Chương 38: Anh chỉ biết bắt nạt em!

Nhìn vẻ mặt ửng hồng của Lục Kiều, mấp máy môi, nhưng cũng không nói gì, ánh mắt của Yến Khâu tối sầm lại, cười hỏi: “Em muốn nói gì?”

Anh còn dám hỏi !

Lục Kiều tức giận nhìn chằm chằm Yến Khâu, nhịn một lúc lâu và lầm bầm một câu với phong thái không mấy ấn tượng.

Yến Khâu nhìn cậu, cúi đầu, ghé tai ngay miệng cậu.

Lục Kiều: “...”

Lục Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: “... Anh đang bắt nạt em?”

Thân thể của Yến Khâu đột nhiên căng thẳng.

Lục Kiều dừng lại một lúc, trầm giọng than thở, “... Anh chưa từng làm chuyện này bao giờ.”

Yến Khâu hơi đứng dậy.

Lục Kiều cảm giác được hắn lộ ra bất mãn, hung hăng ngẩng đầu nhìn nam nhân, nhưng là sửng sốt!

Yến Khâu hai mắt tối sầm, khi nói chuyện, giọng nói khàn khàn: "Được rồi, anh sẽ không bắt nạt em."

Lục Kiều : "..."

Hắn nói "không bắt nạt", nhưng khí tức của anh ta vô cùng đáng sợ, như thể cậu sắp bị nuốt chửng!

Khóe miệng Lục Kiều giật giật, cậu cảm giác mình chạm phải một công tắc không nên chạm vào, da đầu hơi tê dại.

Anh ấy không nói! Đừng nói tới nó!

Cậu nhanh chóng xoay người bỏ chạy: “Đi thôi, thay quần áo đi.”

Lục Kiều kinh hoảng trở về phòng, lúc này không khỏi lại than thở hệ thống thế giới cốt lõi, tại sao hai người đều phải như vậy gắn với nhau ah ah ah!

Về đến phòng, Lục Kiều nhanh chóng cởi bộ đồ tập quay lưng về phía Yến Khâu, lấy khăn lau sạch rồi thản nhiên lôi ra một bộ đồ mới mặc vào.

Cậu nhìn lại Yến Khâu, khô khốc hỏi: "Anh thật sự muốn ra ngoài ăn sao? Xung quanh đây không có nhiều thứ ngon để ăn."

"Không sao đâu," Yến Kahau tiếp tục nhìn cậu, "Anh chỉ muốn đi chơi với em."

Lục Kiều: "..." Cậu đỏ mặt.

Nếu là lúc trước, Yến Khâu nói một câu như vậy, cậu hoàn toàn không có để ý cái gì.

Nhưng bây giờ thì khác, mỗi lời Yến Khâu nói ra đều mang một ý nghĩa khác trong tai.

... không phải cậu quá nhạy cảm sao?

Lục Kiều cúi đầu, giật mạnh quần áo, suy nghĩ đỏ cả tai.

Nhưng nếu Yến Khâu thực sự muốn ra ngoài, phải nguỵ trang.

May mắn thay, ở nơi họ đang ở là mùa đông, bên ngoài trời đã có tuyết và thời tiết rất lạnh.

Lục Kiều suy nghĩ một lúc, và nói, “Em sẽ xem xét mũ và khăn quàng cổ cho anh.”

Với những phụ kiện này, khuôn mặt của Yến Khâu sẽ không có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như vậy.

Yến Khâu gật đầu và hỏi lại, “Em có không?”

Lục Kiều dừng lại.

“Anh không muốn sử dụng của người khác.” Yến Khâu nhẹ nhàng nói.

Lục Kiều câm nín.

"Lục Kiều," Yến Khâu thở dài, nghĩ tới đây, nói, "Anh có thói quen sạch sẽ."

"..." Lục Kiều thở dài, "Nãy anh nói rằng em sẽ bốc mùi nếu vừa rồi không tắm, nên quần áo của em cũng có thể có mùi. "

Yến Khâu ân cần nói:" Nãy anh vừa nói nhảm. "

Lục Kiều nhìn anh.

Yến Khâu nhìn cậu, cúi người thì thầm vào tai cậu, "Dù em có đổ mồ hôi thế nào, em vẫn rất ngọt ngào. Dù em có giống Luân, em vẫn rất đáng yêu."

Giọng người đàn ông trầm và gợi cảm, và Lục Kiều có thể nghe thấy nó.

Cậu bịt tai, lùi lại một bước, không thể tin được rằng Yến Khâu nghiêm túc và lạnh lùng, sao lại có thể nói ra lời như vậy!

