Chương 10.2: Tỷ tỷ phải chịu trách nhiệm với ta (2)

Translator: @babahasmoney

15 phút sau, Hoa Nguyệt, người đã hoàn toàn tỉnh táo, và Bách Lí Khê, người khăng khăng đòi đi theo với vẻ mặt trơ trẽn, đi theo quốc sư đến phủ đệ của cô ta.

Vốn dĩ cô cho rằng quốc sư của quốc gia, lại còn quyền cao chức trọng nhất định sẽ phải sống rất xa hoa, không ngờ phủ đệ của cô ta lại chính là lấy phủ đệ bỏ hoang của những quan lại quý nhân từ xưa mà dùng.

"Phủ đệ này là nơi vị vua thứ ba từng ở." Bách Lí Khê ở bên cạnh nói: "Sau khi quốc sư đến Vũ Nhân Quốc, cô ta đã yêu cầu sống ở đây."

Vừa dứt lời, quốc sư vừa bước xuống kiệu đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía hai người đang đứng.

Hoa Nguyệt biết cô ta không nhìn thấy mình, cũng không trốn.

Quả nhiên, ánh mắt quốc sư chỉ dừng lại một chút, liền đi thẳng vào trong phủ.

Hoa Nguyệt và Bách Lí Khê nhấc chân đuổi theo.

Sau khi vào phủ, quốc sư thì thầm vài câu với hoạn quan, rồi đi về phía sân sau. Tòa nhà này vốn là dựa theo núi mà xây, có một cánh cửa ở phía sau dẫn đến ngọn núi. Quốc sư mở cửa, đột nhiên một luồng gió mát ập vào.

Sau cửa là rừng trúc xanh tốt, mỗi khi gió thổi, lá rừng xào xạc.

Hoa Nguyệt nhìn kỹ hơn, có một kết giới được thiết lập phía trên rừng trúc, bao phủ bởi những lớp ánh sáng trắng mờ nhạt.

May mắn thay, kết giới này chỉ là một vấn đề nhỏ đối với cô ấy. Cô xoay tròn ngón trỏ và gõ nhẹ, ánh sáng trắng mờ dần đi.

Bách Lí Khê vẫn luôn một mực đi theo, đột nhiên nói: "Tỷ tỷ, là nàng à?"

Hoa Nguyệt kinh ngạc liếc hắn một cái. Thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, trên mặt mang theo ý cười nhẹ, có chút bất cần, nhưng đôi mắt vẫn trong veo đen láy, sạch sẽ đến mức dường như không bị lây nhiễm bởi thế gian dơ bẩn.

Cô thực sự không thể tưởng tượng được làm thế nào một thiếu niên mang nhiều nội tâm lại có một đôi mắt như vậy.

Mắt thấy quốc sư chuẩn bị rời đi, cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đi theo quốc sư xuyên qua một con đường hẹp, rất nhanh liền nhìn thấy một chỗ rộng rãi.

Đó là một tòa nhà hai tầng bằng tre với khoảng ba gian nhà.

Hoa Nguyệt nhìn tình hình xung quanh căn nhà trúc, thấy xung quanh tràn ngập kỳ hoa dị thảo, những bông hoa sặc sỡ nối tiếp nhau nở rộ, mà bên trong căn nhà trúc lại mơ hồ lộ ra một luồng khí tức nồng đậm.

Quốc sư bước vào căn phòng ngoài cùng bên trái. Hoa Nguyệt không có đi vào, mà là nhìn chằm chằm gian phòng ở giữa.

Đó là căn phòng chứa nhiều linh khí nhất.

Không lâu sau, cửa lại bị đẩy ra, một thiếu nữ ước chừng mười bảy mười tám tuổi đi ra, mặc một bộ váy màu trắng bồng bềnh như tiên nữ, giữa lông mày có đính hoa văn.

Đó là quốc sư vừa mới bước vào.

