Chương 37

Con đường này chắc chắn là con đường mà tinh thần Lục Kiều tỉnh táo và hưng phấn suốt chuyến đi.

Trước kia năm sáu giờ đi đường, cậu trên đường sẽ ngủ gà ngủ gật, nhưng hôm nay đầu óc không có ngủ gật, toàn bộ tâm trí đều nổi lên hình ảnh Yến Khâu, trái tim đập bình bịch do hưng phấn mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Khi đến sân tập, Lục Kiều đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.

Cậu nghĩ về nó, mở và đóng thiết bị liên lạc nhiều lần, và cuối cùng gửi một tin nhắn cho Yến Khâu với một chút bất bình: "... Em đến rồi."

... Nhớ lại rằng Yến Khâu đã làm rất nhiều cho cậu, nhưng mà cậu thật sự rất xấu hổ khi đối mặt với tính khí của Yến Khâu!

Cuối cùng, cậu vẫn tự tát vào mặt mình, như lời Yến Khâu nói, cậu không thể bỏ qua anh ta chút nào ...

Và người đàn ông nhanh chóng trả lời, "Được."

Lục Kiều mím môi, cảm thấy rằng cậu có thể tưởng tượng người đàn ông đang mỉm cười.

Cậu lắc đầu, rũ bỏ sự tưởng tượng ra khỏi đầu rồi kéo chiếc vali nhỏ vào phòng huấn luyện.

Trên đường đi, các học sinh chào hỏi khi họ nhìn thấy Lục Kiều, khi cậu đến lớp học lớn nhất, thấy Ellie và Chris đã trở lại hôm nay, và phó phụ trách đã đưa bạn gái của anh ta đến!

Mọi người tập trung xung quanh họ và nói lời chúc mừng.

Lục Kiều bước vào và hỏi người giáo quan một cách kỳ lạ, "Có chuyện gì vậy?"

Giáo quan quay lại nhìn cậu và nói: "Cậu đã về rồi, Lục Kiều, hai người họ sắp kết hôn."

Lục Kiều sửng sốt: "Nhanh như vậy?!"

Hai người bọn họ ở bên nhau kể từ ngày bị khoá, bây giờ mới được chưa đầy một tháng, họ chuẩn bị kết hôn? !

“Ngày nào cũng bị khoá chung với nhau, làm sao có khả năng không thích nhau cơ chứ,”Giáo quan thở dài “tsk tsk” với giọng điệu rất tục tĩu. “Mấy người bạn mà tôi biết cũng giống họ. ”

Anh ta đột nhiên nhìn Lục Kiều, "hehe" và cười: "Em cũng nên cẩn thận ..."

Ellie và Chris đã trốn thoát được hôm nay. Kể từ khi họ được gửi đến quân đội và giao cho một huấn luyện viên mới, họ đã sống cuộc sống địa ngục, bị tra tấn hàng ngày bởi những điều kiện vô nhân đạo.

Trước đây bọn họ luôn không thích hội trường huấn luyện này, nhưng bây giờ vẫn không thích! Đối với họ, lò đào tạo đơn giản là một sự hiện hữu ấm áp như ở nhà!

Vì vậy, hôm nay, họ trốn học!

Lúc này, bọn họ đang đứng trước mặt Lục Kiều, khi nghe được cuộc đối thoại giữa Lục Kiều và giáo quan, họ quay lại nhìn hai người.

Ánh mắt của hai đứa trẻ nhìn Lục Kiều vẫn như trước thù địch, bây giờ vẫn còn chua xót.

Như thường lệ, Lục Kiều sẽ đáp trả lại với một cái nhìn chính trực - nhìn cái gì, ngươi tôn thờ Yến Khâu ở điểm gì, và tôi không có quan hệ như vậy với anh ta.

Nhưng hôm nay, cậu có cảm giác chột dạ, cảm thấy tội lỗi.

Vì vậy, cậu bẽn lẽn ngoảnh mặt đi.

Ellie và Christon tròn mắt!

Ellie sửng sốt: "Ngươi né tránh cái gì? Nhìn có vẻ như đang khó xử?"

Lục Kiều nghẹn ngào vặn lại, "Ta không có!”

"Ngươi có!" Chris cũng trừng cậu, "Vừa rồi ngươi trốn! Ngươi đang cảm thấy chột dạ về cái gì ?"

" Này, Kiều Kiều có lương tâm cắn rứt? " Giáo quan cũng tham gia vui vẻ, đi tới trêu chọc," Có chuyện gì đã xảy ra rồi, đúng không? "

Bị chọc đến sự thật, Lục Kiều nhíu mày nói: "Ta nói không có mà!"