“Anh đã thay đổi rồi!” Lục Kiều tức giận ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo nhỏ bắt đầu tìm khăn quàng và mũ với vẻ cam chịu, cậu tiếp tục giận dữ nói: “Trước đây anh không như vậy!”

Yến Khâu cũng ngồi xổm xuống, nhìn người thiếu niên có vẻ chống lại sự tiếp cận của mình, nhưng đồng thời cũng không từ chối cách tiếp cận của anh ta, cười nói: “Anh đã nói, một số thứ đã thay đổi trong năm năm.”

Lục Kiều dừng lại.

Cậu cảm thấy người đàn ông đang xoa nhẹ tóc mình, lại nghe thấy người kia chậm rãi nói: “Quả nhiên anh đã thay đổi.”

Nhưng theo cách nào?

Giữa hai người có một khoảnh khắc im lặng, Lục Kiều có thể cảm nhận rõ ràng người đàn ông đang vuốt tóc mình, do dự vài lần, nhưng cuối cùng không làm gì được.

Cậu tìm mũ và khăn quàng cổ rồi quay lại.

Người đàn ông lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng.

Lục Kiều nhìn người đàn ông một hồi, mím môi, tiến lên một bước, quàng khăn quàng cổ trong im lặng.

Yến Khâu ngoan ngoãn cúi đầu, lộ ra cái cổ của hắn.

Anh ấy trông rất tốt, như thể anh ấy có thể làm bất cứ điều gì mà cậu muốn.

Lục Kiều không nói ra được trong lòng có cảm giác gì, có chút kỳ quái.

Yến Khâu luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ trong mắt cậu, và chưa bao giờ cậu nghĩ rằng Yến Khâu sẽ có một mặt như vậy.

Đây chỉ là khi đối mặt với cậu thôi sao?

Cậu vừa nghĩ vừa quan sát, người đàn ông tưởng chừng như xa tầm với này, chỉ khi đối mặt với cậu, hắn mới biểu hiện ra một bộ mặt khác như vậy sao?

Yết hầu của Lục Kiều cuộn lại, và cậu lặng lẽ quấn chiếc khăn hai lần quanh cổ Yến Khâu.

Yến Khâu ngẩng đầu, chắp tay, cụp mắt xuống, như đang nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên khăn quàng cổ.

Lục Kiều: “!”

Cậu, cậu vẫn là có chút khó hiểu!

Lục Kiều nhanh chóng đội chiếc mũ lên đầu Yến Khâu và đứng dậy với một trái tim đập thình thịch.

Sau khi đi ra ngoài, Lục Kiều giả vờ bình tĩnh: “Ăn gì?”

“Em có thể ăn bất cứ thứ gì bạn thích,” Yến Khâu nói.

Lục Kiều tự nghĩ sau này không cần mua máy ổn định gen, khi nhập ngũ sẽ có nguồn sống, không còn nghèo như trước nữa, nên đối xử tốt với Yến Khâu.

Chờ một thời gian sau để tiết kiệm thêm tiền ... và sau đó đưa người đàn ông này đến nhà hàng Starlight.

Vì vậy, cậu nói: “Tối nay em sẽ mời anh.”

Yến Khâu cười nói, “Được rồi.”

Lục Kiều đỏ mặt nhìn sang chỗ khác và mở ô.

Cậu thấp hơn Yến Khâu và hơi mệt để cầm ô cho Yến Khâu, vì vậy Yến Khâu đã cầm ô qua.

Những bông tuyết cứ rơi, xào xạc.

Đêm ở ngôi sao hạng ba không náo nhiệt, trong hẻm nhỏ phía sau trường huấn luyện không có ai, phi thường yên tĩnh.

Lục Kiều đưa Yến Khâu đi hết chợ đêm, chỉ thấy chậm rãi vài người.

Có hai trong số các cặp rõ ràng là bị khóa với nhau giống như họ, điều khác biệt với họ là hai cặp ôm eo nhau và trông rất thân mật.

Và hai người họ ... họ thậm chí còn không nắm tay nhau đêm nay.

Lục Kiều quay đầu lại liếc nhìn, tay của Yến Khâu đang cầm ô nên không ôm được cậu -

Chờ đã, cậu đang nghĩ gì vậy!

Lục Kiều che trán.

Yến Khâu lúc này mới nói: “Còn nhớ Nhị hoàng tử Lạc Vũ không?”

Lục Kiều hồi phục, nhanh chóng nói: “Nhớ rồi.”

Trong gia đình hoàng thất, tổng cộng có bốn hoàng tử , tam hoàng tử Lạc Diệp và Đại hoàng tử đều đang học trong Học viện Hoàng gia, nhị hoàng tử Lạc Vũ và Tứ hoàng tử được dạy bởi các giáo viên tư nhân trong cung điện.

