Chương 24

Hoắc An An và Hoắc Tư Minh chạy tới bên cạnh cô.

Hoắc Tư Minh khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Diệp Sơ: "Dì có thể đoán được không?”

Hoắc An An cũng nhìn Diệp Sơ gật đầu.

Không ai trong số họ muốn thua cuộc.

Lúc này, đạo diễn lại nhấn mạnh: “Bên thua sẽ chịu trách nhiệm dọn vệ sinh cho toàn bộ khu cắm trại. Nếu thắng thì không cần phải làm”.

Không ai mong đợi điều này cả.

Kiều Tuyết Âm đứng ở bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Tôi liền biết tổ chương trình sẽ không dễ dàng kết thúc ngày quay đầu tiên như thế mà.”

Hoàng Tiểu Nguyên cố ý vung nắm đấm, nói: "Mẹ, chúng ta nhất định phải thắng!"

Giọng điệu như muốn nói rằng nếu chúng ta thua, cô sẽ bị đánh.

Khuôn mặt Kiều Tuyết Âm hơi cứng ngắc, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Nguyên, con không được nói ra mấy lời hung dữ như vậy. Chúng ta đang quay chụp, con đã hứa với mẹ rồi mà, con còn nhớ không?"

Hoàng Tiểu Nguyên bị mẹ nhắc nhở liền lè lưỡi, biểu cảm trên mặt dường như rất không hài lòng.

Thằng bé giống như một rất thích nổi loạn, tính cách rất khó nghe lời người lớn.

Kiều Tuyết Âm bất đắc dĩ cười khổ, thật sự không biết phải làm sao.

Một đứa trẻ như này đã không còn là tinh nghịch nữa, càng giống mấy đứa trẻ hư không nghe lời cha mẹ.

Diệp Sơ liếc nhìn đứa trẻ nghịch ngợm tương lai là phản diện.

【Ừm...】

[Mình thật sự rất ghét mấy đứa trẻ hư. 】

[Nếu bây giờ là trước kia, mình chắc chắn sẽ dạy cho đứa trẻ nghịch ngợm này một bài học, nhưng bây giờ... thôi quên nó đi, mình cũng lười nhắc nhở.】

Việc lười biếng hưởng thụ vẫn là quan trọng hơn dạy dỗ một đứa trẻ hư.

Tính cách của Kiều Tuyết Âm quả thực đúng như trong sách miêu tả, tính tình mềm mỏng, cô đối xử bình đẳng với cả con trai và chồng mình, chính vì vậy mà chồng cô đã trắng trợn ở bên ngoài bao nuôi tiểu tình nhân, hoàn toàn không có một chút suy nghĩ hối hận.

Tuy nhiên, về việc Hoàng Tiểu Nguyên thể hiện thái độ bướng bỉnh đó là do khi ở nhà Kiều Tuyết Âm đã nuông chiều mù quáng đứa trẻ, cho nên thằng bé mới trở nên như hiện tại.

Trong lúc cô suy nghĩ, đạo diễn đã mang tai nghe đến, nhìn hai anh em Hoắc An An và Hoắc Tư Minh hỏi: “Ai trong hai đứa sẽ tham gia nào?”

Hai anh em nhà họ Hoắc nhìn nhau một cái, sau hai giây im lặng, họ đồng thời chỉ vào nhau.

"Anh ấy!"

"Em ấy!"

"Anh ơi, anh hát hay hơn!"

Nghe em gái nói vậy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Tư Minh không khỏi đỏ bừng, giọng nói yếu ớt: "Không... không được! Ngũ âm của anh không không được tốt, em hát hay hơn. Em tham gia đi.”

Giọng của Hoắc An An lúc hò hét vẫn dễ nghe hơn so với hắn, bởi vậy hắn không ngừng khuyên nhủ em gái tham gia.

Hoắc An An đang chuẩn bị nói chuyện nhưng sau khi nghe anh trai nói như vậy, cô bé lại cảm thấy rất hợp lý.

Dù sao thì… ngũ âm của anh trai cô thật sự không được đầy đủ.

Nhưng nếu thua thì họ sẽ phải dọn dẹp vệ sinh khắp nơi đây?

[A, mình nhớ ra rồi. Khi lớn lên Hoắc An An muốn gia nhập làng giải trí và trở thành ca sĩ. Cô ấy đã viết bài hát cho nhiều người nổi tiếng. Hừm, điều đó khá thú vị. 】

Đôi mắt Hoắc An An mở to sau khi nghe thấy suy nghĩ trong đầu của Diệp Sơ,.

Wow, hóa ra sau này cô lại tài giỏi đến vậy sao?

Bé con xoa xoa đôi tay nhỏ nhắn, mỉm cười híp mắt: "Cháu muốn tham gia, nhất định sẽ thắng.”

Ngay khi đeo tai nghe vào, bé con bắt đầu lắc lư đầu nhỏ củ cải của mình theo giai điệu các bài hát trong đó.

Cái miệng nhỏ nhắn của bé con ngân nga một giai điệu quen thuộc.

Diệp Sơ hơi nhướng mày, cảm thấy bài hát này... rất đơn giản...

"Mùa Xuân Ở Đâu?"

Mặc dù âm thanh cuối cùng là mang theo ý hỏi nhưng giọng điệu của Diệp Sơ lại rất chắc chắn.

Hoắc An An hưng phấn nhảy lên, gật đầu liên tục và giơ ngón cái biểu thị cô trả lời đúng.

[Hừ hừ… đơn giản như ăn kẹo vậy!】

Hoắc An An đột nhiên cảm thấy Diệp Sơ hiện tại tốt hơn Diệp Sơ trước đó rất nhiều, không rõ vì sao bọn họ lại ăn ý giống như hai người thực sự là hai mẹ vậy.