Chương 7

Sau đó, Diệp Sơ lại thầm nói thêm:

【Và mình nhớ rằng sau đó hộp socola này đã không vượt qua được cuộc kiểm tra an toàn thực phẩm, dường như có giòi.】

Hoắc Tư Minh sợ hãi đến mức đánh rơi socola, thậm chí còn giật mất socola của em gái ném xuống đất, dùng chân giẫm đạp hai lần mới ngừng lại.

Hoắc An An lúc đầu còn có chút sợ hãi, nhưng bây giờ nhìn thấy anh trai mình kích động như vậy, cô cũng học theo giẫm đạp hai cái.

Đáng sợ quá!

Ăn giòi, thật là buồn nôn!

Cảnh tượng này khiến Lý Mị Mị bàng hoàng và ngẩn ngơ. Cô cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị hai đứa trẻ hư hỏng này chà đạp!

Hoắc phu nhân sửng sốt một chút, không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, "An An, Tiểu Minh, hai con đang làm gì vậy? Đây là đồ ăn ngon mà dì Mị Mị đã chuẩn bị cho các con.”

【Chậc chậc, đây đã là cái gì. Để có thể trở thành phu nhân của Hoắc gia, là người phụ nữ của Hoắc Yến Trầm, Lý Mị Mị muốn đã lên kế hoạch làm hại hai đứa nhỏ, trong sách còn viết bọn họ suýt nữa bị bắt cóc bán vào núi!】

Nghe được suy nghĩ trong lòng của Diệp Sơ thì hai đứa trẻ đồng thời lùi lại, nhìn Lý Mị Mị một cách cảnh giác, vừa sợ hãi vừa bất an.

Hoắc Tư Minh cho dù ngày thường vẫn rất bình tĩnh nhưng vẫn trốn ở phía sau lưng Hoắc Yến Trầm.

Đôi mắt của Hoắc Yến Trầm cũng trầm xuống, không khỏi giật mình nhìn chằm chằm Lý Mị Mị.

Ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng.

Người đàn ông rõ ràng không nói một câu nào, nhưng khí thế người cầm quyền Hoắc gia đủ để đè ép Lý Mị Mị không thở nổi.

Lý Mị Mị sợ hãi đến mức lùi lại ra sau hai bước.

Hoắc phu nhân đang định nói chuyện thì bị Hoắc Yến Trầm cắt ngang: "Cô Lý, đây là nhà họ Hoắc không phải là nhà họ Lý của cô. Nơi này không hoan nghênh cô, xin cô đừng bước vào biệt thự nhà họ Hoắc thêm bất cứ một lần nào nữa!”

Hoắc phu nhân trừng mắt, “Yến Trầm, con…”

“Mẹ, mẹ cũng vậy. Lần sau mẹ còn mang người phụ nữ này tới đây, con sẽ mang theo hai đứa bé và Diệp Sơ dọn ra ngoài.”

Diệp Sơ: ? ? ? ?

【Này, anh thích dọn ra ngoài là chuyện của anh liên quan gì tới tôi?】

Sắc mặt Hoắc phu nhân cực kỳ khó coi.

Lý Mị Mị sửng sốt, đưa tay che miệng, quay người chạy ra ngoài.

Hoắc phu nhân giận dữ trừng mắt nhìn đứa con trai không biết thương hoa tiếc ngọc của mình, vội vàng đuổi theo Lý Mị Mị, liên tục gọi mấy tiếng: “Mị Mị, chờ cô, nghe cô giải thích.”

Diệp Sơ nhếch khóe môi cảm thấy có chút buồn cười, đi đến sofa ngồi xuống, nói: "An An, Tiểu Minh chúng ta nói chuyện một chút có được không?”

Bây giờ không còn ai làm phiền bọn họ nữa, cô cũng nên nói chuyện.

"Theo mẹ thấy thì trong kỳ nghỉ hè của hai đứa cũng không có việc gì để làm, mấy đứa có muốn cùng mẹ đi cắm trại dã ngoại không?”

“Cắm trại dã ngoại?” Hoắc An An nghiêng đầu tò mò hỏi.

"Ừ, nhưng mà đây là chương trình tống nghệ. Cha của các con có thể nhìn thấy các con xuất hiện trên TV đấy."

Hoắc An An chưa kịp trả lời, Hoắc Tư Minh đã quả quyết nói: "Chúng tôi đồng ý!"

Hoắc An An liếc nhìn anh trai mình, sau khi nhận được ánh mắt nhắc nhở của anh trai, cũng nhẹ nhàng gật đầu: "Ồ, đồng ý, An An đồng ý!"

Diệp Sơ: ? ? ?

Hả? Sao hai đứa nhóc này lại dễ dàng đồng ý thế?

Diệp Sơ liếc nhìn Hoắc Yến Trầm.

Cô không nói lời nào, nhưng đôi mắt của cô không biết nói dối, im lặng chờ đợi Hoắc Yến Trầm nói chuyện.

Hoắc Yến Trầm gật đầu, rồi nói: “Được! Nhưng mà cô phải cam đoan sự an toàn của hai đứa bé, nếu không…”

Diệp Sơ không cần hắn nói hết thì đã vội gật đầu liên tục.

【Vấn đề này anh không cần phải lo. Đây chính là nữ chính cùng nam phụ, nam phụ cũng có hào quang rất mạnh, sau này còn trở thành tổng tài bá đạo. Tôi làm sao dám đắc tội hai người bọn họ, hầy, vẫn là nằm ngửa hưởng thụ quan trọng nhất.】