Khi Phó phụ trách nhìn thấy Lục Kiều đỏ mặt, cười nói: "Này, Lục Kiều, tôi đã nói những người bị khóa là đang yêu thầm nhau rồi. Bên phía cậu không có tin tức gì sao ? Hiệu quả quá thấp, phải không?"

Các học sinh khác đang định la ó, Lục Kiều đã quay đầu lại, kéo vali chạy trốn.

Chuyện gì đang xảy ra!

Cái gì ah ah ah!

Lục Kiều sắp phát điên!

Cậu chạy một mạch về phòng, thở hổn hển rồi bực bội ném chiếc vali xuống đất.

Ngồi bên giường được một lúc, cậu mở vali ra, ngơ ngác nhìn chiếc áo len đã được móc xong một nửa bên trong.

Bởi vì cậu sẽ trở lại Yến gia sớm, nên Lục Kiều đã để gần hết quần áo trong vali ở trang viên, và mang về một vali trống, để cậu có thể đặt tất cả những thứ còn lại và trở về ban đêm. Cậu mang theo chiếc áo len này để có thể làm nó cho xong sớm nhất có thể.

... Nhưng vào lúc này, cậu thực sự có ý muốn phá hủy thứ này.

Nhưng——

Sau khi nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cậu cũng lặng lẽ vuốt chiếc áo len một cách cẩn thận và rồi cất vào vali.

Cậu hiếm khi tặng cho Yến Khâu một món quà, bất kể thế nào, cậu cũng không thể bỏ dở giữa chừng…

Và Yến Khâu rất muốn chiếc áo len do chính tay cậu làm ra!

Này, mong ước nhỏ nhoi này không thể không thỏa mãn người đàn ông đó.

Lục Kiều thu dọn bản thân, tâm trạng phức tạp, bước ra khỏi phòng, liền gặp giáo quan đặc biệt tới gặp cậu.

Giáo quan lúc này sắc mặt nghiêm túc nói: "Ta nghe Lạc Diệp cùng Yến Khâu nói gen cấp ba của cậu đã bị đột phá rồi đúng không?"

“Dạ vâng !” Khi anh ấy đề cập đến vấn đề này, tinh thần của Lục Kiều đã được nâng lên.

“Tốt quá,” quản giáo xoa cằm “Vậy xem ra trạng thái tồi tệ của cậu trước đây nó thực sự có liên quan đến gen của gia tộc tinh thần.”

Hiếm khi gen cấp 3 lại có tầm ảnh hưởng lớn như vậy, nhưng nếu gen cấp 3 là gen tinh thần lực thì mọi chuyện cũng là điều dễ hiểu. Vì tinh thần lực vốn dĩ rất bí ẩn.

Anh ấy đã nhận Lục Kiều trong hai năm và giúp cậu ấy đào tạo trong hai năm.

Anh ta vỗ vai Lục Kiều và nói, “Đi thôi, luyện tập đi.”

Tình cờ là Ellie và Chris cũng ở đó — họ là hai người quyền lực nhất trong phòng tập ngoại trừ người phụ trách và Lục Kiều, nhưng bây giờ họ đã được huấn luyện bởi huấn luyện viên mới. Và giờ họ đã mạnh hơn do được huấn luyện viên mới mài dũa.

Giáo quan nói, "Chris, hãy thử với Lục Kiều."

Chris mặt méo xệch - hôm nay anh và em gái rất ít khi trở lại trường huấn luyện, chỉ muốn nghỉ ngơi vì lịch trình bận rộn, vậy mà vẫn phải chịu trận? ?

Nhưng mặc dù hai người không quá coi trọng người khác, nhưng lại rất tôn trọng giáo quan, vì vậy Chris không thể từ chối yêu cầu của giáo quan, và cuối cùng miễn cưỡng đi lên.

Trong lớp, nhiều học sinh đang theo dõi.

Chris nhìn Lục Kiều trong khi khởi động các cơ và xương của mình.

Phải nói rằng, anh ta cũng đã học được rất nhiều kỹ năng chiến đấu trong thời gian này, có lẽ anh ta thực sự giỏi hơn Lục Kiều?

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên có chút tự tin, có chút muốn thử.

Lục Kiều thả lỏng cơ bắp và đến giữa sân tập, đối mặt với Chris.

Cậu bình tĩnh lại và nghiêm túc nói: “Nào.”

Chris gầm lên và lao tới!

