Chương 21



Kiều Tuyết Âm bưng cơm chiên trứng tới bàn nhỏ, có chút bất an hỏi: “Diệp Sơ, cô ăn thử xem hợp khẩu vị không?”

Khi cơm chiên trứng được bưng ra bàn, một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi mấy người chờ ăn cơm chực.

Hương vị giống như các quán ăn.

Kiều Tuyết Âm còn rắc hành lá cắt nhỏ lên trên, tô lên một chút màu sắc càng khiến mấy người Diệp Sơ cảm thấy đói bụng.

Diệp Sơ kéo ghế lại để hai đứa bé ngồi xuống.

Hoắc An An nhìn món cơm chiên trứng thơm phức trên bàn mà nước dãi chảy rớt xuống, thòm thèm, "Trông ngon quá."

Diệp Sơ cũng lên tiếng khen ngợi: “Cơm chiên trứng này thật thơm, vừa nhìn liền cảm thấy là đầu bếp nhà hàng cao cấp, chắc chắn là rất ngon.”

Những lời khen ngợi của mẹ con Diệp Sơ khiến Kiều Tuyết Âm mặt đỏ, cô xua tay ngượng ngùng nói: "Xin đừng khen tôi như vậy, tôi sẽ cảm thấy xấu hổ mất."

Nói xong cô liền che mặt lại.

Sự xấu hổ ngượng ngùng khi bị khen của một cô gái ngây thơ.

Hoàng Tiểu Nguyên mím môi phản đối: "Mẹ ơi, con không thích hành lá cắt nhỏ, sao mẹ lại cho hành lá cắt nhỏ vào, ô ô ô!"

Kiều Tuyết Âm vừa rồi còn đang đỏ mặt, đột nhiên trở nên xấu hổ.

Cô nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình, có chút bất đắc dĩ: “Con nít không thể kén ăn được…”

Những lời này chỉ càng khơi dậy sự tức giận của Hoàng Tiểu Nguyên, thằng bé đứng dậy ném mạnh bát và đũa xuống đất sau đó nằm xuống mặt đất vùng vằng khó chịu.

"Con mặc kệ, con không biết đâu, con không muốn ăn hành lá cắt nhỏ, mẹ nhặt hành lá ra cho con, nếu không con sẽ không ăn!"

Nói xong thằng bé vẫn lăn lộn trên mặt đất.

Bên dưới là bãi cát, Hoàng Tiểu Nguyên nằm lăn bò trên đó quần áo chẳng mấy chốc đã dính bùn, đem Hoàng Tiểu Nguyên vốn sạch sẽ trở thành một đứa bé bẩn thỉu.

[Trời ơi, đứa trẻ này cũng quá nghịch ngợm rồi.】

[Nói thật thì tôi không thích hành lá cắt nhỏ, rau mùi hay bất cứ thứ gì khác ...]

[Người phía trên cũng quá kén ăn rồi.,】

[Nhìn xem có chút nhập tâm, tôi bắt đầu cảm thấy tức giận thay cho Kiều Tuyết Âm rồi...]

Nhưng đối với biểu hiện của con trai mình thì Kiều Tuyết Âm không có tức giận, trên mặt lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài, sau đó cầm lấy bát của Hoàng Hiểu Viễn, cẩn thận đem hành lá nhặt bỏ ra ngoài.

Diệp Sơ quan sát toàn bộ quá trình, nhưng cô không nói một câu nào.

Đứa trẻ này… được yêu chiều hơi quá rồi.

Nếu như cô nhớ không sai, đứa trẻ này sau khi trưởng thành chỉ sợ sẽ trở thành một đứa con trai cưng của mẹ.

Cái tên Hoàng Tiểu Nguyên...

Nghĩ kỹ lại, Diệp Sơ cảm thấy có chút quen thuộc.

Đột nhiên, một ký ức vụt qua trong tâm trí Diệp Sơ.

Đó là cốt truyện của cuốn sách, cũng là thế giới cô đang sinh hoạt.

Chẳng trách cô cảm thấy cái tên Hoàng Tiểu Nguyên cứ quen quen, hóa ra thằng bé này là người theo đuổi của nữ chính trong sách, nhưng kết cục không hề tươi đẹp.

Thật là trùng hợp khi Hoàng Tiểu Nguyên học cùng lớp với Hoắc An An khi bắt đầu học tiểu học và cấp hai.

Hai người ồn ào cho đến khi lớn lên, Hoàng Tiểu Nguyên đã đem lòng yêu mến Hoắc An An hơn mười năm, cho đến khi Hoắc An An gặp được nam chính. Lúc này, Hoàng Tiểu Nguyên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn ta hoàn toàn hắc hóa và muốn gϊếŧ nam chính, muốn ép buộc nữ chính về bên cạnh mình.

Nhưng nam chính quá thông minh, dùng chút thủ đoạn khiến cho gia đình Hoàng Tiểu Nguyên phá sản, cuối cùng hắn ta còn bị phán mấy chục năm, cuộc đời tươi đẹp kết thúc ở trong ngục tù.