Chương 22



Diệp Sơ nhớ lại nội dung trong cuốn sách mình xuyên vào sau đó lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Kiều Tuyết Âm.

Về phận vợ của ảnh đế một thời... cũng là mẹ của nhân vật phụ Hoàng Tiểu Nguyên trong sách có nhắc qua một chút.

Khi Hoàng Tiểu Nguyên lên bảy tuổi, cha mẹ hắn đã ly hôn, mẹ hắn phát hiện cha hắn đã vượt quá giới hạn với người phụ nữ khác, gia đình đổ vỡ, mẹ hắn cũng vì thế mà bị bệnh và nằm liệt giường cho đến khi qua đời.

Bởi vì sau cơn bệnh tật Kiều Tuyết Âm không còn khả năng cầm micro lên để hát, cũng không thể tổ chức buổi hòa nhạc được nữa...

Cuộc sống có thể nói là vô cùng khốn khổ.

Mẹ của Hoàng Tiểu Nguyên sau này bởi vì cần rất nhiều tiền để chữa bệnh nên nam chính đã nhân cơ hội này uy hϊếp hắn, cuối cùng mẹ hắn không có tiền chữa bệnh và qua đời, Hoàng Tiểu Nguyên cũng vào tù.

Chỉ vì muốn đạt được Hoắc An An, hắn đã dùng rất nhiều thủ đoạt xấu xa... chuyện cực đoan gì cũng dám làm ra. Mà Kiều Tuyết Âm lúc đó đang nằm trên giường bệnh,bởi vì điều trị hóa chất mà đầu trọc lốc, sau cùng buồn bực mà chết.

Diệp Sơ nhìn Kiều Tuyết Âm, lại nhìn đứa trẻ nghịch ngợm này.

[Hầy, hai mẹ con nhà này thật thê thảm!】

[Sau này còn phải dặn Hoắc Yến Trầm không được gửi con đến trường tiểu học Bắc Kinh, quá nguy hiểm.】

Hoắc An An nhìn chằm chằm vào Hoàng Tiểu Nguyên, vừa rồi ba đứa trẻ đang vui vẻ cười đùa, nhưng bây giờ Hoắc An An lại sợ hãi.

Cô bé lùi lại về phía sau nhiều lần.

Hoắc An An không muốn chơi với kẻ ác này, kẻ sẽ làm hại cô trong tương lai.

Nhìn thấy em gái mình sợ hãi, Hoắc Tư Minh bình tĩnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đừng hoảng sợ."

"Ừm. Anh trai, anh nói mấy lời này thật không có ý nghĩa."

Anh trai khuyên cô đừng hoảng sợ về chuyện mà Diệp Sơ vừa vô tình lộ, nhưng mà người gặp nguy hiểm là cô, không phải là anh trai.

Hoàng Tiểu Nguyên vốn đang làm nũng trên mặt đất, bỗng cảm giác được anh em nhà họ Hoắc có chút xa lánh với mình.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Tiểu Nguyên vẫn còn đọng nước mắt. Vừa rồi khóc quá nhiều, cái mũi nhỏ của thằng bé vẫn còn hơi run run.

Lúc này Kiều Tuyết Âm đã gắp hành lá hết ra ngoài, cô đưa bát cho con trai mình, nói: "Nhanh ăn đi, buổi tối đói bụng mẹ cũng không có thức ăn nấu cho con ăn đâu."

"Vâng..." Hoàng Tiểu Nguyên lúc này mới bưng bát, bắt đầu ngoan ngoãn ăn.

Thằng bé mơ hồ cảm thấy anh em nhà họ Hoắc có vẻ ghét bỏ mình, điều này làm cho thằng bé khá bối rối.

Vừa ăn, thằng bé vừa liếc nhìn Hoắc An An và Hoắc Tư Minh.

Kết quả là bọn họ ngồi khá xa nhau, dường như không muốn giao tiếp với mình.

Hoàng Tiểu Nguyên cúi đầu nhìn bát cơm của mình, lại nhìn hành lá cắt nhỏ trong bát hai anh em nhà họ Hoắc ăn rất ngon, nhưng cơm chiên trứng của hắn không có hành lá cắt nhỏ, đột nhiên hắn cảm thấy hương vị cơm chiên trứng không ngon.

Diệp Sơ bình tĩnh nhìn ba đứa trẻ.

Không có điều gì phải chê cả bởi vì món cơm chiên trứng này thực sự rất ngon.

Vị mặn nhẹ, mùi thơm của trứng tràn ngập khoang miệng và mũi, từng hạt cơm đều được phủ đều một lớp trứng mỏng.

[Mình hoài nghi Tuyết Âm bởi vì ở nhà không có việc gì để làm cho nên mỗi ngày đều làm món cơm chiên trứng.】

[Nếu không thì tại sao cô ấy lại chỉ có thể làm mỗi món này, hơn nữa lại cực kỳ ngon!]

Diệp Sơ nheo mắt lại, nhìn Kiều Tuyết Âm ca ngợi: "Tuyết Âm, cô nấu ăn thật sự rất ngon."

Kiều Tuyết Âm vui mừng khôn xiết: "Thật sao? Bạn thật sự nghĩ vậy à?"

Diệp Sơ cười gật đầu: "Ừ, tôi thấy nó rất ngon. Tôi đã ăn rất nhiều cơm chiên trứng, cơm chiên trứng của cô là ngon nhất tôi từng ăn."

[Tôi không nói dối, trước đây tôi đã ăn rất nhiều món cơm chiên trứng ở phim trường.】

Mặc dù các nữ diễn viên phải quản lý chặt chẽ dáng người của mình, nhưng Diệp Sơ lại có khác biệt, cô ăn không mập.

Khi cô uống coca, các diễn viên khác đã thở dài than thở, có lẽ họ vừa hâm mộ lại vừa mong chờ cô ăn uống no say làm mất dáng người, từ đó sự nghiệp xuống dốc.