Chương 7

Tiểu Đao à một tiếng, hất cằm chỉ điếu thuốc trên bàn, Quyển Quyển vội vàng chạy tới, giúp anh ấy nhặt điếu thuốc lên rồi đút lại vào miệng anh ấy. Lúc đưa điếu thuốc lên miệng anh ấy ngón tay của cô không cẩn thận chạm vào đôi môi anh ấy… khác với vẻ ngoài lạnh lùng, đôi môi anh ấy vừa mềm lại vừa ấm.

Được ngậm điếu thuốc, Tiểu Đao tiếp tục nhìn chăm chú vào màn hình, không ngẩng đầu lên nói với cô: “Chỉ được phép sấy áσ ɭóŧ, không được sấy qυầи ɭóŧ.”

“Nam tử hán đại trượng phu đừng nên gò bó chuyện nhỏ này chứ!” Quyển Quyển hạ giọng: “... Nếu ngày mai quần không khô, anh có thể cho tôi mượn mặc không?”

“...” Tiểu Đao: “Thôi đi, cô thích dùng thế nào thì dùng thế đó.”

Ngay lập tức, Quyển Quyển cầm máy sấy trở về phòng, cắm điện vào rồi sấy áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ.

Gió nóng của máy sấy thổi vào khiến cô cảm thấy hơi buồn ngủ, đánh vài đường ngáp, cuối cùng không chịu được nữa, cô cố gắng sấy cho nội y khô được tám phần rồi trèo lên giường ngủ.

Trong lúc mơ màng cô cảm thấy hình như mình đã quên gì đó.

… À, cô đã quên nhét ảnh dưới gối.

“Thôi khỏi…” Quyển Quyển nghĩ thầm: “Làm người không thể cứ mãi theo khuôn phép được, thỉnh thoảng cũng nên buông thả đừng gò bó thử xem… hôm nay cứ như vậy đi.”

Nếu dưới gối không nhét ảnh vào, vậy thì tối nay cô sẽ xuyên vào cơ thể ai đó ngẫu nhiên.

Cụ thể là ai, là nam hay nữ, tất cả đều do ý trời.

Sau đó, lúc Quyển Quyển mở mắt ra, cô đang nằm trên mặt đất lạnh băng.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua khiến cô buốt tận trong xương. Cô nằm nghiêng trên mặt đất, sau đầu đau lâm râm, hình như có chất lỏng ấm nóng từ trong chảy ra. Trong tầm mắt mơ mơ hồ hồ, xuất hiện một đôi giày da màu đỏ bóng loáng của nam đang từ từ lùi bước về sau trước mắt cô.

Máu tươi chảy dọc lên mặt Quyển Quyển, cô thở khó nhọc, cố gắng ngước lên nhìn, mượn ánh trăng tối nay… cô nhìn thấy chiếc điện thoại bên phía đối diện.

Có một người đàn ông đứng phía đối diện, trên tay cầm chiếc điện thoại che phân nửa gương mặt anh ta.

Tách một tiếng, đèn flash lóe sáng, Quyển Quyển khép ánh mắt lưu luyến lại như trong Hậu duệ của Nurarihyon.

Sau đó, đèn flash không ngừng lóe sáng, tách tách tách… Cô cũng không biết anh ta đã chụp được bao nhiêu tấm ảnh.

Cơ thể càng ngày càng lạnh, trong lòng Quyển Quyển hết sức sợ hãi. Tuy là khi biến thành người khác, vài lần cô đã trải qua tình trạng tính mạng nguy cấp, nhưng chưa bao giờ cô trải nghiệm cảm giác chết đi thật sự. Cô cũng không dám nếm thử chuyện đó, ai mà biết được trạng thái đã chết này có kéo theo cô đi chết luôn không?

Tầm mắt ngày càng mơ hồ, cô không chịu được giơ đôi tay run rẩy về phía người đàn ông kia, mở miệng cầu xin: “Cứu, cứu mạng…”

Đáp lại lời cô lại là ánh đèn flash lóe sáng.

Hình như cảm thấy đã chụp đủ rồi, người đàn ông kia quay người đi, một tay đút vào túi quần, tay còn lại liên tục bấm điện thoại.

Để lại Quyển Quyển phía sau anh ta từ từ nhắm mắt lại.

Một phút sau, hộc một tiếng, Quyển Quyển giật mình tỉnh lại trên chiếc giường nhỏ ở nhà trọ, cả người ướt đẫm mồ hôi, một tay ôm cổ họng, liên tục thở hổn hển.

“Đm đm đm…” Cô không nhịn được đưa tay lên lau mồ hôi, tay kia thì tìm điện thoại đặt ở đầu giường, đang định gọi cho cảnh sát báo án thì chợt phản ứng lại, cô nên nói với cảnh sát thế nào đây?

Chú cảnh sát, vừa nãy có một người phụ nữ đã chết, chú hỏi ở đâu sao? Làm sao cháu biết được! Chú hỏi người chết là ai hả? Làm sao cháu biết ư? Chú hỏi như thế sao cháu biết được chứ? Ha ha, thật ra cháu là người chết đó…

Chú cảnh sát sẽ cúp máy ngay cho coi!

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô chỉ có thể ngã người lên giường tiếp tục làm một giấc nữa.

Nhưng vào lúc này làm sao Quyển Quyển dám ngủ được chứ! Phải biết rằng một đêm cô chỉ có thể biến thành một người, lúc này dù nhét ảnh khác dưới gối cũng không dùng được, nói không chừng cô sẽ trợn mắt nằm trong nhà xác, không chừng bây giờ là giây phút bi thảm nhất… bác sĩ khám nghiệm tử thi tay trái lấy dao tay phải rạch chéo, giải phẫu phần thân trên của cô!

Quyển Quyển đành nằm thẳng trên giường, mở mắt cho đến sáng.

Bởi vì buổi tối không ngủ đủ, cho nên ngày hôm nay Quyển Quyển đều trong tình trạng hồn lìa khỏi xác, lúc nhìn màn hình còn cảm thấy chữ trong đó giật giật… Đến khi Lâm Cô Nương vỗ vai của cô, nói: “Hôm nay điện trong công ty có vẻ không ổn định, màn hình cứ giật liên tục.

Đm, thì ra là giật thật sao!

“Sao anh không nói sớm một chút!” Quyển Quyển tức giận quay đầu lại nói: “Tội nghiệp cho đôi mắt long lanh như nước này của tôi, thiếu chút nữa là bị mù rồi!”

Lúc cô quay người lại, không chú ý nên đã làm rơi cây bút trên bàn xuống.

Cây bút lăn xuống dưới bàn, Quyển Quyển vội cúi người xuống, lấy tay nhặt bút lên.

Trong giây phút nhặt bút lên, cô nhìn thấy đôi giày của Lâm Cô Nương.

Một đôi giày da màu đỏ bóng loáng phản chiếu ảnh lại trong con ngươi của cô.

Quyển Quyển nhìn đôi giày đó chằm chằm, một lát sau, cô mới cầm cây bút từ từ đứng thẳng dậy.

Vừa ngẩng đầu thì thấy Lâm Cô Nương đang đưa điện thoại về phía cô.

Điện thoại che phân nửa gương mặt của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy khuôn miệng đang cười của anh ta: “Nhìn nè.”

Quyển Quyển mở to mắt nhìn vào bức ảnh trước mặt.