Chương 45

Thời Thanh đang hưởng thụ, ngước mắt lên thì nhìn thấy Thời Thừa Tướng.

Thiếu niên cười híp mắt, nuốt con tôm đang nhai trong miệng, vui vẻ kêu lên một tiếng: "Cha!"

Cha cái gì mà cha! !

Thời Thừa Tướng bây giờ thật sự hận không thể khiêng thẳng thằng con mình về nhà nhốt lại cho nó tỉnh táo.

Cái tình cảnh gì đây? ! !

Đây là hoàng cung!

Ngồi bên cạnh là ai? !

Đó là Hoàng đế! !

Còn kêu cha!

Kêu cha à! !

Sau đó, dù trong lòng đang dậy sóng nhưng ngoài mặt Thời Thừa Tướng đương nhiên phải tỏ vẻ bình tĩnh. Đối diện ông là Úc Thần Niên mà.

Ông hành lễ với Úc Thần Niên: "Lão thần tham kiến bệ hạ."

"Miễn lễ."

Ông còn chưa cong lưng, Úc Thần Niên đã phất tay cho miễn lễ rồi.

Thời Thừa Tướng cũng không nề hà, thẳng lưng, mặt nghiêm túc: "Thời Thanh! Trước mặt bệ hạ lại dám làm càn, còn không mau quỳ xuống tạ tội!"

"Không sao."

Úc Thần Niên trả lời thay cho thiếu niên, tay vẫn thong thả lột vỏ tôm, một bộ tâm tình rất tốt:

"Trẫm với Thời Thanh ngày xưa như thế nào, bây giờ vẫn như vậy, Thời Thừa Tướng không cần lo lắng."

"Đúng đó cha."

Thời Thanh cười hì hì lại ăn thêm một con tôm do Đế Vương đút, ngẩng mặt giơ tay lên, thản nhiên để cho Úc Thần Niên lấy khăn tay lau đi dầu mỡ dính trên quần áo cậu.

Khuôn mặt yêu nghiệt cười rạng rỡ, hoàn toàn không có ý thức mình đang được bệ hạ hầu hạ.

Cậu còn hỏi Thời Thừa Tướng:

"Cha có chuyện gì quan trọng ạ?"

Thời Thừa Tướng: "..."

Sao ông muốn nện chết thằng con này quá.

Mày làm cha mày muốn thăng thiên ngay bây giờ.

Mày ăn ngon mặc sướиɠ, tốt rồi, được cả bệ hạ hầu hạ cho.

Giờ còn hỏi cha mày đến đây làm gì.

Thời Thừa Tướng miễn cưỡng giữ cho bản thân không thất thố.

Ông ho một tiếng, không trả lời Thời Thanh mà cung kính nhìn Úc Thần Niên:

"Bệ hạ, đứa con này ở trong cung quấy rầy đã lâu, không bằng để lão thần đưa nó về nhà đi ạ."

"Thời Thanh đã đồng ý với trẫm sẽ ở lại trong cung rồi."

Đối với cha đẻ của người mình thích, thái độ của Úc Thần Niên rất tốt, thậm chí có thể nói là mặt mày hớn hở.

"Thừa tướng không cần phải lo lắng, trẫm sẽ chăm sóc tốt Thời Thanh."

Thời Thừa Tướng làm sao có thể không lo lắng.

Ngay từ đầu tình cảnh này đã sai quá sai rồi.

Ông gạt đi ý nghĩ Tân hoàng muốn trả đũa việc ép hắn tuyển phi.

Sau đó nhìn trúng cái mặt yêu nghiệt của thằng con mình.

Ông biết ngay!

Lớn lên thành cái dạng này kiểu gì cũng xảy ra chuyện!

Thời Thừa Tướng cảm thấy vẫn còn cứu được:

"Bệ hạ..."

"Đúng đó cha."

Thằng con chặn họng.

Thiếu niên đứng lên, chạy tới bên người cha mình, cười hồn nhiên, trong đôi mắt trong suốt tràn ngập vui vẻ:

"Con muốn ở lại trong cung vài ngày, cha cứ về trước đi."

Vào giờ phút này, Thời Thừa Tướng nhìn mặt con trai.

Một câu thôi.

18 năm trước, ông và phu nhân phạm phải nghiệp gì đây?

Thời Thanh điên cuồng cản trở, Úc Thần Niên từng bước ép sát.

"Thừa Tướng an tâm, lúc trước trẫm đã chăm sóc Thời Thanh một thời gian, bây giờ 4 năm không gặp, chỉ muốn cùng nhau ôn lại chuyện xưa thôi."

Thời Thừa Tướng: "..."

Trong đầu ông cứ lặp lại câu nói kia của Tân hoàng.

【 Chăm sóc】 cho Thời Thanh 【 một thời gian】.

【 】 để nhấn mạnh.

Từ khi Úc Thần Niên lên ngôi, ông có tám chuyện với mấy lão bạn về thời nhỏ của hắn.

Lúc trước hắn có đi học ở Ngự thư phòng.

Bị 4 Hoàng tử và thư đồng bắt nạt.