Tuy nhiên, sau cuộc chiến, Chris đã bị choáng váng - động tác của Lục Kiều nhanh hơn trước gấp mấy lần, anh không thể nhìn rõ, người trước mặt đã biến mất, đồng thời, tay chân cũng từ các góc tấn công anh, nhưng anh ta hoàn toan không thể nhìn thấy!

Đánh tới đánh lui vài lần, Chris có chút choáng váng, thậm chí dừng lại tại chỗ quay đầu ngây người, giây tiếp theo liền bị đánh ngã xuống sàn!

Trong phòng huấn luyện, những tiếng bàn luận xì xào, và các học viên nhìn theo không chớp mắt.

Mọi người đã từng thấy Lục Kiều và mọi người luyện đấu với nhau, nhưng Lục Kiều của ngày hôm nay hoàn toàn khác trước đây!

Tốc độ và sức mạnh dường như đã khác trước!

Ellie cũng không nói nên lời.

Cô và Chris tập luyện cùng nhau mỗi ngày, và cô biết rõ nhất là em trai mình đã tiến bộ đến mức nào dưới sự "tra tấn" của huấn luyện viên mới, nhưng hôm nay Chris không có cơ hội nào để ra tay chỉ trong vài phút. Chris bị Lục Kiều đánh ngã mấy lần, thậm chí cô còn cảm thấy Lục Kiều đã nhẹ tay, nếu Lục Kiều không nhẹ tay, Chris có lẽ sẽ không thể đỡ được bất cứ một đòn đánh nào của Lục Kiều !!

Giáo quan nhìn thấy vậy và cảm nhận được điều gì đó, và hét lên trước khi Chris gục xuống: "Được rồi, dừng lại."

Lục Kiều dừng lại, kéo Chris lên và khen ngợi, “Em đã tốt hơn rất nhiều.”

Chris nhìn Lục Kiều một cách xuất thần, và đột nhiên nghẹn ngào.

Lục Kiều giật mình, sắp khóc rồi sao? Cậu rõ ràng đã khen ngợi hắn mà!

Giáo quan nhanh chóng đỡ Chris lại, ho một tiếng, vỗ nhẹ vào đầu anh và khoe rằng: “Không sao đâu, anh khá hơn nhiều rồi, Chris!”

Christon đỏ mắt hỏi, “Cái quái gì đang xảy ra với anh ta vậy? Anh ta là một kẻ biếи ŧɦái à? "

Lục Kiều biếи ŧɦái:" ... "

Giáo quan cười khan:" Hắn vừa mới bộc phát ra gen phụ, kỹ năng trở nên mạnh hơn trước là chuyện bình thường, đừng khóc, đừng khóc! "

Người mà hắn gọi tên, đang gục vào người hắn mà khóc.

Đối mặt với cậu bé đang khóc "tu tu", đầu của giáo quan trở nên lớn.

Lục Kiều bị bao vây bởi một nhóm học sinh.

Nhóm học sinh này ngay từ đầu đã tôn thờ Lục Kiều, nhưng sau khi nhìn thấy kỹ năng của Lục Kiều ngày hôm nay, tất cả đều trở nên phấn khích, và họ gần như coi Lục Kiều như một vị thần.

“Lục Kiều, ngươi lần này nhất định phải nhập ngũ!” Một học sinh hưng phấn hỏi.

Họ không biết rằng Lục Kiều đã thức tỉnh gen của Chủng tộc Tinh thần, và Chủng tộc chắc chắn vào quân đội mà không cần trải qua cuộc kiểm tra.

Lục Kiều không nói nhiều, chỉ cười gật đầu: “Ừ!”

Học sinh động viên: “Vậy thì cậu nhất định sẽ được vào Binh đoàn 1!”

Những học sinh khác cũng bắt đầu bàn tán.

"Ừ, cuối cùng cậu cũng có thể gia nhập quân đội của Yến Nguyên soái rồi!"

"Nhân tiện, Yến Nguyên soái có biết không? Tôi nghe nói rằng cậu và Yến Nguyên soái vẫn còn liên lạc. Trong trận đấu đó, có người đã nhìn thấy hai người cùng nhau!"

"Cuối cùng thì tôi cũng có thể thực hiện được ước mơ của mình, cố lên, Lục Kiều! ”

Lục Kiều choáng váng.

Cậu đã từg đề cập đến suy nghĩ của mình trước mặt mọi người, không ít lần.

Tất cả mọi người đều biết điều đó.

Binh đoàn 1, Yến Khâu, giấc mơ.

Yến Khâu là ước mơ của Lục Kiều, cậu mơ được sánh bước cùng Yến Khâu, và ước mơ của cậu sắp trở thành hiện thực.