Người ta nói rằng Tứ hoàng tử không muốn đến trường vì quá kiêu ngạo và không thích chơi với người ngoài, trong khi vị Nhị hoàng tử Diệp Ngữ có vẻ sống quá nội tâm.

Tuy nhiên, Lục Kiều cũng đã nhìn thấy Lạc Vũ, bởi vì Lạc Vũ có vẻ thích bám sát Kỷ Trúc Quân, và thường ra khỏi cung điện để xem các trò chơi của Kỷ Trúc Quân.

“Ngày mai là bữa tiệc sinh nhật của Nhị hoàng tử. Ngài mời anh đến tham gia cùng với em .” Yến Khâu nhẹ giọng nói.

Lục Kiều sững sờ một lúc: “Em, em và anh?”

“Tiệc sinh nhật bắt đầu lúc 7 giờ 30 phút. Nếu anh đi, em chỉ có thể đi cùng anh.” Nói xong, Yến Khâu khẽ cau mày và dừng lại. Sau một lúc, hắn cúi đầu nói với Lục Kiều: “Anh vốn định từ chối, nhưng Bệ hạ nhân tiện cũng muốn gặp em.”

“Chuyện này, chính là...” Lục Kiều nuốt nước bọt.

Cậu chưa từng đến hoàng cung, huống chi là gặp mặt hoàng đế, lúc này nghe được lời nói của Yến Khâu khiến cậu căng thẳng.

Nhìn thấy cậu như vậy, Yến Khâu trấn an, “Đừng lo lắng, có anh ở đây.”

Lục Kiều ngẩng đầu nhìn anh rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Ngoài ra, Yến Khâu ở đây, không có gì có thể xảy ra.

Đến chợ đêm, Lục Kiều mua rất nhiều đồ ăn ngon, cùng Yến Khâu chia sẻ.

Chợ đêm vẫn còn nhiều món lạ, Lục Kiều rất tò mò, nhiều khi cậu không hiểu được tiếng địa phương của người bán nói về cái gì, thậm chí cậu còn không biết ăn những thứ đó nên đã mua chúng.

Sau khi mua xong, cậu còn đưa cho Yến Khâu xem và ngây ngô hỏi: “Anh đã thấy loại đồ ăn này chưa?”

Nhìn trái cây xanh đỏ trong túi, Yến Khâu nhìn sang chỗ khác và bình tĩnh nói: “Anh không biết. ”

Yến Khâu cũng không biết. Lục Kiều lẩm bẩm trong lòng khi ăn xiên, ăn xong liền kéo Yến Khâu đo và ném que tre.

Thùng rác sát lề đường có một cặp anh em hình như đang say sưa ngồi nói chuyện ồn ào.

Một trong những người đàn ông nằm trong vòng tay của người đàn ông kia, và lớn tiếng hỏi: "... Anh có sao không? Em đã nói rồi, nếu nó đủ dài và đủ sâu, nó có thể mở khóa được! Sao đến hôm nay anh vẫn chưa giải quyết được, anh có muốn em đến không? "

Một người khác ôm lấy hắn chế nhạo," Em đối với chính mình có tự tin. "

“Em tại sao không có tự tin!” Nam nhân lập tức đứng thẳng người, hai mắt sáng ngời, “Ta mười tám phân!”

“…” Tên kia véo môi nguy hiểm nói: “Để anh nói trước. , chính là anh mười tám phân, anh thừa nhận… anh đối với em đủ sâu. ”

Nửa câu cuối cùng phi thường mơ hồ.

Lục Kiều vừa đi ném gậy, không ngờ lại nghe thấy một đôi đồng tính lái xe, cậu hít một hơi lùi lại, nhưng lại đυ.ng phải người đàn ông.

Cậu không biết tại sao, nhưng Lục Kiều ngay lập tức nhớ ra cái thứ lớn của Yến Khâu mà cậu ấy nhìn thấy trong bồn tắm - chẳng hạn như, nếu là Yến Khâu, nó phải đủ sâu, phải không?

Ahhhhh tại sao cậu muốn một thứ như vậy! Cậu bị khùng rồi ! !

Yến Khâu đưa tay cho cậu, liếc nhìn cặp đôi rồi cười khúc khích nói: "Sao vậy, hôm nay em có vẻ đặc biệt dễ bị đỏ mặt nhỉ?

“Thật dễ mắc cỡ,” anh ta nói chậm rãi, sau một lúc dừng lại, “nếu em ở trong quân đội thì sao?”

——Người trong quân đội càng thêm kiêng kỵ khi nói.

Lục Kiều xoay người đẩy Yến Khâu, nhìn anh chằm chằm.