Ngay khi hắn giành được ngai vàng, ngoại trừ Thời Thanh, những người khác không bị trục xuất thì cũng bị lấy lại cái mũ quan.

Vậy còn tốt, ít gì Tân hoàng cũng chưa muốn hái luôn cái đầu.

Mà Thời Thanh chính là người may mắn duy nhất trong đám này.

Lúc đó nó bắt nạt Úc Thần Niên còn hăng hơn cả mấy Hoàng tử khác, nghe nói là coi hắn như người hầu, suốt ngày sai đi làm việc này việc kia, còn muốn một người đường đường là Hoàng tử ăn cơm thừa của nó.

Những việc này trước kia Thời Thừa Tướng không hề biết.

Dù sao con trai ban ngày tới Ngự thư phòng, rảnh rỗi thì tản bộ khắp kinh thành, tối đến mới hồi phủ đi ngủ.

Hai cha con 7 ngày thì gặp được 2 lần, nói chuyện cũng được có vài câu ngắn ngủi.

Ông chỉ biết nó là một đứa vô lo, luôn đi dạo ở thanh lâu, trước mặt Tiên Hoàng thì lễ phép, quan hệ với các Hoàng tử ở Ngự thư phòng rất tốt.

Ông đâu ngờ thằng này lại dám bắt nạt Úc Thần Niên ngay tại hoàng cung, dưới mí mắt của Tiên Hoàng!

Sau khi biết chuyện, Thời Thừa Tướng hận không thể cho đứa con này biết thế nào là lễ hội.

Nhưng ông chưa đánh gì.

Thì phu nhân, mẫu thân, trưởng bối trong phủ đã bênh vực cho Thời Thanh.

Đừng nói tới đánh, chửi một câu cũng không được.

Thời Thừa Tướng hoàn toàn không nghĩ Úc Thần Niên sẽ thật sự tốt với Thời Thanh như thể hiện.

Chắc chắn hắn có âm mưu!

Chắc chắn!

Lòng nổi phong ba, thái độ cứng rắn của Tân Hoàng nhất quyết không thả người. Còn cố tình đuổi khéo ông đi, đứa con thúi Thời Thanh này, mày có não không hả?!

Trời ơi!

Nó có còn là con tôi không!

Tức giận thì có, nhưng con thì phải cứu.

Thời Thừa Tướng ổn định tâm tình, gượng cười: "Bệ hạ có thể để Thời Thanh tiễn lão thần được không?"

"Cứ tự nhiên."

Úc Thần Niên cũng không ngốc, vừa nhìn vẻ mặt này của Thời Thừa Tướng đã đoán được.

Thời Thừa Tướng định nói xấu hắn với Thời Thanh.

Hắn vất vả lắm mới dụ được Thời Thanh, lỡ như bị Thời Thừa Tướng làm cho toi công thì làm sao bây giờ.

Tân hoàng nói ngay: "Trẫm cũng đi tiễn Thừa Tướng."

Thời Thừa Tướng: "..."

Tốt xấu gì ông cũng là quan thần hai triều, từng làm một quan thần nhỏ từng bước ổn định bò lên chức Thừa Tướng ngay từ thời Tiên Hoàng.

Không thể đưa con về nhà, chẳng lẽ còn không thể ngăn cản Tân Hoàng bóng đèn sao?

Ông lập tức tỏ vẻ: Không thể làm phiền bệ hạ, người là Rồng trên trời, lão thần chỉ là một tên làm công, sao có thể làm người nhọc lòng cơ chứ.

Lão thần hoảng hốt rồi này, tim muốn ngừng đập luôn đây. Bệ hạ thật sự muốn tiễn lão thần, không sợ thần làm mất thời gian phê tấu chương của Người sao? Lão thần đáng lẽ phải giải quyết rắc rối chứ không phải làm Người liên lụy, thật đáng hổ thẹn!

Mắt thấy Thời Thừa Tướng định sỉ vả bản thân vô dụng vì phải để một Hoàng đế tự mình đưa tiễn, Úc Thần Niên chỉ có thể tiếc nuối tạm thời bỏ qua ý nghĩ này.

Hắn vẫn không yên lòng, sợ mình không đi theo thì Thời Thanh sẽ chạy trốn với cha.

Suy nghĩ một chút, phân phó người dưới: "Thừa Tướng tuổi cao, ban thưởng Cửu Luân Xa."

Cửu Luân Xa chỉ có hoàng thất mới được phép sử dụng, nói thẳng ra thì trong cung chỉ có Hoàng đế mới dùng, dù sao ở trong cung thì thứ xe ngựa này cũng không thích hợp.

Bình thường hay dùng kiệu thôi.

Trong lịch sử cũng có Hoàng đế từng ban cho thân tử, điều này đại diện cho sự tính nhiệm tuyệt đối.

Thời Thừa Tướng là lão nhân hai triều, lại còn là Thừa Tướng.

Úc Thần Niên ban cho ông cũng không có gì lạ.

Dĩ nhiên, Tân hoàng ban thưởng không phải để biểu thị mình có bao nhiêu tôn kính đối với Thừa Tướng.

