Chương 24: Thì Ra Là Như Vậy!!

Hạ Sanh ôm con trở về bên cạnh chồng mình, Việt Tần liếc mắt là đã nhìn ra tâm trạng vợ anh không đúng.

"Sao vậy?’’Việt Tần nhận con trai, nhíu nhíu mày.

Anh nhìn thấy vành mắt vợ mình đỏ lên, có chút nóng nảy.

"Không có chuyện gì." Hạ Sanh nói: "Bọn họ chà đạp giấc mơ của em."

"Em không muốn biểu diễn." Hạ Sanh nói.

Việt Tần đưa con trai cho Hạ Sanh "Anh đi tìm bọn họ."

Hạ Sanh vội vàng kéo chồng mình lại, tuyệt đối đừng đi, cô cũng không muốn để chồng cô nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ kia, quá khó coi.

"Chồng ơi, em muốn ăn bún ốc."

"Được, anh dẫn em về ăn bún ốc, anh sẽ cho em thêm một chút măng chua."

Nửa giờ sau, Khang tổng ở giữa nỗi đau khổ mà bóp mũi lại, cậu cũng sống ở thế giới này, cậu cũng biết người khác si mê bún ốc thế nào, cũng đã từng nghe nói nấu món bún ốc này rất nặng mùi.

Nhưng cỡ não không ngờ, có thể khó ngửi đến thế này.

Điều này không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là hai vợ chồng đang chuẩn bị ăn.

Cái mùi thế này, bọn họ làm sao có thể ăn được cơ chứ.?

Hạ Sanh nhìn bún ốc, lần này rốt cục hài lòng, Hạ Sanh còn có thể trêu chọc con trai đang bóp mũi lẩn đi rất xa: "Bảo Bảo, con thật sự không đến ăn một chút sao?"

"Chỉ một miếng thôi, một chút à, thật sự không thối đâu."

"Mẹ ơi, không cần đâu, mẹ từ từ ăn đi." Đứa nhỏ ngoan ngoãn trả lời.

Việt Tần "Bảo Bảo, chỉ cần ăn một miếng, siêu ngon luôn."

"Ba gϊếŧ con, con cũng sẽ không ăn thứ này." Khang tổng ôm một trái bưởi trong tay, nghe mùi trái bưởi lên, bây giờ mở miệng nói chuyện cũng cảm thấy mình bị thối theo thì mau mau ngậm miệng lại.

Hai vợ chồng vốn cho là cậu không thể ăn cái này nên cố ý nói như vậy, trêu chọc cậu một chút.

Trên thực tế cơm tối Khang tổng ăn không có khẩu vị gì, nhưng lại sợ Hạ Sanh lo lắng cho cậu nên cũng cố gắng ăn hai miếng bò bít tết, lại có chút ăn không ngon.

Cậu thực sự không có tâm trạng ăn uống, buổi tối Khang tổng không ngủ yên, cũng vì càng nghĩ càng tức.

Chờ đến nửa đêm, toàn bộ gia đình đều yên tĩnh lại, một cái bóng người nhỏ bé trong phòng trẻ em chạy ra ngoài.

Lúc bóng người nhỏ bé ở phòng khách thì ngừng lại, bởi vì cậu nhìn thấy người đứng trên ban công, trong tay người đó cầm một điếu thuốc, trên thuốc có đốm lửa chợt sáng chợt tắt ở trong bóng tối.

Khang tổng rón ra rón rén đi tới, mẹ hời ngồi ở trên ban công hút thuốc, hứng gió lạnh, bóng lưng gầy yếu cô đơn, phảng phất sau một khắc liền muốn tan biến ở trong gió đêm.

Dáng vẻ buổi chiều của cô rõ ràng chính là giả, buổi tối vẫn khó chịu không ngủ yên như cũ.

Khang tổng ngơ ngác mà nhìn một lúc, trong lòng nhói lên từng cơn, đó là một khó chịu không nói nên lời, trước đây cậu chưa từng có khó chịu như vậy.

Khang tổng xoay người rời khỏi phòng, bước chân kiên định đi xuống lầu.

Trong tiểu khu vẫn kiểu yên tĩnh giống như trước đây, thỉnh thoảng có tiếng chim kỳ lạ phát ra, nếu là trước đây cậu sẽ sợ, mà hiện tại cậu chẳng để ý đến gì cả.

Đây là lần thứ hai Khang tổng bước ra khỏi nhà vào lúc nửa đêm, đi tới tiểu khu vẫn như như thế, vẫn là những bụi cây ngổn ngang, những bóng cây bị gió thổi bay dưới ánh đèn như những bóng ma chạy tán loạn chung quanh.

Nhưng cũng khác lần trước, đứa nhỏ cứ như vậy đi trong bóng tối tiểu khu, một bước cũng không dừng lại.

Mỗi một bước đứa nhỏ đều đi rất kiên định, đi qua từng chiếc xe hơi một, khi đi ngang qua thùng rác, vẫn là mấy con chó kia đứng ở nơi đó moi rác.

Con chó hoang bị đói giữa đêm có lẽ là sinh vật đáng sợ nhất, lần trước đứa nhỏ sợ đến chạy trối chết.

Chó hoang cũng chú ý tới đứa trẻ này, khi ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy đứa trẻ này đột nhiên nhào tới, dường như muốn cắn chó hai phát vậy.

