Chương 23: Mẹ Khóc!

Việt Tần thực ra cũng không cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là cân nhắc đến tình huống trong lòng con trai, do nó quan tâm mẹ, không phải không thể rời khỏi mẹ.

Việt Tần nhắn cho vợ mình hai tin nhắn, nói rõ đại khái tình hình một chút.

"Anh dẫn nó đến gặp em rồi sẽ trở về, để nó an tâm một chút." Việt Tần nói trong tin nhắn thứ hai.

Nhưng kỳ quái chính là vợ không trả lời tin nhắn của mình.

Việt Tần chỉ cho là vợ mình đang luyện đàn, có thể không có chú ý tới trên điện thoại di động có tin nhắn.

Nhưng đã đến bên ngoài tiểu khu, vợ vẫn không trả lời tin nhắn, vậy thì có chút kỳ quái thật.

Trong lúc luyện đàn sẽ có thời gian nghỉ ngơi, không thể không nhìn thấy tin nhắn.

Việt Tần gọi điện thoại cho vợ, kết quả bên kia là "Số điện thoại ngài gọi ngoài vùng phục vụ."

Bên cạnh con trai còn bất an nói, "Nguy rồi nguy rồi, nhất định là xảy ra chuyện rồi."

Lần này, Việt Tần cũng hoảng, nhưng anh cũng không biết đối phương ở nơi nào, chỉ biết là ở trong tiểu khu người giàu có này.

"Sao ba lại ngừng lại "

"Ba tìm địa chỉ nhà bọn họ."

"Con biết địa chỉ." Khang tổng có chút nóng nảy: "Con dẫn đường cho ba."

Việt Tần ôm con trai lên, nhưng mà, một giây sau liền bị bảo vệ ở cổng ngăn cản.

"Xin lỗi, nơi này là tiểu khu tư nhân, không có thẻ ra vào không thể vào."

Khang tổng nổi nóng, có một ngày cậu lại bị ngăn ở bên ngoài như vậy.

Rõ ràng chỉ cần đăng ký họ tên cùng số thẻ căn cước người đến là có thể đi vào, hai người kia phảng phất đang làm khó dễ bọn họ, chết sống không cho bọn họ tiến vào.

Khang tổng tức giận đến suýt chút nữa nói thô tục.

Khang tổng chưa hề nghĩ tới một vấn đề, cậu vừa bắt đầu nghĩ đến ba to con là bởi vì dáng dấp ba to con như người khổng lồ vậy, người như thế bảo vệ làm sao có thể tùy tiện cho vào chứ.

Khang tổng nhìn barie tự động một chút, lại nhìn xem chiều cao của mình, từ trên người ba to con của mình hạ xuống, ba to con còn đang nói lý với bảo vệ.

Đứa nhỏ nhanh chân liền chạy, trực tiếp chui vào phía dưới barie tự động, chạy thật nhanh về một hướng.

Việt Tần nhìn hành động của con trai mình mà sợ hết hồn, lập tức cũng phải đi vào, trông to con như anh cũng không phải người dễ trêu chọc.

Hai bảo vệ nào dám cho anh đi vào, vội vàng ngăn anh lại.

Chỉ có hai người bảo vệ, cứ như vậy không có ai đuổi theo đứa nhỏ bên trong, chỉ có thể dùng bộ đàm gọi người khác đuổi theo.

Khang tổng lần đầu tiên trong cuộc đời mạo hiểm như thế, chân ngắn chạy trốn nhanh chóng, sợ bị đuổi theo.

Trước đó cậu đã tới nơi này, đại khái nhớ tới phương hướng, nhưng chạy đi cũng thật sự là mệt.

Mẹ hời nhất định đừng có chuyện, nếu như xảy ra chuyện gì thì cái nhà này phải làm sao chứ.

Một giây sau khi quẹo cua đột nhiên va vào một người, Khang tổng đang muốn nhấc tay đầu hàng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dáng vẻ mẹ hời đang lệ rơi đầy mặt.

Hạ Sanh là một người đặc biệt chú ý bề ngoài, mà giờ khắc này, tóc của cô rối tung, quần áo mặc ở bên ngoài cũng rách, mặt đầy nước mắt.