Cửu Luân Xa trừ phi được Hoàng tử dùng khi ở bên ngoài ra, cũng chỉ có thể được dùng trong phạm vi trong cung.

Lúc đó Thời Thanh tiễn Thời Thừa Tướng đến cửa cung là cùng.

Thời Thừa Tướng không biết có hiểu ý Tân Hoàng không, mí mắt giật giật điên cuồng.

Dù biết nếu không có chuyện gì ngoài dự đoán xảy ra thì Thời Thanh sẽ trở lại với mình, Úc Thần Niên vẫn không nỡ để mèo con lại rời khỏi hắn.

Tân hoàng vẫn tiễn họ tới đại điện.

Xuống mấy bậc thang.

Cuối cùng đến trước xa, nhìn thiếu niên lên xe mới không cam lòng đứng nhìn Cửu Luân Xa rời đi.

Bên trong xe, Thời Thừa Tướng vén rèm nhìn Đế vương vẫn đang lẳng lặng nhìn, đáy lòng cảm thấy ngày càng khó chịu.

"Thời Thanh, mày nói với cha coi bệ hạ đang tính toán cái gì?"

"Có tính toán gì đâu ạ."

Tiểu thiếu gia cà lơ phất phơ, không căng thẳng sợ hãi trả lời: "4 năm rồi hắn chưa gặp con nên mới nhớ con thôi à."

"Nhớ mày? ?"

Thời Thừa Tướng bị lời của thằng con chọc cười.

"Hồi xưa mày bắt nạt bệ hạ như thế mà không sợ à?"

"Bệ hạ nói hắn không hận con." Thời Thanh chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội:

"Huống hồ con cũng có làm gì hắn đâu, chỉ bảo hắn ăn đồ con ghét, cõng con, làm ấm chân con thôi."

Thời Thừa Tướng; "..."

Ông đưa tay ra sờ cổ con trai.

Tiểu thiếu gia sợ ngứa, cười tránh ra: "Nhột quá, cha làm gì thế!"

"Cha mặc niệm cho cái cổ của mày, lỡ cho sau này không gặp nữa."

Thời Thừa Tướng lòng như tro nguội:

"Thời gia ta thật đáng thương, 9 đời đơn truyền, cha với mẹ mày già mới có mày, chỉ hận không thể nâng mày như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Thế mà mày lại tự đi tìm chết, đắc tội Bệ hạ đương triều, chỉ sợ người đầu bạc tiễn người đầu xanh..."

Thời Thanh có chút dở khóc dở cười.

"Cha, sao lại nghiêm trọng như vậy được. Ngay từ đầu con đã giúp Úc Thần Niên không ít mà, hắn còn bảo rất cảm kích con, nói trong cung chỉ có con tốt với hắn nữa."

Mắt Thời ThừaTướng sáng rực lên, có vẻ như con mình vẫn còn hy vọng sống rồi.

Tiếp theo ông nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ về mấy lời con mình nói.

Bắt bệ hạ ăn cơm thừa.

Bắt bệ hạ làm ấm chân.

Bắt bệ hạ cong lên cầu thang.

Ngọn lửa hi vọng tan theo mây khói.

Thời Thừa Tướng: "A, chức vị cái gì nữa đây, cha đi từ quan, mày cũng thành con của dân thường, không có lý do gì ở lại trong cung nữa."

"Mày đừng quá cảm kích, cha cũng không muốn đâu, ai bảo cha chỉ có một thằng con là mày chứ."

Thời Thanh: "Cha muốn từ quan á? Cha từ quan thì con cũng vẫn ở trong cung."

Thời Thừa Tướng: "..."

Thời Thừa Tướng: "Tại sao? ?"

"Tại con thích bệ hạ thui."

Tiểu thiếu niên thản nhiên trả lời.

Thời Thừa Tướng: "..."

Thời Thanh vui vẻ: "Cha coi, dù là tướng mạo hay tính cách cũng là Rồng Phượng giữa bầy người, ôn nhu săn sóc, về gia thế thì làm Vua nữa nè."

"Không phải lâu nay cha mẹ đang tìm mối thành thân cho con sao? Giờ con tự tìm ra rồi nè, cha vui không?"

Thời Thừa Tướng: "..."

Nói thật, ông cảm thấy đầu óc thằng con mình có vấn đề.

"Cha chỉ hỏi mày một câu. Mày có muốn về nhà với cha không? Chỉ cần mày nói có thì cha quăng cái chức vị này cũng được!"

"Không về!"

Tiểu thiếu gia kiên quyết đáp lại: "Úc Thần Niên thật sự không muốn trả thù con, cha cứ yên tâm."

Thời Thừa Tướng: "Gọi bệ hạ."

Ông cảm thấy đầu óc con mình không những có vấn đề.

Mà còn cảm thấy mắt nó cũng có vấn đề.

Một người trước kia bị nó chèn ép, bây giờ trở thành Hoàng đế lại chăm lo hầu hạ nó ăn.

Có tưởng tượng nổi không?

