Chương 9.2: Cô chính là mắt trận (2)

Translator: @babahasmoney

Hoa Nguyệt ăn bánh và uống sữa ấm, vào đêm hôm đó ngủ trên trường kỷ ở trong cung điện Bách Lí Khê.

Sáng sớm hôm sau, khi cô tỉnh dậy ở thời điểm chỉ có một tia sáng yếu ớt.

Kính Linh đã sớm tỉnh dậy, đang ở bên tai cô tập đánh quyền.

"Chào buổi sáng, chủ nhân."

Hoa Nguyệt đứng dậy, gấp chăn, đi thẳng đến bên cửa sổ. Bên ngoài đình mưa đã tạnh, nhưng sương mù trên bầu trời tựa hồ đã dày đặc, mang theo một tầng hắc khí nhàn nhạt.

Lúc này, Bách Lí Khê ở trên giường nội điện cũng tỉnh dậy.

Hắn ngồi dậy trên giường, cười với cô: "Chào buổi sáng, tỷ tỷ."

Hoa Nguyệt cau mày, "Ngươi biết phía trên cung điện có ma pháp trận sao?"

Bách Lí Khê dường như biết tất cả mọi thứ. Nếu như vậy, nó sẽ giúp cô tránh rất nhiều rắc rối.

Quả nhiên, hắn gật đầu, "Đương nhiên biết. Đó là vòng cầu phúc do quốc sư lập ra để cầu mưa thuận gió hòa cho Vũ Nhân Quốc. Không chỉ ta biết, mà người dân toàn Vũ Nhân Quốc cũng biết điều đó ."

Nói xong, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt, "Mọi người đều biết quốc sư là bảo hộ lớn nhất của Ngọc Nhân quốc. Nhưng ngoại trừ kinh thành, tai họa vẫn nối tiếp mấy năm liên tục không ngừng, xung quanh có chiến tranh liên miên. Nhưng các đại thần trong triều toàn là kẻ xu nịnh, chỉ có tướng quân là tận tâm phụng quốc, tận lực vì nước, đáng tiếc nhà vua không thấy được, trong lòng của ông ta chỉ có hai chữ trường sinh.”

Hoa Nguyệt không hiểu những điều này, nhưng theo những gì hắn nói thì Vũ Nhân Quốc sắp tận mạng rồi nhỉ.

Chỉ là mỗi quốc gia đều có long mạch của mình, hoàng cung là nơi linh khí dồi dào nhất, nếu thật sự là vòng phúc lành thì không sao, vấn đề là, vòng phúc lành này chẳng những không có màu sắc tốt lành, còn lờ mờ lộ ra tử khí?

Đúng, là tử khí!

Hoa Nguyệt phất tay, ngói lưu ly trên mái nhà dời sang một bên.

"Nàng đi đâu?" Bách Lí Khê nhìn thấy cô rời đi vội vàng hỏi.

"Ta đi lên xem một chút."

Nếu là có tà thuật, thì cô có thể dùng một ít phù chú.

Sau khi thầm niệm một câu thần chú tàng hình, cô nhảy bay lên không trung vương cung qua nóc nhà, gọi kính thời không, khắc trên gương một hoa văn phức tạp. Không lâu sau, một trận pháp phức tạp xuất hiện phía trên cung điện vốn bị bao phủ bởi sương mù dày đặc.

Ở bốn góc đông, tây, bắc, nam cắm bốn lá cờ gọi hồn tương ứng với Đông Thanh Long, Tây Bạch Hổ, Nam Chu Tước và Bắc Huyền Vũ.

Bốn trận hình tạo thành một tấm lưới dày đặc, bao phủ toàn bộ Vũ Nhân Quốc, không ngừng hấp thụ năng lượng tử khí, bầu trời dường như có một đám mây mù vĩnh viễn không tan.

Thảo nào cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng chiếc chuông trấn áp linh hồn và chiếc gương thời không lại không thể phát hiện ra bất kỳ điều kỳ lạ nào trong thành phố, là vì phía trên toàn bộ đô thành Vũ Nhân Quốc không phải oán linh, cũng không phải yêu khí bao phủ, mà là tử khí từ những người sắp chết.

Đây hoàn toàn không phải là trận pháp cầu mưa thuận gió hòa.

Đây là tế hồn trận.

Trận pháp tế hồn là một trận pháp rất nham hiểm.

Pháp trận này mặt ngoài là cầu vận mệnh quốc gia hưng thịnh của Vũ Nhân Quốc, nhưng trên thực tế, là sử dụng toàn bộ Vũ Nhân Quốc làm vật hiến tế, sử dụng năng lượng của long mạch để nuôi dưỡng trân pháp, để đạt được mục tiêu của người bày trận.

Cô tính toán từ màn sương mù trước mặt rằng trận pháp đã được thiết lập ít nhất mười năm. Điều này cho thấy vận mệnh của Vũ Nhân Quốc nằm dưới sự kiểm soát của quốc sư, bề ngoài thì thuận hòa, nhưng trên thực tế, long mạch cạn kiệt, con cháu không nhiều, chiến tranh và thiên tai khắp nơi .

