùng uất ức: “Đói tới nỗi đau dạ dày.”

Quả nhiên Đế vương lại càng thêm áy náy.

Nhìn thấy người trong lòng như vậy, Đế vương tựa như hận không thể lấy tất cả những thứ tốt nhất trong thiên hạ đưa tới trước mặt Thời Thanh để bồi thường.

“Ta gọi bọn họ mang thức ăn tới ngay.”

Hắn vừa cẩn thận, ôn nhu chậm rãi xoa bụng giúp Thời Thanh, vừa cao giọng gọi người vào, kêu bọn họ đi Ngự Thiện Phòng lấy thức ăn.

Việc này làm tiểu thiếu gia có thể xác định: Úc Thần Niên thật sự nghe lời mình.

Nhưng thiếu niên vẫn chưa yên tâm, len lén liếc nhìn Đế vương đang ôm mình trong ngực, thử nói:

“Ta không muốn ăn thức ăn của Ngự Thiện Phòng, khó ăn muốn chết, ta muốn ăn chân giò ở Đông đại lâu cơ!”

Úc Thần Niên quả nhiên đồng ý, phái người ra ngoài mua.

Tiểu thiếu gia vui vẻ.

Phát hiện Úc Thần Niên rất nghe lời mình, tiếp tục đắc ý thẳng eo, nhếch đuôi nhỏ, kiêu ngạo yêu cầu:

“Ta còn muốn Liên Song Kê, còn có Canh Hồng Lục, cả bánh trôi Tứ Hỉ nữa!”

Bàn tay xoa bụng hắn của Úc Thần Niên cũng không dừng lại, lập tức đồng ý: “Được, ta gọi người đi mua.”

Tiểu thiếu gia càng thêm ngẩng đầu ưỡn ngực.

“Ta còn muốn ăn đồ chơi làm bằng đường của Lưu gia ở phố Tây, hạt dẻ ở phố Nam, còn có, ta còn muốn mua một thứ, một con dế chạm ngọc ở Kim Ngân Lâu, ta vẫn luôn muốn mua nhưng phụ thân ta lại không đồng ý.”

Nói xong, Thời Thanh lại bò trở về trên người Đế vương, ngoan ngoãn cọ lên mặt hắn, giọng làm nũng: “Ngươi mua nó cho ta được không?”

Giờ phút này bộ dáng Úc Thần Niên giống hệt như hôn quân bị sắc đẹp mê hoặc.

“Được, mua hết cho ngươi.”

Tiểu thiếu gia càng vui hơn.

Người nọ thậm chí còn ngồi thẳng dậy hôn thật mạnh trên mặt Úc Thần Niên.

Đế vương cứng đờ rồi.

Tim hắn đập cực nhanh, máu như ngừng chảy, chỉ có nơi vừa rồi được Thời Thanh hôn là nóng rực.

“Thời Thanh, Thời Thanh …”

Hắn ôm chặt thiếu niên, từ trái nghĩa nào đó càng trái nghĩa thêm.

Bởi vì động tác thay đổi cho nên lúc này Thời Thanh đang ngồi trên người hắn.

Thiếu niên cảm nhận được có thứ gì đó cộm lên, nghi ngờ cúi đầu, “Cái gì vậy?”

Sau đó, Thời Thanh, không hề cố ý chút nào, nhúc nhích thay đổi vị trí.

Úc Thần Niên: “…”

Hắn sắp nổ thật đó!

Nhưng hắn vẫn cứ nhịn xuống, mỉm cười gượng gạo: “Không có gì, ngươi ngủ thêm một chút đi, mấy thứ ngươi muốn sẽ được mua về nhanh thôi.”

Bây giờ tiểu thiếu niên đã biết Úc Thần Niên vẫn còn ngoan ngoãn nghe lời mình đương nhiên không còn sợ hãi, thấy Đế vương đứng lên, hắn ngoan ngoãn dựa vào trên thảm lông cáo, ngẩng mặt hỏi:

“Ngươi đi đâu đó.”

“Hơi nóng.”

Úc Thần Niên đứng trong đại điện mát mẻ, mặt không đổi sắc nói: “Ta đi tắm nước lạnh chút.”

“Vậy ta đi cùng ngươi.”