Cáo chút Tết gà, tốt lành gì đâu.

Mà bây giờ con gà Thời Thanh bảo nó tâm duyệt con cáo.

Thôi, hết cứu nổi rồi.

Thời Thừa Tướng nói thẳng: "Cha không quản mày có muốn xuất cung hay không. Nhưng chúng ta chỉ có một độc đinh là mày, cha không muốn về sau các binh sĩ mang công danh về cho cha mẹ, còn ngươi thì phạm thượng bị chặt đầu."

"Con sẽ không bị chặt đầu đâu."

Thời Thanh đắc ý : "Con cảm thấy bệ hạ cũng có chút thích con."

Thời Thừa Tướng: "......"

Thích gì?

Thích mày bắt nạt hắn?

Hay thích cái thái độ phách lối không coi ai ra gì của mày?

Hay thích một thần tử bắt Hoàng đế bóc vỏ tôm?

Nói thật lòng, dù Thời Thanh là con ông nhưng làm cha đẻ cũng phải đứng ở lập trường người ngoài.

Thời Thừa Tướng tìm cả người Thời Thanh những vẫn không ra nổi một cái ưu điểm gì.

À đúng rồi.

Cái mặt của nó.

Nhưng người kia là chân long thiên tử, thiên hạ này đều là của hắn, tìm đâu chả có người đẹp?

Làm sao có khả năng hắn thích thằng con trời đánh chả có gì ngoài cái mặt của mình chứ.

Ông bị đả kích, quên phải thương tiếc cho trí thông minh của con mình.

Chỉ ôn hòa nhã nhặn hỏi: "Mày vẫn chưa tỉnh rượu sao?"

"Sao cha không chịu tin con thế?"

Con trai bị thiểu năng trí tuệ còn vui tươi hớn hở: “Không chừng nhà của chúng ta có thể có được một nam Hoàng hậu.”

“Ầu, không đúng, nhà chúng ta phải có thể diện chứ, Hoàng hậu là nữ nhân làm, nếu ta làm nam Hoàng hậu thì mất mặt lắm, Vương gia đi, ta làm Vương gia.”

Thời thừa tướng cảm thấy con trai nhà mình đúng là mơ mộng hão huyền.

Hắn muốn nói với con trai, tỉnh táo lại đi, đừng có mơ mộng nữa, bệ hạ không gϊếŧ ngươi đã tốt lắm rồi, ngươi còn dám hy vọng xa vời Hoàng hậu, Vương gia cái gì nữa? Sao ta lại sinh ra được một đứa con trai thiểu năng trí tuệ như ngươi cơ chứ? Thật là, một đời thanh danh đều bị huỷ trong một sớm một chiều.

Xe ngựa đã đưa bọn họ ra đến cửa cung.

Hoàng cung rất lớn, nhưng ngựa kéo xe đều là ngự dùng cho nên đương nhiên là chạy rất nhanh rồi.

Cung nhân bên ngoài cung kính nói: “Đại nhân, tới rồi.”

Cung nhân này là người đương kim Bệ hạ phái tới, hắn đang ở ngoài xe ngựa nên Thời thừa tướng cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Hắn chỉ có thể nén giận ngậm miệng, hung hăng trừng mắt nhìn đứa con trai đang làm mặt vô tội, sau đó được cung nhân đỡ xuống xe.

Đứa con trai ngốc nghếch kia còn ngồi trên xe vẫy tay với hắn: “Cha, ngài đi đường chậm thôi.”

Cung nhân đứng một bên cũng xem như là tâm phúc của Úc Thần Niên, biết chủ tử mình rất để ý tới vị tiểu thiếu gia này, lập tức cười nịnh nọt:

“Thời thiếu gia không cần lo lắng, sẽ có người đưa đại nhân ra ngoài, nếu thiếu gia sợ trời tối đại nhân về không tiện thì chúng nô tài cũng có thể đưa đại nhân về tận phủ.”

Lúc tiên hoàng còn tại vị không có quy củ như thế, nhưng quy củ là chết, người là sống.

Dù cho là hắn tự quyết định thì chỉ cần Thời thiếu gia vui, Bệ hạ cũng sẽ không trách hắn.

Thời Thanh thật ra cảm thấy ý này rất hay, chỉ tiếc là Thời thừa tướng không muốn bị kí©h thí©ɧ nữa.

Hắn xua tay từ chối, dùng một loại khí thế như tráng sĩ một đi không trở về, sải bước về phía cửa cung.

Trong lòng đầy bi tráng.

Hắn nên nói với phu nhân thế nào đây?

Nói con trai của chúng ta bị ấm đầu rồi, vậy mà lại thích đương kim Bệ hạ?

Hay là nói đương kim bệ hạ giả giả thật thật muốn trả thù con trai nên nhốt nó lại trong cung?

Còn chuyện Thời Thanh vừa mới nói, gì mà nó cảm thấy bệ hạ cũng thích mình thì Thời thừa tướng làm như mình chưa từng nghe thấy.

Ai mà sẽ thích một người ức hϊếp mình vào lúc mình gặp khó khăn cơ chứ?

