Chương 2: Chỉ với dáng vẻ củi đó của cô ấy, liệu Tề Hành có thể thích cô ấy không?

Châu Nghiễm Hằng không có ở nhà.

Phòng khách mà Châu Nhụy vừa mới dọn dẹp hôm qua lại trở nên bừa bộn.

Mặt đất toàn bùn và tuyết màu vàng, ngay cả trên ghế sô pha cũng có. Chiếc bàn cà phê ngổn ngang xương thừa, những chiếc đĩa trống trơn đầy dầu mỡ. Có bảy tám chai rượu lăn lóc trên mặt đất, vài vũng nước ói phun ra trước cửa nhà vệ sinh.

Mùi trong nhà còn nặng hơn cả nhà vệ sinh công cộng vào mùa hè.

Chắc là Châu Nghiễm Hằng và đám bạn xấu ăn uống no đủ xong hết rồi lại cùng nhau đến sòng bài đánh bạc rồi.

Châu Nhụy thở phào nhẹ nhõm, nhón chân bước vào phòng, từ phía sau tủ quần áo lấy ra một túi ni lông đen đầy ắp.

Cô cẩn thận vỗ nhẹ tro trên đầu rồi ôm lấy bước ra ngoài.

"Đúng thật là áo khoác của Tề Hành! Cô lấy nó đâu ra thế?"

Mạc Y đang đợi ở cửa chợ, nhìn Châu Nhụy lấy chiếc áo khoác bông màu trắng từ trong túi ni lông ra, nhíu mày hỏi.

Chiếc áo khoác này là phiên bản giới hạn, cả trường chỉ có đúng một cái của Tề Hành.

“Cô có muốn mua không?” Châu Nhụy không hề trả lời câu hỏi của cô ta.

"Tề Hành cho cô sao? Sao có thể chứ, tôi còn chưa thấy anh ta nói chuyện với cô mà." Mạc Y bất đắc dĩ truy hỏi: "... Đừng nói là cô trộm đó nhe?"

Châu Nhụy giật lấy chiếc áo khoác đệm bông màu trắng trên tay Mạc Y, thời tiết hôm qua rất tốt, cô cố ý phơi nó, lông xõa tung, ôm như ôm mây trên tay.

“Cô không mua thì thôi.” Châu Nhụy chuẩn bị rời đi.

“… Ai nói tôi không mua!” Mạc Y vậy mà lại giật chiếc áo khoác đệm bông thật.

Mạc Y là bạn cùng lớp của Châu Nhụy, cũng là bạn gái cũ của Tề Hành, nghe đồn ở cấp hai bọn họ đã từng yêu nhau một thời gian, Mạc Y còn đánh một đứa trẻ giúp Tề Hành.

Đây đều là những điều do chính Mạc Y tự nói.

Có người nói đó là sự thật, cũng có người không tin.

"Chỉ với phẩm chất của cô gái củi lửa Mạc Y này, Tề Hành có thể thích cô ấy sao?"

Trong trường có khá nhiều bạn học nữ thích Tề Hành, ai cũng khinh thường nhau.

Châu Nhụy tin điều đó vì cô đã từng nhìn thấy Tề Hành hôn Mạc Y ngay trong khu rừng phía sau trường học.

Mạc Y bị Tề Hành đè vào tường để hôn, lúc đó anh đang mặc chiếc áo khoác bông màu trắng này.

Lúc mới đầu, hai người chỉ hôn nhau, nhưng ngay sau đó Tề Hành đã bắt đầu nắm cổ áo của Mạc Y, tay cũng đưa vào quần áo của cô ta.

“Đừng… đừng làm ở đây!” Mạc Y thút thít cầu xin sự thương xót, nhưng Tề Hành không biết mình đang làm gì, giọng nói của Mạc Y chốc lát lại lệch tông, bắt đầu cọ vào người Tề Hành.

Châu Nhụy biết hai người làm chuyện trái đạo lý nên cô không dám tiếp nữa.

“… Bao nhiêu tiền?” Mạc Y trịch thượng hỏi.

“1000.” Châu Nhụy cảm thấy có chút áy náy.

"1000 tệ? Cô đúng là không biết chơi đồ hiệu, chiếc áo này giá ít nhất cũng phải năm sáu nghìn đó!"

Sắc mặt Mạc Y đột nhiên thay đổi: "Rốt cuộc cô lấy chiếc áo này từ đâu ra? Nếu như bây giờ không muốn nói, vậy chúng ta đi đến trước mặt thầy giáo để nói rõ!"

Mặc dù nói vậy nhưng Mạc Y vẫn mua chiếc áo đệm bông nhưng chỉ đưa cho Châu Nhụy 500 tệ.

“Tôi biết cô muốn kiếm tiền trả tiền tài trợ, vừa đủ năm trăm.” Bản thân Mạc Y đã đẹp rồi, cười lên lại càng xinh đẹp hơn.

"Tôi đây cũng chỉ thấy cô đáng thương", Cô ta ném tiền xuống đất: "Nếu không thì đi nói với giáo viên học bổng năm nay của đứa học sinh giỏi này có thể là lấy không tới tay rồi!"