Khang tổng như bị sét đánh, toàn bộ tay đều đang run lên, một cơn lửa giận từ lòng bàn chân của cậu xông thẳng lêи đỉиɦ đầu "Tên cặn bả đáng chết, con đi liều mạng với hắn ta."

Hạ Sanh cũng bối rối trong nháy mắt, mau mau lau nước mắt, ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai "Bảo Bảo, sao con lại đến đây một mình, ba con đâu? "

"Ba ở cổng đang bị bảo vệ ngăn lại, mẹ đừng sợ, con sẽ đi giúp mẹ báo thù." Khang tổng tức giận đến tay đều đang phát run.

"Báo thù" Hạ Sanh có chút kỳ quái, ôm lấy con trai đi ra ngoài: "Chúng ta đi tìm ba thôi."

Hạ Sanh mới vừa ôm con trai, cũng cảm giác được tay nhỏ con trai đang vuốt lại tóc cho mình.

Hạ Sanh lúc này mới ý thức được tóc của mình rối loạn, cũng đưa tay chỉnh một hồi, vừa nãy quá khó chấp nhận nên cũng quên chỉnh lại tóc.

"Mẹ, mẹ thả con xuống, con phải đi đánh chết hắn ta." Khang tổng chỉnh tóc rối cho mẹ hời mình xong rồi mới lên tiếng.

Vành mắt Hạ Sanh vẫn đỏ, thả ra con trai xuống, nhìn mặt cậu: "Con muốn đánh ai ch?."

"Đánh tên rác rưởi kia "

Hạ Sanh dở khóc dở cười "Bảo Bảo, con học từ ai vậy? "

Khang tổng thấy dáng vẻ mẹ hời miễn cưỡng cười, ở trước mặt cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, một loại khó chịu cùng tức giận không nói nên lời đan xen vào nhau.

Chỉ có làm chút gì mới có thể loại trừ đi loại phẫn nộ này.

"Không phải mẹ sai." Đứa nhỏ đem tất cả những phẫn nộ cùng nghiến răng nghiến lợi đều hóa thành một cái ôm nhẹ nhàng.

Đứa nhỏ khẽ ôm mẹ, vỗ vỗ lưng cô, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi đừng sợ, con sẽ đi báo thù cho mẹ."

Hạ Sanh vốn đang cố gắng chống đỡ, hiện tại lập tức khóc lên, ngày hôm nay cô thực sự là quá khó chịu, thứ cô đáng tự hào nhất lại bị sỉ nhục chà đạp nặng nề.

Và giấc mơ của cô đã tan vỡ đến mức không còn sót lại một chút gì.

Khang tổng an ủi vỗ nhẹ lưng mẹ hời, thuận tiện vuốt tóc lại cho cô.

Hạ Sanh thực sự khó chịu, không nhịn được mở miệng nói: "Bảo Bảo, có phải mẹ thật sự đàn piano không hay không?"

"Rất hay rất hay mà, mẹ đàn hay nhất."

"Có thể cả đời mẹ phải làm một giáo viên bình thường, ngày qua ngày dạy những đứa trẻ kia."

"Mẹ vốn cho rằng mẹ rất có thiên phú, khi mẹ còn bé không có điều kiện nên chỉ có thể nhìn lén người khác đàn piano, cứ như vậy mà mẹ đã học được."

Hạ Sanh trải qua lên voi xuống chó, trong lòng thực sự là quá khó chấp nhận.

"Yên tâm đi, sau này mẹ sẽ trở thành nghệ sĩ dương cầm dõi nhất."

Hạ Sanh nặng nề thở dài một hơi "Aiz, sẽ không có cơ hội này."

"Có, có mà." Khang tổng cuống lên, nói:"Mẹ yên tâm, mẹ nhất định sẽ trở thành nghệ sĩ piano giỏi nhất, con lấy tính mạng tài sản con ra bảo đảm với mẹ."

Hạ Sanh một lời khó nói hết mà nhìn con trai, không đành lòng nói hết sự thật tàn nhẫn cho con trai nghe.

