Chương 1: Đừng thấy nhỏ tuổi, nhưng ngực không hề nhỏ!

"Thưa cô!"

Châu Nhụy ôm chồng bài tập hình học bước vào văn phòng.

Giáo viên hình như không có ở đó, cô đặt chồng bài tập xuống, và giúp giáo viên dọn dẹp bàn, vừa định đi thì bị chủ nhiệm chặn lại.

"Kết quả kiểm tra sơ bộ lần này đã có rồi, em làm rất tốt, vẫn là top một của lớp chúng ta, đứng thứ hai của toàn khối." Chủ nhiệm khen Châu Nhụy .

"Nhưng Châu Nhụy này, 500 tệ tiền tài trợ đó của lớp chúng ta chỉ còn mình em chưa nộp thôi, về hối bố mẹ em nhé, nộp trước thứ sáu."

Chủ nhiệm vừa nói vừa sử dụng bút đỏ viết số 76 lên bài kiểm tra, gõ đầu bút hai lần vào tờ giấy, rồi nhìn cô: "Được không?"

Trong văn phòng vẫn còn những học sinh khác, nghe đến đây, họ nhìn cô với dáng vẻ khinh thường.

Châu Nhụy vô cảm gật đầu: "Thầy yên tâm, hôm nay lúc về nhà em sẽ... nói với bố em."

"Vậy được rồi, không có việc gì khác, thì về lớp học đi."

Châu Nhụy biết rằng cô không thể lấy được 500 tệ này.

Lần trước, cô đã cố ý nhắc đến một câu trong lúc tâm trạng của bố đang tốt, nhưng chưa kịp nói xong cô đã bị chén rượu đập vào đầu, rượu nồng độ cao chảy vào mắt khiến cô đau đến muốn khóc.

"Tiền, tiền, tiền, từ sáng đến tối mày chỉ biết lấy tiền!"

Hai mắt bố cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cô , Châu Nhụy không dám thở mạnh, đứng ở sát tường: "Mày nói tao nghe, mấy năm nay đi học mày xài hết của tao bao nhiêu tiền rồi!"

Châu Nhụy không nói lời nào, cô biết bố cô căn bản không cần nghe cô trả lời, giờ khi cô phát ra tiếng nào cũng nói cô "trả treo", cần lấy roi dạy cho cô một trận, để cô biết thế nào là "chữ hiếu".

"Đúng là thứ không biết điều ! Một chút cũng không biết điều, Tôn Khoa sẵn sàng đưa 100.000 tệ quà sính lễ, đó là 100.000 đấy! Đồ khốn kiếp nhà mày vậy mà lại không theo hắn! Mày còn có mặt mũi để xem thường người ta!"

Châu Nghiễm Hằng càng nói càng tức giận, vung tay tát một cái tát lên đầu Châu Nhụy khiến cho đầu cô , đập vào khung cửa, cô nằm bất động một lúc lâu.

"Mày đừng có mà giả chết, mau đứng dậy, đi mua thêm cho tao hai chai rượu xái mang về đây!"

Châu Nhụy vẫn nằm yên trên mặt đất, hai mắt dính đầy máu nóng bức, hai mắt đỏ hoe.

Tôn Khoa trong miệng Châu Nghiễm Hằng là trùm cờ bạc thứ hai, bị liệt một chân, cũng sắp gần 40 rồi mà vẫn chưa lấy được vợ.

Khi Châu Nhụy đến phòng đánh bài tìm Châu Nghiễm Hằng, người bố lại thua sạch hết tiền, ông ta túm lấy Châu Nhụy, đẩy cô đến trước mặt Tôn Khoa.

"Tao gả con gái tao cho mày, sính lễ 100.000 tệ là đủ... Đừng thấy tuổi còn nhỏ, nhưng ngực không nhỏ nữa đâu, sờ đi, sờ đi, nó thích lắm đấy!"

Châu Nhụy từ dưới đất đứng dậy, vết máu trên mặt còn chưa lau đã đi ra ngoài.

Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, cô đang cảm thấy có chút hoa mắt, chân sâu chân nông, suy nghĩ về việc chết như thế này thực ra cũng rất tốt.

Chết rồi có thể được gặp mẹ.

Cô càng đi càng chóng mặt hơn, cô đứng không nổi nữa, đυ.ng phải người khác, phản ứng kịp thì cô đã làm bẩn chiếc áo khoác bông màu trắng của họ rồi.

"Yo, đây là lừa gạt Tề ca đây sao, nha đầu này gan cũng khá to đấy."

Châu Nhụy run lên vì sợ hãi, cô biết Tề ca này, Tề Hành ở lớp bên, là người đứng đầu của khối cô trong kỳ kiểm tra sơ bộ lần này.

Anh là nhân vật làm mưa làm gió của trường, cũng là một dân chơi có tiếng, nghe nói do người khác giẫm lên đôi giày thể thao mới của anh, mà anh đã phế đi một chân của đối phương.

Đối phương nhìn quần áo lấm lem của cô, sau đó lại nhìn cô, chán ghét vô cùng: "Hôm nay không phải là Halloween đấy chứ, cậu đừng làm mặt đầy máu giả làm thây ma như vậy chứ!"

Những chàng trai đi theo sau Tề Hành cười phá lên.

Châu Nhụy không cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ cô lại càng sợ Tề Hành bắt cô đền tiền.

Tề Hành nóng nảy cởϊ qυầи áo bẩn ra, vừa định ném xuống đất, khi nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Châu Nhụy, anh chỉ đơn giản là lấy áo khoác choàng lên đầu.

"Cho cậu đấy."

Châu Nhụy sửng sốt, áo khoác rất ấm, cùng với sức nóng của cơ thể Tề Hành, rất thoải mái.

"...Cô gái đó hình như là gì đó Nhụy của lớp ba, thành tích rất tốt… trông cũng được."

"Chết tiệt, cậu ấy giống như một con ma với mặt đầy máu, sao có thể nói là cũng được chứ, gu mày mặn thật!"

"Thành tích cũng được sao? Cũng không phải hạng nhất! Hây, chỉ là một con mọt sách chăm chỉ học hành, không thể so sánh với Tề ca của chúng ta."

Châu Nhụy cẩn thận ôm chiếc áo khoác trong lòng, cứ nhìn đám người Tề Hành bước đi.