Chương 3: Cô tự tát mình, tát đủ 50 cái, chúng ta coi như xong

Ngay khi tiếng chuông báo giờ tự học buổi tối của tiết thứ ba vang lên, lớp học đã trở nên hỗn loạn.

Nó như một giọt nước lạnh tạt vào chảo dầu, dây thần kinh căng thẳng suốt một ngày, cuối cùng cũng được thả lỏng rồi, mọi người như mới bị nghẹt thở vậy, lớn giọng để nói chuyện, tiếng động dọn cặp sách cũng chỉ lớn chứ không nhỏ, bàn ghế theo đó mà cũng kêu cót két.

Chỉ có Châu Nhụy là không nhúc nhích, như thường lệ, cô sẽ ở lại đến mười giờ rưỡi cho đến khi trường học đóng cửa cô mới rời đi, vì cô khi cô về nhà tuyệt đối không thể học được.

"... Hèn chi dạo này tao cứ bị thua tiền, là để thứ chết tiệt nhà mày!"

Vào ngày thứ ba cô học lớp mười, Châu Nghiễm Hằng bị thua thiệt, phải xin ông mượn bà tiền bảo hiểm mới trả được.

Các khoản y tế mà mẹ cô đã sử dụng để cứu sống.

Ở trong phòng bệnh lớn, trước mặt người nhà của những bệnh nhân khác, ông ta xé nát sách của cô, rồi đá cô một cái thật mạnh.

Mẹ cô đang nằm trên giường bệnh trong tình trạng ủ rũ, hét lên điều gì đó từ dưới mặt nạ dưỡng khí.

Châu Nhụy không nghe thấy, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng bíp chói tai của máy monitor, và sau đó là tiếng la hét của các bác sĩ y tá vội vã chạy vào khu vực phòng bệnh để kêu họ ra ngoài.

Châu Nhụy lắc đầu, cô không muốn nghĩ nữa, cô phải tập trung giải bài tập vật lý ở trước mắt.

Cô biết rất rõ rằng cô đang phải vật lộn trong một vũng lầy gần như không đáy, chỉ khi được nhận vào đại học, cô mới có thể thoát khỏi bố mình và mọi thứ đang kéo cô xuống.

Cô không có thời gian để nghĩ về bất cứ điều gì khác, cô có thể chịu đựng nó, cho dù có khổ đến đâu.

Có người đá vào bàn cô, Châu Nhụy không hề có sự phòng bị, bị dọa một phen.

Đó là Mạc Y, còn có hai người bạn của cô ta.

Mạc Y mặc một chiếc áo khoác có cúc sừng màu đỏ, với hai tóc đuôi ngựa tinh tế, đuôi tóc được uốn xoăn, còn kẹp hai chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai ở trên đầu. Đây là trang phục tiêu chuẩn của các cô gái xinh đẹp trong năm học này.

Cô ta một tay xách chiếc áo khoác bông màu trắng của Tề Hành, thoạt nhìn là biết có điều không lành.

"Châu Nhụy, cô vậy mà lại bán đồ giả cho tôi? Còn là học sinh giỏi cơ, có cái nịt! Chúng ta là bạn học, cô làm như vậy quá đáng rồi đó!"

Vừa nói cô ta vừa quăng chiếc áo khoác bông màu trắng lên đầu Châu Nhụy, dây kéo trúng sống mũi cô để lại một vết đỏ.

Sự đau nhói, kinh nghiệm của Châu Nhụy nói cho cô biết, chắc là trầy da rồi.

“Thật sự rất phiền, tôi cũng lười tính toán với cô, trả lại tiền cho tôi!” Mạc Y sốt ruột gõ lên bàn.

Châu Nhụy không trả tiền lại cho cô ta, sáng nay cô đã đưa 500 tệ đấy cho giáo viên chủ nhiệm rồi, tất nhiên Mạc Y biết điều đó, cô ta đã nhìn thấy.

"Đây là đồ thật, là của Tề Hành mặc..." Châu Nhụy còn muốn giãy dụa, nhưng lời nói tiếp theo của Mạc Y đã cắt đứt ý nghĩ của cô.

“Tôi có qua hỏi Tề Hành, anh ta nói không phải!” khi nhắc đến chuyện này Mạc Y lại tức giận, thật quá xấu hổ!

Mặt mũi của cô ta không thể mất đi một cách vô ích, mặt mũi đã mất phải được lấy lại từ chỗ của Châu Nhụy.

"Vậy mai mốt tôi trả lại cho cô... Tháng sau được không?"

"Sao cô không nói học kì sau luôn đi! Vậy đi, để tôi cho cô chủ ý này."

Mạc Y cười rất ngọt: "Cô tự tát mình một cái, tát một cái thì là 10 tệ, nếu tát đủ 50 cái, chúng ta coi như xong, cô muốn kiếm nhiều hơn tí cũng được, cô nghĩ sao?"