Chương 10.1: Tỷ tỷ phải chịu trách nhiệm với ta (1)

Translator: @babahasmoney

Không ngờ quốc sư từ sáng sớm đã tới rồi.

Bách Lí Khê liếc nhìn cô một cái, dứt khoát đi thẳng đến bên bờ.

Hoa Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên không có liêm sỉ này trần trụi bước ra khỏi bể một cách hoành tráng, hắn quay lưng về phía cô, cúi người nhấc hai chân lên mặc qυầи ɭóŧ vào, rồi sau đó mặc áo nghiêm chỉnh, tiếp đến là khoác áo ngoài.

Thay quần áo xong, thiếu niên nhân mô cẩu dạng còn không quên nhìn cô một cái, cười nói: "Tuổi ta còn nhỏ, tỷ sẽ không ngại chứ?"

Sau khi nói xong, lập tức đi thẳng qua tầng lớp vải lụa đến cung điện bên cạnh.

Kính Lăng ngồi ở trên vai Hoa Nguyệt, một bên che mắt, một bên buông ngón tay xuống, thở dài nói: "Loài người càng ngày càng phóng túng quá rồi đó! Nhưng nếu nhìn kỹ, eo của hắn ta cũng khá rắn chắc nhỉ."

Hoa Nguyệt vươn tay búng một cái, nó túm lấy không khí, "phịch" một tiếng rơi vào trong dược trì.

"Rửa cho sạch đầu óc rồi hẵng bước ra."

"Hu hu hu, chủ nhân, ta biết sai rồi!"

Hoa Nguyệt mặc kệ tiếng kêu của nó, quay người đi theo xem quốc sư muốn làm gì.

Bầu trời trên kinh thành Vũ Nhân Quốc phủ đầy sương mù dày đặc, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể xuyên qua, toàn bộ đại sảnh u ám, chỉ có dạ minh châu trong góc phát ra ánh sáng dịu nhẹ.

Bên trong nội điện không có ai cả.

Hoa Nguyệt nhìn thấy hai người ở ngoại điện xuyên qua lớp vải thưa.

Một người đang ngồi, người còn lại đang đứng.

Xuyên qua vải lụa, cô có thể nhìn thấy nam tử xinh đẹp vừa rồi còn sức sống bừng bừng giờ đây đang ngồi trên chiếc xe lăn lộng lẫy làm bằng vàng, khuôn mặt quá trắng bệch, đôi môi không chút máu, đôi mắt giống như hắc diện thạch giờ cũng ảm đạm không chút ánh sáng. Giống như một bông hoa đã khô héo, héo hon không thể tươi tỉnh lại.

Dù nhìn thế nào đi nữa thì vẫn giống như một mỹ nhân bệnh hàng thật giá thật!

Mà người được gọi là quốc sư đại nhân kia đứng trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn. Cô vẫn đeo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng.

Hoa Nguyệt vốn tưởng rằng quốc sư đến gặp Bách Lí Khê là có chuyện quan trọng, nhưng cô chỉ đứng đó chăm chú nhìn hắn.

Mà Bách Lí Khê dường như đã quen, một câu cũng không nói.

Hoa Nguyệt thực sự cảm thấy rằng cách mà quốc sư nhìn Bách Lí Khê rất dịu dàng ...

Cô khẽ phất tay qua lớp vải lụa, liền nhìn thấy một tầng ánh sáng trắng bóng loáng từ thân thể của vị quốc sư bất tử cách đó không xa phát ra.

Hóa ra là một tu sĩ Kết Đan kỳ.

Một kẻ tu sĩ trong giới tu hành, bị thiên hạ gọi là ngụy thần, lại dùng thủ đoạn tà ác nhất để hại người, không sợ phản phệ sao? Cô ta đang cố làm gì vậy?

Lúc này, quốc sư đi về phía Bách Lý Khê.

Hoa Nguyệt đưa tay lấy ra một tờ giấy bùa. Ngay khi cô nghĩ rằng quốc sư sẽ gϊếŧ hắn, bàn tay của quốc sư lại chạm vào mặt Bách Lí Khê, thấy rằng sắp chạm vào Bách Lí Khê, Bách Lí Khê đã không chút dấu vết nào quay mặt sang một bên. Quốc sư dừng tay, rồi thu lại như không có chuyện gì xảy ra.

Hoa Nguyệt mở to mắt.

Có vẻ như mối quan hệ của họ không hề đơn giản.

Quốc sư nói: "Tối hôm qua có thích khách vào cung, đánh ngất một hoạn quan, hoạn quan nói đó là một nữ tử áo đỏ rất xinh đẹp."

"Thật sao?" Bách Lí Khê trong đôi mắt đẹp trong veo lộ ra vẻ kinh ngạc, "Người đã bị bắt lại chưa?"