Tiểu thiếu gia hưng phấn đứng lên, lẩm bẩm trong miệng: “Nghe nói trong cung có suối nước nóng, nhưng lúc trước ta chỉ là thần tử, không tiện nhắc tới nó với tiên hoàng, thật ra ta đã muốn đi từ lâu rồi.”

Thời Thanh vui vẻ đi chân trần xuống giường, không quên lấy lòng ôm cánh tay Úc Thần Niên, mềm mại khẩn cầu: “Ngươi dẫn ta cùng đi đi, nghe nói chỗ đó có khắc đầu rồng, trong miệng rồng còn ngậm dạ minh châu, ta cũng muốn xem thử.”

Trong đầu Úc Thần Niên lập tức dần hiện ra một hình ảnh như thế này.

Thiếu niên đứng trong nước đưa lưng về phía hắn, một bóng lưng trắng tinh lờ mờ hiện ra trong màn sương trắng mênh mang …

Úc Thần Niên: “…”

Hắn càng không thể khống chế được cỗ nhiệt ý trong lòng.

Cuối cùng, Đế vương vẫn mạnh mẽ chống cự, dùng một tư thế sẽ không bại lộ cái gì ngồi trở lại trên giường.

“Đột nhiên lại cảm thấy không nóng lắm, hôm khác đi.”

Trên mặt Thời Thanh lập tức hiện ra vẻ không vui.

Nhưng cũng may hắn còn nhớ Úc Thần Niên bây giờ là Hoàng đế, không thể như ý muốn thì cũng không dùng chân đá người như trước đây, mà là mềm như bông, không có xương dựa vào lòng Úc Thần Niên, kéo dài âm điệu làm nũng.

“Ngươi đưa ta đi đi, lúc nãy ngươi còn nói ta muốn gì cũng cho ta, Úc Thần Niên, Úc Thần Niên …”

Úc Thần Niên xém chút nhịn không được.

Trong đầu hắn không biết bao nhiêu lần đã hiện ra ý nghĩ ‘Cứ đè Thời Thanh xuống giường đi cho rồi’.

Bây giờ hắn là Hoàng đế.

Thiên hạ đều là của hắn.

Thời Thanh đương nhiên cũng là của hắn.

Hắn có thể đưa Thời Thanh về đây, có thể cho hắn tất cả những gì hắn muốn, có thể cho hắn quần là áo lụa, có thể ôm hắn vào lòng như thế này…

“A!”

Tiếng kinh hô của thiếu niên đánh gãy suy nghĩ của Úc Thần Niên.

Thời Thanh kinh hoảng, “Ngươi chảy máu mũi rồi?”

Đế vương cúi đầu, một giọt máu tươi rơi xuống, nhanh chóng thấm vào quần áo.

Thời Thanh nắm bắt cơ hội, lấy một cái khăn tay trong lòng ngực, dùng bàn tay trắng mềm cầm chặt khăn tay, cố gắng lau đi chỗ dính máu.

“Ta lau giúp ngươi.”

Thời Thanh lau, như có như không va chạm một chút.

Thơi Thanh lại lau, lại như có như không chạm một chút.

Lau chưa tới ba lần thì quần áo bên cạnh đã bị lau tới nỗi phồng lên.

Úc Thần Niên: “…”

Đế vương đột nhiên đứng lên.

Không được!

Hắn không thể cưỡng ép Thời Thanh, cũng quyết không thể làm Thời Thanh chán ghét hắn.

Úc Thần Niên cố gắng khôi phục hô hấp, “Ta, trẫm, trẫm đi ra ngoài hít thở không khí!”

Nói xong lập tức chật vật, hấp tấp cất bước nhanh chóng thoát khỏi đại điện, tựa như sau lưng có mãnh thú, hồng thuỷ đang đuổi theo vậy.

Thời Thanh cố gắng cả buổi trời:【 … Hờ, nam nhân. 】

Úc Thần Niên vừa đi ra lập tức có thái giám cẩn thận bước tới: “Bệ hạ, Thời đại nhân quỳ gối ở phía trước không chịu đi, nói là … nói là nếu không thấy được Thời thiếu gia thì sẽ không đi, ngài thấy …”

Bị gió lạnh thổi một hồi Úc Thần Niên cũng bình tĩnh nhiều.

Đương nhiên là hắn không thể làm ra chuyện gì cưỡng bách Thời thừa tướng, đây là phụ thân của Thời Thanh.