Lục Kiều thật sự không ngờ mọi người lại để ý nguyện vọng của mình, lúc này được bọn họ động viên, trong lòng một đợt máu đổ. Cậu nắm chặt hai tay, nở nụ cười thật tươi với những người đã ở bên cậu hai năm luôn ủng hộ và quan tâm cậu, chân thành nói: “Cảm ơn!”

Nửa ngày sau Lục Kiều mới tìm được phòng tập mới. Trong phòng huấn luyện, cậu tiếp tục tập luyện theo kế hoạch mà người phụ trách đưa ra.

Mặc dù các gen đã ổn định và có những bước đột phá nhưng việc tập luyện vẫn không thể bị bỏ lại phía sau.

Vì cậu vẫn còn cách xa người đàn ông đó.

Cậu phải làm việc chăm chỉ cho đến khi có thể thực sự sát cánh cùng người đàn ông đó.

Lục Kiều tự mình luyện tập từ trưa đến tối, hoàn toàn quên mất chính mình.

Từ sức bền, sức mạnh đến tốc độ, mồ hôi ướt đẫm bộ đồ tập của cậu.

Lục Kiều vỗ cánh tập bay trên không, không biết từ lúc nào, vừa quay đầu lại đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc trước mặt!

Lục Kiều giật mình, trong tiềm thức vươn tay muốn bắt lấy!

Người đàn ông tiếp đất vững chắc trong vòng tay cậu, hơi nặng! Lục Kiều suýt chút nữa đánh rơi người đó, liền nhanh chóng siết chặt tay giữ chặt!

Hai người có chút sững sờ, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Lúc này Lục Kiều mới nhận ra đã là đã bảy giờ, lần này đến lượt Yến Khâu đi đến bên cạnh cậu. Lục Kiều ôm lấy Yến Khâu … như một cô công chúa!

Nhìn người đàn ông cao lớn đang ôm mình trên tay trông có vẻ bất cần đời, Lục Kiều không khỏi bật ra một tiếng cười "ú ớ".

Cậu còn trêu chọc Yến Khâu sáng nay, nhưng cậu không ngờ hai người họ lại ôm nhau như thế này, bộ dạng của Yến Khâu thật buồn cười!

Nhưng Yến Khâu đã bình tĩnh trở lại sau một giây phút sững sờ ngắn ngủi.

Anh ta duỗi tay ôm cổ Lục Kiều, nhướng mày nói: “Em thích tư thế này sao?”

Lục Kiều: “…”

Lục Kiều lập tức thành thật, thu hồi nụ cười, đáp xuống đất, lễ phép đặt người xuống.

Sau khi Yến Khâu đứng vững, anh chỉnh lại quần áo và nhìn bộ dạng đang nghiêm túc của Lục Kiều với vẻ mặt bất lực giữa hai lông mày.

Lục Kiều không ngờ rằng sau khi luyện tập sẽ đến đúng giờ, nhớ tới tối nay bọn họ hẹn nhau đi ăn tối, cậu sững sờ nói: “Em, em đi thay quần áo đi!”

Yến Khâu liếc mắt nhìn cậu và hỏi: “Không tắm sao?”

Lục Kiều vừa luyện tập xong, cả người mồ hôi nhễ nhại, nóng như cái bếp lò nhỏ.

Lục Kiều nghe xong liền sửng sốt, vẻ mặt cảnh giác.

Làm sao cậu có thể tắm rửa trong hoàn cảnh như vậy được!

Đương nhiên, Lục Kiều không thể phủ nhận rằng chừng nào cậu và Yến Khâu bị khoá chung như thế này thì không thể tránh khỏi việc tắm chung, nhưng bây giờ ... cậu chỉ không muốn mà thôi!

Vì vậy, cậu quay sang một bên, và có chút lúng túng nói: "Em, em không muốn tắm ..."

Người đàn ông cười khúc khích ở phía sau cậu: "Nhưng trước sau gì em cũng phải tắm ."

Lục Kiều vặn lại: " Không tắm rửa cũng không sao! "

Yến Khâu:" Nó sẽ bốc mùi. "

Lục Kiều hằn học nói :" Sau này, em sẽ tắm rửa sạch sẽ mọi thứ trước bảy giờ! "

Một giây tiếp theo, cậu cảm thấy một hơi thở ấm áp kề sát tai mình. .

Người đàn ông nhỏ giọng đùa bỡn hỏi: “Lục Kiều, em đang quan tâm cái gì?”

Trái tim Lục Kiều nhảy dựng.

Cậu mở mắt và quay lại nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

... Còn cố ý hỏi!

Người đàn ông này ... sao có thể xấu xa như vậy!