Mới 15 phút trước đây, mẹ cậu đã đánh hai người có số có má nhất ở trong nghề, một người bị gãy chân, một người thì gãy tay.

Sau này cô cũng đừng nghĩ sẽ tiến lên được nữa.

Nhưng giờ khắc này, Hạ Sanh nhìn con trai có chút nóng nảy, đột nhiên ý thức được hành vi hiện tại mình không đúng lắm.

Cô không nên truyền cảm xúc tiêu cực cho con mình như thế này, con trai vẫn còn nhỏ nhứ thế, không giống người lớn như cô, mặc dù sẽ khóc sẽ khó chịu, nhưng vẫn có thể đối mặt chuyện như vậy.

Cũng may, vẫn còn kịp cứu lại, Hạ Sanh hít sâu, làm cho bản thân trở nên tích cực hơn, nói: "Bảo Bảo nói đúng, khó khăn trước mắt không phải khó khăn gì, mẹ phải nỗ lực. Bảo Bảo cũng có thể khắc phục nỗi sợ đi nhà trẻ, trở thành bạn nhỏ được chào đón nhất trong nhà trẻ, mẹ phải học tập Bảo Bảo, nỗ lực khắc phục khó khăn, trở thành nghệ sĩ piano giỏi nhất. "

Hạ Sanh tâm nói, cứu được rồi, cứu được rồi.

Khang tổng nhìn dáng vẻ mẹ hời cố gắng chấn tỉnh lại, nhớ đến đôi vợ chồng trẻ ngày bình thường như thế nào.

Mỗi ngày buổi tối, cậu và mẹ hời cùng nhau chờ ba nấu cơm xong, cậu ăn nhiều, mẹ hời sẽ giúp cậu xoa xoa cái bụng, thỉnh thoảng hai người bọn họ còn có thể cười nhạo cậu, còn có thể vội vã ném cậu vào trong trường học.

Từng hình ảnh ở chung hiện lên ở trước mắt, Khang tổng càng thêm khó chịu, ngực thật giống bị thứ gì đó chặn lại, có chút thở không nổi.

Nhưng cậu cũng phải làm bộ như không xảy ra chuyện gì, dùng giọng dễ nghe nhất, nói:"Mẹ là giỏi nhất."

"Bảo Bảo mới giỏi, mới vừa rồi mẹ còn khóc, trước đây lúc Bảo Bảo sợ đi nhà trẻ cũng không có khóc." Hạ Sanh nỗ lực hạ thấp ảnh hưởng của mình khóc ở trước mặt con trai.

Khang tổng nhìn dáng vẻ đối phương nỗ lực vui lên, nhìn dáng vẻ đối phương còn muốn động viên tâm tình của cạau, trong lòng Khang tổng càng chua sót, tức đến giờ khắc này không thể quay đầu lại, đi tìm tên rác rưởi kia liều mạng.

Hạ Sanh lại chỉnh tóc lại một chút rồi cởϊ áσ khoác bị rác ra, ném vào thùng rác bên cạnh.

Cô nhìn áo khoác mình thích nhất, có chút nhói lòng, tại sao cô luôn không thể khống chế được tính tình của bản thân thế nhỉ?

Lúc đó nên xé áo của người khác rồi trói người, sao cứ bốc đồng như vậy chứ.

"Lát nữa đừng nói chuyện mẹ khóc với ba nha."

Khang tổng gật gật đầu.

Trong lòng Hạ Sanh vẫn rất khó chịu, cô nỗ lực để cho mình đừng nghĩ đến chuyện này, cô nói với bản thân, chút khó khăn này từ từ sẽ có thể khắc phục.

Với lại, cô còn trẻ hơn những người đó rất nhiều, chỉ có điều là cô đã nấu nhừ hai người kia xong nên phải từ từ mới có thể tiến lên lại thôi.

Hạ Sanh có tâm tình như vậy cũng rất bình thường, dù sao mấy người kia, bọn họ chỉ là gãy chân, cánh tay trật khớp, sưng mặt sưng mũi mà thôi.

Mà Hạ Sanh mất đi chính là vật quý giá nhất đối với một người phụ nữ.

Đó là giấc mơ quý giá.