Tuy là hắn già rồi nhưng mà chưa có tới nỗi hồ đồ, nhá!!

****

Người trong kinh thành khi biết chuyện Thời Thanh bị nhốt lại trong cung cũng nghĩ như thế.

Không ai chịu tin một kẻ từng ức hϊếp đương kim hoàng đế như Thời Thanh lại có thể có một kết thúc tốt đẹp chứ

Kiêu ngạo nhiều năm như thế, người nhìn Thời Thanh không vừa mắt thì chỗ nào cũng có.

Bây giờ tiểu thiếu gia giống như đã đυ.ng phải tấm ván sắt, cái ‘tổ hợp không vừa mắt Thời Thanh’ lấy Triệu Ngũ Lang cầm đầu vui muốn nở hoa luôn.

Bọn họ còn tự tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng về cuộc sống thê thảm của Thời Thanh khi ở trong cung.

Nếu bệ hạ không trực tiếp chém đầu thì nhất định là muốn để người lúc trước đã từng khinh khi mình cũng nếm thử tư vị bị người ta khinh thường, ức hϊếp.

Nói không chừng bây giờ đang khóc thảm trong cung á.

Ăn mừng!

Phải ăn mừng thôi!!

Mà lúc bọn họ đang thoả sức tưởng tượng thì cảnh tượng trong cung lại hoàn toàn trái ngược với đồn đãi bên ngoài.

Trong khoảng thời gian này Thời Thanh trải qua đúng là: quá thoải mái!

Đi ngủ, thức dậy đều nằm trên thảm lông cáo tốt nhất, muốn ăn gì, uống gì, chỉ cần nói một lời thì không tới nửa canh giờ đã có người cưỡi ngựa chạy đi mua về.

Trước đây ở nhà tuy được sủng nhưng Thời thừa tướng luôn cảm thấy con cháu trong nhà không thể quá xa hoa lãng phí, tuy là loại nhu yếu phẩm như than hắn nhất định sẽ mua, nhưng những thứ đồ chơi gì đó thì tuyệt đối đừng hòng nghĩ tới.

Tài sản thế gia thì đủ, nhưng Thời Thanh lại hưởng thụ không đủ nha.

Nhưng Úc Thần Niên thì không phải vậy, hoàng cung là của hắn, tư khố của tiên hoàng cũng là của hắn, bốn năm nay hắn chinh chiến khắp nơi, đánh hạ được không ít nơi, cất giữ tài bảo của địch quốc cũng không ít.

Mấy thứ đó đương nhiên cũng thành của hắn.

Mà bây giờ, mấy thứ kia đều được đưa cho Thời Thanh.

Giống như một con rồng lớn dùng cả đời để tìm kiếm vàng bạc tài bảo, chỉ vì đợi sau khi tìm được người mình yêu có thể đặt chúng trước mặt ái nhân.

Thời Thanh muốn cái gì sẽ có cái đó, cả một ngày trôi qua rất vui vẻ.

Nhưng bản thân Thời Thanh lại vô cùng nghiêm túc và có chút cảm giác nguy cơ.

【 Thống bảo, tao cảm thấy cứ thế này thì không ổn. 】

Hệ thống vẫn đang vui vẻ, nghe được lời Thời Thanh nói liền mơ màng chui ra:【 Sao vậy ký chủ? Không phải đang rất tốt hả? Độ bài xích bây giờ đã giảm tới hàng đơn vị rồi. 】

【 Ngươi không phát hiện trên người ta xuất hiện một chuyện rất đáng sợ hả? 】

Hệ thống lập tức lo lắng:【 Cái gì? Cái gì?! 】

Thời Thanh vô cùng đau đớn: 【 Mị lực á! Ta đã dụ hoặc Úc Thần Niên tới vậy rồi mà hắn vãn còn có thể trụ vững kìa! 】

Hệ thống:【 … 】

Thời Thanh: 【 Không thể nào, sao hắn lại có thể chịu đựng được? 】

Từ khi Úc Thần Niên đưa Thời Thanh vào cung, bất an trong lòng hắn mới có thể bị ép xuống, độ bài xích vẫn giảm mỗi ngày.

Tiếc nuối duy nhất đại khái là hắn trước sau vẫn duy trì không chạm vào Thời Thanh.

Bất luận là Thời Thanh trêu chọc thế nào, quậy phá thế nào.

Ai nấy đều nhận ra được Úc Thần Niên sắp nghẹn tới nổ luôn rồi, nhưng hắn vậy mà lại thật sự mạnh mẽ chịu đựng.

Đáng thương là hắn lại không thể OOC, nếu không thì trực tiếp đẩy người lên giường, không phải là trời đất đều vui mừng hả?