Yến Khâu tinh nghịch nhìn cậu.

Lục Kiều lại đẩy một lần nữa và rất tức giận.

Yến Khâu nắm lấy tay cậu, trong mắt tràn đầy ý cười: “Đừng lo lắng, anh sẽ dặn thuộc hạ cẩn thận đừng đùa giỡn, nếu không phụ tá sẽ đỏ mặt.”

Lục Kiều nói, “ Em sẽ không đi đến binh đoàn của anh!”

Yến Khâu nhướng mày:" Không đi? "

Lục Kiều tức giận nói:" Không đi! "

Yến Khâu nhìn cậu:" Thật không đi? "

Lục Kiều hung ác nói:" Thật sự không đi! "

Yến Khâu ngừng nói, chỉ nhìn cậu.

Lục Kiều tức đến phát run, nhưng nhìn thấy Yến Khâu bị cậu chặn họng đến không nói nên lời, cậu rốt cục thở phào nhẹ nhõm một hơi!

Cậu đã trêu chọc anh ấy, và cuối cùng người tổ thất cũng là cậu!

Hừ!

Trong khi Lục Kiều tự hào, cậu lấy từ trong túi ra một quả mới mua, quả màu đỏ, ném vào miệng.

Trong một giây tiếp theo, cả khuôn mặt cậu nhăn lại - wow, quả này sao lại đắng thế, có độc!

Cậu lè lưỡi, nắm lấy tay Yến Khâu đi về phía trước, vội vàng nói: “Quả này đắng quá, mau đi mua nước về uống.”

Nhưng Yến Khâu đứng đó, bất động.

Lục Kiều kéo hắn: “Đi thôi!”

Yến Khâu nhìn chằm chằm cậu, cười hỏi: “Em thật sự không muốn vào quân đoàn của anh?”

Lục Kiều sửng sốt!

Yến Khâu thực sự muốn bắt nạt cậu vào thời điểm như vậy ? !

“Anh—” Lục Kiều khóe miệng chua xót đến mức cắn xé ruột gan, lẩm bẩm nói: “Anh không đi mua đồ uống với em à?”

Yến Khâu vươn tay xoa những bông tuyết trôi trên tóc Lục Kiều, rồi nói nhẹ giọng: “Em không muôn vào quân đoàn của anh sao?”

Lục Kiều tức giận: “Không muốn!”

Yến Khâu giọng càng trầm: “Nói em muốn làm phụ tá của anh.”

Lục Kiều run rẩy mở mắt.

Cậu đứng lặng trong một giây.

Ngay sau đó, cậu từ trong túi lấy ra một quả màu đỏ, vội vàng nhét vào miệng Yến Khâu!

Yến Khâu cắn, Lục Kiều cười cười nhìn anh ta, hãy xem anh còn bắt nạt người khác không!

Tuy nhiên, Yến Khâu vẫn bình tĩnh nhai nó hai lần rồi nuốt nó, từ đầu đến cuối anh ấy rất bình tĩnh, như thể đang ăn một trái cây bình thường.

Lục Kiều sững sờ - khẩu vị của Yến Khâu ổn chứ? !

Anh ấy không cảm thấy gì à!

Yến Khâu buồn cười nhìn cậu, từ trong túi lại lấy một quả xanh khác, muốn đút cho cậu.

Lục Kiều ẩn núp, nhịn không được nói: "Đừng đưa cho em, nó có mùi vị rất lạ!"

Yến Khâu bất lực nói: "Đây là trái ngọt tương ứng. Trước là đắng, sau mới ngọt, ăn xong cái này sẽ không có vị đắng trong miệng."

Lục Kiều nói: "Vậy anh biết loại này trái cây, nhưng anh giả vờ không biết, anh chỉ biết bắt nạt em - "

Yến Khâu ngay lập tức nhét trái cây vào miệng Lục Kiều.

Trong khi than thở một cách mơ hồ, Lục Kiều cắn lên, nhưng câu quên rằng ngón tay của Yến Khâu vẫn đang ở giữa môi cậu và vô tình liếʍ nó hai lần.

Ngay lập tức, cậu và Yến Khâu đều đứng hình.

Ngọt trong miệng.

Ngón tay của Yến Khâu cũng có vẻ ngọt ngào.

Lục Kiều đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn Yến Khâu rút tay trở lại.

Người đàn ông nhìn xuống những ngón tay của mình, xoắn nhẹ và yết hầu lăn lên xuống.

Lục Kiều rốt cuộc khôi phục giọng nói: “Anh lau đi…”

“Không cần.” Yến Khâu nhẹ nhàng nói, đút tay vào túi rồi dời mắt đi.