Quốc sư lắc đầu, nhìn chằm chằm nội điện sau lưng hắn.

Cô ta liếc nhìn thiếu niên, sau đó đột nhiên sải bước lớn về phía nội điện, tay sắp sửa xốc màn lụa lên.

“Quốc sư Nguyệt Chiếu!” Bách Lí Khê gọi cô ta lại, đôi mắt lạnh lùng, “Đây là cung điện của cô.”

Nguyệt Chiếu dừng tay, quay lại nhìn hắn.

Mỹ nam trên xe lăn ho khan hai tiếng, sắc mặt tái nhợt đỏ bừng, lông mày nhướng lên thái dương, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

"Quốc sư rốt cuộc muốn làm cái gì?"

"Yêu ma luôn thay đổi bộ dáng xinh đẹp để mê hoặc lòng người, vi thần chỉ lo lắng cho điện hạ, điện hạ lần trước không may bị yêu quái bắt đi, lần này nhất định phải cẩn thận." Đôi mắt cô ta sáng quắc, đầu ngón tay đã chạm vào lớp lụa mỏng.

"Thật sao?" Bách Lí Khê cười lạnh, "Vậy làm phiền quốc sư thay ta kiểm tra."

Nguyệt Chiếu đưa tay ra vén bức màn lụa.

Nội điện không có một bóng người.

Bên trong chỉ có một cái giường, một cái bàn dài, một cái bàn ngắn.

Vừa nhìn là biết ngay.

Nguyệt Chiếu đưa mắt tìm kiếm bên trong, nhưng phát hiện bên trong chẳng có gì.

Cô ta nhắm mắt lại lẩm bẩm gì đó, khi mở mắt ra thì trong đại sảnh vẫn không có gì.

Rõ ràng, có một luồng khí không thuộc về con người.

Đó không phải là yêu khí, mà là một luồng khí rất trong sạch.

Nguyệt Chiếu cau mày, nhìn một hồi, xác định không có gì, mới nói: "Là vi thần lỗ mãng, vi thần xin cáo lui."

Cô ta nói xong liền xoay người rời đi, đến cửa lại quay người lại.

"Quốc sư còn có việc?"

"Điện hạ, nửa tháng nữa sẽ là mười lăm."

"Thì?"

"Điện hạ lần này đừng chạy loạn nữa, miễn cho lúc đó thành thân cũng không tìm được người. Đến khi thành hôn, bệnh ở chân của điện hạ nhất định sẽ lành không mà cần thuốc."

Cô ta nói xong, liếc chân hắn một cái, xoay người đi ra ngoài.

Từ đằng xa, nghe được Tiểu Chính nói ở bên ngoài: "Cung tiễn quốc sư đại nhân."

Bách Lí Khê lập tức đứng dậy khỏi xe lăn đi vào nội điện, Hoa Nguyệt, người đã biến mất từ

trước, đột nhiên vỗ vai hắn từ phía sau.

Thiếu niên xinh đẹp mới vừa rồi còn mang bộ dáng sắp chết, nhìn nàng với vẻ mặt ủy khuất, "Tỷ tỷ, vừa rồi ta sợ quá, cô ta khi dễ ta."

Hoa Nguyệt lại đánh giá thiếu niên trước mặt.

"Tại sao tỷ tỷ lại nhìn ta như vậy?"

"Ngươi cùng quốc sư rất thân thuộc sao?"

Bách Lí Khê chớp mắt, "Từ cái gì mà nhìn ra được?"

Hoa Nguyệt không nói gì, ánh mắt bình tĩnh, phảng phất tất cả dối trá trước mặt nàng đều không che dấu được.

Bách Lí Khê thở dài, "Quả nhiên, ta không giấu diếm tỷ tỷ được chuyện gì. Nhiều năm như vậy, cô ta mỗi ngày đều tới cung của ta ngồi một lát."

"Tại sao?"

"Chuyện này, phải hỏi cô ta."

Hoa Nguyệt gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

"Nàng đi đâu?" Bách Lí Khê nắm lấy tay áo của cô.

Hoa Nguyệt liếc hắn một cái, "Đi hỏi quốc sư."

“Ta cũng đi!” Hắn không chịu buông tay.

"Buông ra!"

"Ta sẽ không buông tay!"

Hắn quấn lấy cả người cô, nắm lấy tay cô làm nũng: "Tỷ vừa nhìn thấy thân thể của ta, nhất định phải chịu trách nhiệm với ta. Nếu buông tay, tỷ chạy thì sao?"

Nắm đấm của Hoa Nguyệt bắt đầu ngứa ngáy.

Đọc truyện tại truyenhdx và Watt-pad