Quỳ lâu cũng không được, Thời Thanh là con lúc tuổi già của Thời thừa tướng, ông ta đã lớn tuổi như thế rồi, quỳ xong đi luôn thì sao giờ?!

Thế nhưng chuyện thả người là không thể nào rồi!

Úc Thần Niên: “Cho người đưa Thừa tướng tới đây gặp Thời Thanh để hắn yên tâm.”

Thái giám vội vàng vâng dạ: “Vâng, nô tài đi ngay.”

Tiền điện và tẩm cung vẫn có một khoảng cách không nhỏ, dọc theo đường đi, Thời thừa tướng vừa đi vừa thấp thỏm.

Sau khi Úc Thần Niên đăng cơ hắn chỉ hỏi thăm một chút, cũng không hỏi kĩ xem năm đó Thời Thanh ức hϊếp vị tiềm long này thế nào.

Chỉ biết là sai bảo như nô bộc mà thôi.

Tân hoàng này không giống như người rộng lượng, vừa đăng cơ lập tức tước hết phong hào của những huynh đệ còn sống, giam cầm bọn họ, hoàn toàn không hề để ý việc bên ngoài nói những gì, rõ ràng là một kẻ lòng dạ hẹp hòi.

Đối với huynh đệ ruột thịt còn như thế thì đối với thần tử …

Trong đầu Thời thừa tướng lập tức hiện lên hình ảnh con mình bị các loại tra tấn, nghiêm hình, bị cầm tù, cả người đầy thương tích.

Tân hoàng còn từng ra chiến trường, nếu dùng các thủ đoạn trên chiến trường để đối phó với Thời Thanh, với tính tình được sủng ái từ nhỏ tới lớn của hắn thì làm sao mà chịu nổi!

Xong đời …

Dù tiểu tử này có khốn nạn thế nào thì nó cũng là đứa con duy nhất của hắn!

Thái giám bên cạnh thấy hắn đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng cẩn thận hỏi: “Đại nhân, ngài ổn không?”

Thời thừa tướng: “Ổn, ổn mà.”

Hắn đang cố tự an ủi mình, hắn là lão thần, lại là người trong thế gia, Thời Thanh là con trai độc nhất của hắn, dù tân hoàng có hận thế nào thì cũng phải để lại chút thể diện cho hắn.

Lúc này trong lòng hắn đã có chuẩn bị sẵn tinh thần, bất luận là con trai khổ sở bao nhiêu, chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Thời thừa tướng đi còn nhanh hơn chạy, nhưng hắn nhanh thế nào thì cũng phải đi một lúc lâu mới tới được đại điện.

Cung nhân hầu hạ bên ngoài thấy hắn tới vội vàng cao giọng: “Bệ hạ, Thời đại nhân tới.”

Bên trong truyền đến giọng nói không mặn không nhạt của Úc Thần Niên: “Để hắn vào.”

Thời thừa tướng càng hồi hộp hơn.

Thái giám bên cạnh thấy hắn vừa đi vừa run rẩy: “… Đại nhân, ngài ổn không?”

Thời thừa tướng: “Ổn, ổn mà.”

Hắn thấp thỏm, bất an, cẩn thận rảo bước vào đại điện.

Nhưng cảnh tượng lọt vào tầm mắt hắn lại là con trai nhà mình đang xếp bằng ngồi trước bàn, không hề có hình tượng gặm chân giò.

Mà vị tân hoàng từ khi đăng cơ tới nay không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người, tâm lạnh mặt cũng lạnh ngồi bên cạnh đang tự dùng đôi tay cầm tấu chương của mình lột một con tôm.

Lột xong lại đưa tới bên miệng Thời Thanh.

Thiếu niên đang vui vẻ ăn uống cũng không thèm nâng mí mắt, cũng không thèm chú ý tới biểu cảm sắp tắc nghẽn cơ tim của cha ruột mình, há miệng tự nhiên ăn vào, còn kiêu ngạo phê bình:

“Ngươi chấm giấm đi, không có giấm ăn không ngon.”

Thái giám đứng một bên nhìn Thời thừa tướng lung lay sắp ngã, vội vàng đỡ người: “Đại nhân, ngài, ngài có ổn thật không đó??”

Thời thừa tướng: “…”

“Chắc là … ổn … ha …”