Hệ thống: 【 … 】

Thời Thanh trầm tư một hồi, đột nhiên mở miệng:【 May là có mày ở bên cạnh tao, Thống Thống, tuy rằng tao chỉ có một hệ thống như mày nhưng tao không thể không nói, mày chính là hệ thống tốt nhất mà tao từng thấy, có thể có mày ở bên cạnh tao cảm thấy thật sự rất may mắn đó. 】

Hệ thống: 【 !!! 】

Nó chưa từng được khen như thế, lập tức vừa hồi hộp vừa kích động, vừa vui vẻ vừa hưng phấn: 【 Ký, ký chủ! Tôi cũng vậy! Không ngờ thì ra ngài nghĩ như thế, oàaaaa, ký chủ, tôi cảm động quá. 】

Thời Thanh:【 Chậc, bản lĩnh thổi phồng của tao cũng không có giảm, mày rất vui vẻ mà, sao lại không có tác dụng với Úc Thần Niên vậy? 】

Hệ thống: 【 ??? 】

Hệ thống: 【 … Oàaaa 】

Thời Thanh dỗ nó:【 Được rồi, được rồi, tuy chỉ thí nghiệm thôi nhưng trong lòng tao thật sự nghĩ như vậy là được rồi. 】

Hệ thống dễ dỗ lại lập tức vui vẻ, mừng rỡ chạy theo vuốt mông ngựa: 【 Ký chủ cũng là ký chủ tốt nhất tôi từng thấy. 】

Thử nghiệm xong bản lĩnh nịnh nọt của mình, Thời Thanh lại thả hệ thống đi xem phim truyền hình.

Thời Thanh cảm thấy, cứ vậy mãi thì không được.

Lúc trước thì không tính, Úc Thần Niên đang đánh giặc, mình ở kinh thành.

Bây giờ hai người mỗi ngày ngủ cùng một cái giường, Úc Thần Niên cũng rất có tinh thần, thế nhưng lại không có ý định gì cả.

Thời Thanh uy nghĩ một hồi, cảm thấy mình nên nghĩ cách gì đó.

Vì thế cả một ngày, khi Úc Thần Niên hạ triều trở về, dự định ôm mèo con nhà mình hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi một chút thì nghe cung nhân nói, Thời thiếu gia xuất cung rồi.

Bởi vì Bệ hạ cho Thời thiếu gia quyền hạn lớn nhất, cho nên khi muốn xuất cung không có ai dám cản.

Hơn nữa, Thời Thanh còn là cưỡi ngựa ra ngoài.

Đúng vật, chính là hãn huyết bảo mã mới được dâng lên, bởi vì thấy Thời Thanh thích nên Úc Thần Niên đã đưa nó cho ái nhân của mình.

Biểu cảm trên mặt nam nhân vẫn còn mặt long bào màu đen lập tức tối sầm.

Có thể là bởi vì mười bảy năm sinh hoạt bi thảm lúc trước đã tạo ảnh hưởng không nhỏ tới hắn cho nên Úc Thần Niên vô cùng hẹp hòi, không có cảm giác an toàn.

Hắn thích Thời Thanh, hận không thể nhốt Thời Thanh ở trong cung cả đời.

Nếu không phải sợ tiểu thiếu gia đau lòng thì chỉ sợ là hắn đã sớm làm như thế.

Mấy ngày này, Úc Thần Niên đúng là hận không thể dâng hết thứ tốt trên khắp thiên hạ tới trước mặt Thời Thanh, cần cù, chăm chỉ chăm sóc con mèo nhỏ của mình, sợ mình chăm sóc không tốt thì Thời Thanh sẽ đi mất.

May mắn là tiểu thiếu gia ở đây cũng rất vui vẻ, cũng chưa từng nói muốn xuất cung.

Kết quả là hắn chỉ mới thượng triều một cái thì Thời Thanh đã chạy rồi.

Úc Thần Niên gần như ngay lập tức vừa đổi thường phục, chuẩn bị xuất cung vừa sai người đi điều tra xem Thời Thanh đã đi đâu.

Kết quả, tin tức báo về làm hắn xém chút bùng nổ.

Thời Thanh đi thanh lâu.

****

Thời Thanh đúng là đi thanh lâu.

Hắn cầm viên dạ minh châu siêu lớn mới được cống nạp mà Úc Thần Niên đưa cho mình đi.

Mục đích là muốn khoe khoang.

Muốn đi khoe với cái tên Triệu Ngũ Lang lúc mình chưa vào cung đã cười nhạo mình là châu chấu mùa thu.

Triệu Ngũ Lang có thể đối đầu với Thời Thanh thì đương nhiên cũng là một tên ăn chơi trác táng.

Chỉ là số hắn ta không tốt, không đẹp như Thời Thanh, không được hoan nghênh như Thời Thanh, gia thế cũng không bằng Thời Thanh, người trong nhà tuy cũng sủng hắn, nhưng cũng không thể giống như Thời Thanh, được tiên hoàng sủng ái.

Hắn cảm thấy mình đúng là vô cùng xui xẻo.

Nếu trời đã sinh hắn thì tại sao lại còn sinh thêm Thời Thanh?!

Bây giờ nói tới công tử ăn chơi trác táng trong kinh thành, người thứ nhất được nghĩ tới là Thời Thanh, Triệu Ngũ Lang hắn lại giống như người qua đường Giáp vậy, không thể tạo nên dù chỉ là một cái bọt nước trong kinh thành.