Chỉ khi có càng nhiều người chết, tử khí sẽ tích tụ ngày càng dày đặc, thời điểm khởi động trận pháp mới đủ cường đại.

Hoa Nguyệt đếm ngón tay, hiện tại trận pháp này đã sắp hoàn thành.

Chừng nào phệ hồn trận hoàn thành, toàn bộ Vũ Nhân Quốc sẽ bị hủy diệt vào thời điểm đó, lúc đó một chân long thiên tử chân chính mới sẽ lật đổ Vũ Nhân Quốc và thành lập một thủ đô mới.

Vốn dĩ thay đổi triều đại là chuyện thường tình, không đến lượt Hoa Nguyệt lo việc này, nhưng đây không phải là thay đổi triều đại bình thường, linh hồn của những người chết dưới phệ hồn trận đều không thể xuống âm phủ, không thể vào luân hồi, ở nhân gian hình thành những oán linh ác quỷ mới.

Hàng chục ngàn linh hồn ma quỷ đi lang thang trên thế giới, nhân gian sẽ trở thành một luyện ngục mới.

“Chủ nhân, thật là một trận pháp nham hiểm!” Kính Linh nói, “Quốc sư chỉ là phàm nhân, muốn lấy cái gì để đổi lấy tính mạng của một quốc gia?”

Hoa Nguyệt bấm ngón tay tính toán, cau mày nói: "Nhất định mười hai cô gái ăn mừng là giả, tế lễ là thật. Nhưng mà, trận này còn cần mắt trận."

"Mắt trận?"

"Nếu muốn kích hoạt trận pháp này, cần quốc gia này dâng lên máu rồng."

"Máu rồng?"

"Không phải máu rồng thật, mà là máu của kẻ cai trị đất nước này. Nếu không, trận pháp hoàn toàn không thể mở ra. Không chỉ vậy, con mắt trận pháp phải là một người đàn ông sinh ra trong giờ âm tháng âm năm âm, nam tử có năng lượng dương."

Hậu duệ của Vũ Nhân Quốc đã tàn lụi, có lẽ chỉ có một người trong số một nghìn người được sinh ra vào thời điểm này, đặc biệt là còn phải là bé trai…

E rằng phải hỏi Bách Lí Khê về chuyện này.

Chúng ta không có nhiều thời gian, vì vậy phải giải quyết nó càng sớm càng tốt. Nghĩ đến đây, cô vội vàng quay trở lại điện của Bách Lí Khê, vừa rồi Bách Lí Khê ngồi ở bàn đã biến mất.

“Bách Lí Khê?” Cô sải bước về phía nội điện.

Trong nội điện cũng không có người. Hẳn là đang ở trong khu bồn nước nóng ngâm mình đi.

"Ta ở đây."

Suối nước nóng bên kia quả nhiên truyền ra giọng của hắn.

Kính Linh lộn mình như cá chép ngồi thẳng dậy, đôi mắt sáng ngời.

“Quản kỹ đôi mắt của mình, đừng để rớt mắt.” Hoa Nguyệt vươn ngón tay khẽ búng nhẹ vào mắt nó.

Kính Linh bất mãn nằm trên vai nàng rêи ɾỉ: "Vậy ngươi còn tự mình xem."

"Ngươi cảm thấy trong mắt ta, hắn là hoa hay là cây có khác gì nhau à?"

"Cũng đúng."

Hoa Nguyệt đi vòng qua cửa, vén tấm vải dày ra, lại thấy Bách Lí Khê đang ngâm mình trong nước.

Cô nói với hắn tình huống trận pháp. Nói: "Gia Tộc Bách Lý của ngươi có người nào sinh giờ âm tháng âm năm âm không?"

Bách Lí Khê gật đầu.

Hoa Nguyệt lại nói: “Vậy ngươi có biết trong đám người này người trẻ nhất bao nhiêu tuổi không?”

"Mười bảy."

“Mười bảy?” Hoa Nguyệt cau mày, “Lớn như vậy, chẳng phải căn bản không còn năng lượng dương rồi?”

Nghe bảo phàm nhân 17 tuổi đều đã là tuổi trưởng thành rồi.

Đã như vậy, quốc sư sẽ dùng cái gì làm mắt trận?

"Ai nói không có." Bách Lí Khê đứng ở trong bể thuốc nhìn cô, đôi mắt đen trong veo như nước.

"Cô có lẽ là mắt trận kia đó."

Hoa Nguyệt: "..."

Cô vừa định nói, giọng nói lanh lảnh của Tiểu Chính đột nhiên từ bên ngoài truyền đến.

"Thỉnh an quốc sư đại nhân !"

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hoa Nguyệt: Ồ!

Bách Lí Khê: ...

Đọc truyện tại truyenhdx và Watt-pad