Không ngờ quốc sư lại như thế này, vẻ ngoài dễ thương ngọt ngào, hoàn toàn khác với khí chất lạnh lùng trong sạch khi đeo mặt nạ.

Lúc này, cô ta đã đẩy cửa phòng giữa đi vào rồi.

Hoa Nguyệt và Bách Lí Khê nhanh chóng theo sau. Cô vốn tưởng rằng bên trong cất giấu bảo vật quý hiếm nào đó, nhưng khi bước vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, liền sửng sốt.

Có một chiếc quan tài băng ở giữa phòng.

Linh khí nồng đậm mà cô vừa thấy được phát ra từ chiếc quan tài băng này.

“Chủ nhân, là quan tài băng đen ngàn năm tuổi.” Kính Linh từ trên vai bò ra, hai tay chống cằm, trầm ngâm nói.

Quan tài băng đen là bảo vật, có thể dùng để phong ấn thân thể người sống, không cho cơ thể phát triển, chờ thời gian đến sẽ lần nữa tỉnh lại. Nếu là người chết, thi thể có thể bảo quản ngàn năm không thối rữa.

Đây là ai?

Hai người đứng ở một bên nhìn quốc sư tiến đến nhẹ nhàng vuốt ve quan tài băng, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên sự nhu hòa. Trong khoảnh khắc, những giọt nước to lớn đập vào quan tài băng, nhanh chóng tạo thành những hạt băng.

Cô ta đang khóc.

Hoa Nguyệt nhìn đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ, trong mắt hiện lên một tia bối rối.

Con người, tại sao lại muốn khóc?

Kính Linh nói: "Chủ nhân, đoán xem ai đang ở trong quan tài băng đó?"

Hoa Nguyệt lắc đầu.

Bách Lí Khê đứng bên cạnh nói: "Một người phụ nữ khóc thảm thiết như vậy, người giấu trong quan tài băng nhất định là người cô ta yêu."

Kính Linh và Hoa Nguyệt đều nhìn hắn.

“Chủ nhân, hắn có thể nhìn thấy ta sao?” Kính Linh có chút luống cuống, phải biết rằng, mấy ngày nay nó đã nhìn thấy hắn không mặc quần áo mấy lần.

Kính Linh vừa nói vừa bay đến trước mặt đυ.ng vào mắt hắn, muốn thử xem hắn có nhìn thấy hay không, nhưng hắn đột nhiên quay đầu nhìn Hoa Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Tỷ cũng nghĩ vậy sao? ?"

Hoa Nguyệt thành thật lắc đầu, nhìn Kính Linh đau đến mức sơ ý va vào cột nhà.

Lúc này quốc sư đã khóc xong vươn tay đẩy quan tài băng ra.

Ngay lập tức, một lượng sương giá khổng lồ từ trong quan tài băng phun ra, cả căn phòng như chìm trong một thế giới băng tuyết, lạnh lẽo bao trùm.

Mặc dù có thần thức, Hoa Nguyệt cũng không khỏi rùng mình một cái, nhưng Bách Lý Khê lại hoàn mỹ đứng ở nơi đó.

Nhưng cô cũng không để ý, nhìn người nằm trong quan tài băng không chớp mắt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Có một người đàn ông đang nằm bên trong, là một thiếu niên cực kỳ đẹp trai. Vóc người hắn cao lớn, đầu đội kim quan, mặc áo bào, môi mỏng mày dài, sắc mặt hồng hào, sống động như thật, căn bản nhìn không ra là người chết.

Điều khiến cô sốc hơn nữa là người đàn ông trong quan tài băng giống Bách Lí Khê đến 7 8 phần!

Hoa Nguyệt đang định hỏi Bách Lí Khê, ai ngờ quốc sư sắc mặt thay đổi, hướng bọn họ hét: "Là kẻ nào!

Đọc truyện tại truyenhdx và Watt-pad