Vì thế, hắn chán ghét Thời Thanh, luôn nhằm vào Thời Thanh.

Lần này Thời Thanh lật xe, một vị Hoàng tử không được sủng ái từng bị Thời Thanh khi dễ vậy mà lắc mình một cái, đăng cơ trở thành đương kim Hoàng Đế, Triệu Ngũ Lang vui vẻ biết bao nhiêu.

Đây là báo ứng!!

Đến khi nghe tin Thời Thanh bị đưa vào cung, tới giờ cũng chưa có tin tức thì hắn lại càng vui vẻ hơn.

Đây là gấp đôi báo ứng!!

Mà bây giờ, hắn đang vui mừng tự rót cho mình một chén rượu ở thanh lâu.

Mới vừa rót đầy thì cửa đã bị đá văng.

“Họ Triệu!!”

Tiểu thiếu gia kiêu ngạo đi tới, nâng cằm đắc ý, dưới một đám ánh mắt trợn mắt há miệng của mấy người trong phòng lấy ra một viên dạ minh châu cực lớn.

“Tháng trước không phải ngươi nói ngươi có được một viên dạ minh châu hả? Tới đây, ta cũng có một viên, chúng ta so xem.”

Triệu Ngũ Lang cuối cùng cũng hồi thần, trừng mắt đánh giá nhìn đối thủ một mất một còn của mình từ trên xuống dưới.

Đệt, Thời Thanh không chỉ sắc mặt không tái nhợt, thân người không hao gầy, nhìn vô cùng hồng nhuận mà còn béo lên!

Giề, không phải hàng này vào cung chịu khổ hả?!

“Ngươi không có chuyện gì hả?!!”

“Ngươi có chuyện thì bổn thiếu gia cũng vẫn không có chuyện.”

Thời Thanh quen cửa quen nẻo nghênh ngang bước vào, giẫm một chân lên ghế, “Ngươi có dám so không đó? Không dám thì nói thẳng đê!”

Cái loại như phép khích tướng này vĩnh viễn đều có tác dụng với đám ăn chơi trác táng.

Triệu Ngũ Lang lập tức đứng lên: “Ngươi kiêu ngạo cái gì chứ? Bây giờ có ai mà không biết ngươi là châu chấu sau thu, không thể nhảy nhót được nữa.”

“Đừng có nói mấy điều vô nghĩa đó với bổn thiếu gia, ngươi cứ nói thẳng đi, có dám so hay không?’

Triệu Ngũ Lang đương nhiên không muốn so, dạ minh châu đó của hắn mà đặt bên cạnh dạ minh châu của Thời Thanh thì giống như cháu của nó vậy, sao hắn chịu so được?

Vì vậy nghẹn cả buổi chỉ có thể phun ra một câu: “ … Châu chấu sau thu!”

Thời Thanh vui vẻ: “Có phải ngươi chỉ biết nói một câu này thôi không? Ta nói nha, ta mới mấy ngày không đi dạo trong kinh thành ngươi liền thành phế vật rồi?”

Triệu Ngũ Lang cười lạnh: “Ai mà không biết ngươi đắc tội với đương kim Bệ hạ? Ta phế hay không ngươi không cần biết, ta chỉ biết rằng ngày lành của Thời thiếu gia sắp kết thúc rồi!”

“Sợ là qua một thời gian nữa, nếu ta muốn mắng ngươi mấy tiếng thì còn phải vào đại lao gặp ngươi nữa.”

Thời Thanh híp mi, đặt dạ minh châu xuống.

Bộ dạng Thời Thanh lúc thu ý cười trừng mắt nhìn người khác vẫn có chút khí thế, ít nhất cũng khiến người đã ăn mệt mấy lần là Triệu Ngũ Lang cảm thấy quẫn bách.

Hắn cẩn thận nép vào sau các cô nương, “Làm sao? Ngươi còn muốn đánh ta chắc? Ta nói ngươi biết nha Thời Thanh, bây giờ tân hoàng đăng cơ, sẽ không có ai che chở ngươi đâu!”

Thời Thanh nâng cằm: “Ta có ở trong nhà lao không thì ta không biết, nhưng nếu ta muốn ngươi vào đại lao thì ngươi đương nhiên có thể đi ngồi thử mấy ngày.”

Triệu Ngũ Lang: “Ha, ngươi còn tưởng ngươi là Thời thiếu gia trước đây đã từng hoành hành khắp kinh thành chắc? Dù là lúc trước ngươi cũng không thể làm gì được ta, càng đừng nói tới bây giờ.”

“Được, ngươi không tin chứ gì?”

Thời Thanh cầm dạ minh châu của mình về, “Nói, nếu ta có thể vứt ngươi vào đại lao thì sao?”

Triệu Ngũ Lang: “Vậy ta sẽ tặng ngươi bộ quân cờ ngọc thạch ta thích nhất cho ngươi.”

Mấy công tử vẫn luôn ngồi nép bên cạnh nghe hai người nói chuyện lặng lẽ thì thầm bên tai Triệu Ngũ Lang:

“Ngũ ca, ngươi quên rồi hả? Từ trước tới nay có bao giờ ngươi cá cược mà thắng được Thời Thanh đâu, ngươi đã thua rất nhiều thứ tốt cho hắn rồi, bộ quân cờ ngọc thạch này là đại bá cho ngươi, nếu thua mất thì không dễ nói chuyện đâu.”

“Sợ gì chứ? Lần này ta thắng chắc!”

Triệu Ngũ Lang tràn đầy tin tưởng: “Ta là con cháu quan lại, một không trộm, hai không đoạt, ba không đánh người, dù cho bệ hạ muốn bắt ta ngồi tù thì hắn cũng phải tìm được một cái cớ!”

“Được!”

Mưu kế của Thời Thanh đã thực hiện được, đôi mắt xinh đẹp lập tức cong lên cười.

Thời Thanh tiến lên, dưới ánh mắt cảnh giác của Triệu Ngũ Lang nhanh như gió rút ra một gói thuốc trong ngực áo của tên họ Triệu.

“Biết ngay là nếu ngươi dạo thanh lâu thì sẽ mang theo thứ này mà.”

Triệu Ngũ Lang ngơ một lúc mới kịp phản ứng lại việc thuốc của mình bị cầm đi mất, lập tức thẹn quá hoá giận nói: “Ngươi lấy thuốc của ta làm gì? Trả cho ta!”

Vị công tử bên cạnh hắn lại nhỏ giọng nói: “Ngũ ca, không chừng hắn muốn chọc giận ngươi để ngươi đánh hắn, như vậy không phải ngươi sẽ phải ngồi tù sao? Đừng mắc mưu.”

Đúng vậy.

Triệu Ngũ Lang thấy cũng đúng, lập tức đắc ý: “Vô dụng thôi, ngươi có làm gì ta cũng sẽ không đánh ngươi.”

Nhưng mà tiểu thiếu gia lại hoàn toàn không để ý hắn, đang tìm một cái chén rượu mới dưới cái bàn, bỏ thuốc vào rồi lại rót đầy rượu.

Hai người ngơ ngẩn, không hiểu Thời Thanh muốn làm gì.

Kết quả Thời Thanh lại cầm chén rượu lên trực tiếp tự mình uống.

Triệu Ngũ Lang: “??? Ngươi uống thuốc của ta làm gì? Ngươi cũng không phải không biết thuốc này để trợ hứng.”

— Phanh!!

Cửa vừa được đóng lại bị đá văng thảm thiết lần thứ hai.

Úc Thần Niên sầm mặt đi vào, hắn vừa vào thì người theo sau đã lập tức vọt vào, trực tiếp vây quanh đám người trong phòng.

Triệu Ngũ Lang nhìn về phía đệ đệ ở một bên: “Đây là ai?”

Trước kia hắn cũng chưa từng nhìn thấy Hoàng tử, lại là một tên ăn chơi, đương nhiên cũng không thể từng nhìn thấy tân hoàng.

Úc Thần Niên là Hoàng đế, đương nhiên sẽ luôn tuỳ thân mang theo một người thông báo hắn là hoàng đế.

Một ngự tiền thị vệ đóng cửa lại, kiểm tra cách âm, sau khi bảo đảm không thành vấn đề mới thanh giọng nói:

“Bệ hạ giá lâm, còn không tham kiến Bệ hạ?”

Người trong phòng vội vàng quỳ xuống.

Ngoại trừ Thời Thanh.

Triệu Ngũ Lang kéo ống quần của hắn: “Đệt mịa, ngươi muốn chết hả? Còn không mau quỳ xuống?!”

Sau đó hắn liền nhìn thấy đôi giày thêu kim long kia xuất hiện trước mắt hắn.

Tiếp đó, tân hoàng liền ôm Thời Thanh lại.

Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, lại mang theo sủng nịch: “Sao lại chạy tới chỗ thế này?”

“Ta tới thăm bằng hữu.”

Thời Thanh bây giờ không hề kiêu ngạo, giọng nói mềm như có thể tích ra nước, ngọt ngào vô cùng:

“Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta cũng vừa lúc muốn ra ngoài đi dạo.”

Biết Thời Thanh không phải tới tìm thú vui, Úc Thần Niên thu tay lại, ôn nhu nhìn tiểu thiếu gia nhà hắn.

Sau đó liền thấy mặt thiếu niên càng ngày càng đỏ.

Trong mắt cũng dần mê mang, thậm chí còn nhẹ dùng mặt cọ hắn.

Úc Thần Niên phát hiện không đúng, vội vàng đỡ người: “Thời Thanh? Ngươi sao vậy?”

Thời Thanh yếu đuối, đáng thương cáo trạng:

“Ưm … là vừa rồi, Triệu Ngũ Lang, hắn cho ta uống xuân dược …”

“Ta cảm thấy, chúng ta hẳn nên nhốt hắn mấy ngày …”

Triệu Ngũ Lang: ???

Ai cho ngươi uống chớ? Ngươi tự uống!!!

Tự ngươi uống!!!