Hiện tại lửa giận trong lòng cậu càng đốt càng cao, nhất định phải làm chút gì mới có thể trút ra.

Cậu nhìn mấy con chó này cũng cảm thấy tức giận, phảng phất khốn nạn y như tên Trương tổng vậy, cậu cũng muốn tàn nhẫn mà cắn mấy cái.

Chó hoang làm sao từng gặp vụ này, chó hoang thích nhất chính là chỉ biết bắt nạt kẻ yếu nên biết người nào không thể trêu chọc, lập tức chạy tứ tán.

Khang tổng lúc này mới bước chân kiên định hướng về cổng tiểu khu đi ra ngoài.

"Chú, chú ơi, có thể mượn điện thoại của chú một chút không?" Khang tổng đi đến chốt bảo vệ, gõ kính khiến bảo vệ đang ngủ say tỉnh lại.

Bảo vệ mở mắt ra thì nhìn thấy đứa trẻ 4 tuổi mặc áo ngủ đang tìm ông mượn điện thoại di động.

"Vừa nãy cháu mộng du nên phải gọi điện thoại cho ba mẹ đến đón cháu."

Bảo vệ có chút ngơ ngác, hoài nghi mình có phải là còn chưa tỉnh ngủ, hiện tại đứa nhỏ cũng bình tĩnh như thế, sao mộng du ở trong tiểu khu lại không khóc, mà là tỉnh táo tìm ông mượn điện thoại di động như thế.

Đây cũng quá thông minh rồi.

Ông vội vàng mở khóa điện thoại di động, đưa cho đối phương.

Bạn nhỏ nghiêng đầu, nói: "Con có thể sang bên kia gọi được không? Khi người lớn gọi điện thoại đều đứng sang một bên nói chuyện đó."

"Cháu đi đi, đi đi, chú sẽ không nghe trộm cháu gọi điện thoại đâu." Ông chú bảo vệ vui cười hớn hở nói.

Khang tổng đi tới một bên khác, dùng điện thoại di động chiếu số điện thoại trên danh thϊếp.

Cái danh thϊếp này là Trương tổng cho mẹ cậu, cậu len lén lấy ra.

Sau khi điện thoại di động vang lên vài tiếng, rốt cục có người nhận.

"Xin chào." Đầu kia là một cái giọng nữ.

Khang tổng nhỏ giọng, để cho âm điệu mình càng hướng về đàn ông trưởng thành "Xin hỏi Trương tổng có ở đây không? "

"Trương tổng không ở đây, nếu như ngài có chuyện gì thì có thể nói cho tôi biết trước, khi Trương tổng trở về tôi sẽ truyền đạt lại."

Khang tổng đã nghe được, chủ nhân giọng nói này hẳn là quản gia nhà họ Trương.

"Chuyển đạt chính là cách Trương tổng đối với sự hợp tác với chúng tôi" Khang tổng giận tím mặt, "Vậy bà chuyển đạt nếu như anh ta không có thành ý như vậy thì sẽ hủy bỏ sự hợp tác giữa chúng tôi."

"Chờ một chút." Người bên kia hoảng rồi, mau mau giải thích "Ngài hiểu lầm Trương tổng rồi, Trương tổng bị thương, hiện tại đang ở bệnh viện, lúc đi ông ấy đi đã quên mang điện thoại di động, nếu như anh gấp, vậy hiện tại tôi sẽ đưa điện thoại di động tới hoặc là ngài nói chuyện với bà chủ cũng được."

Quản gia cũng không biết đối diện là ai, nhưng quanh năm chị ta đều là tiếp xúc với những người có tiền này, bất kể là phương thức đối phương nói chuyện hay là giọng điệu thì trực giác của của chị ta nói với chị ta, đây là một nhân vật lớn không trêu chọc nổi.

" Trương tổng các người còn có thể bị thương à, bà đang gạt tôi sao? " Trong lòng Khang tổng đột nhiên có một tia ý nghĩ của cậu.

"Không có, lúc xế chiều Trương tổng cùng mấy người bạn ở nhà thử nghiệm làm trò chơi, kết quả thiết bị bị trục trặc, mấy người đều bị thương, tôi nào dám lừa gạt ngài."

Khang tổng bối rối, vốn cậu có nghĩ tới, không cần quá lo lắng mẹ cuồng bạo lực nhưng cân nhắc đến nhà tư bản nham hiểm giả dối, mẹ hời của cậu quá ngây thơ.

Hơn nữa khi nhìn thấy đối phương, tóc của đối phương rối bù, mặt đầy nước mắt.

Cậu đương nhiên đã nghĩ sai rồi.

Mà giờ khắc này, Khang tổng hỏi: "Nếu Trương tổng bị thương, vậy thì tôi sẽ đến bệnh viện thăm anh ta, thuận tiện hỏi một chút xem bị thương ở đâu."

Giọng điệu Khang tổng lập tức ôn hòa lại, người bên kia thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên là có sao nói vậy "Mũi Trương tổng mũi bị gãy, chân cũng bị thương."

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ đi gặp anh ta, bàn lại chuyện hợp đồng." Khang tổng cúp điện thoại.

Vốn trong lòng bao phủ mù mịt lập tức tản đi.

Nhưng rất nhanh, Khang tổng bắt đầu nghi hoặc một vấn đề

Vậy, mẹ hời của cậu khóc cái gì?

Chẳng lẽ là khóc không cẩn thận đánh gãy mũi, gãy chân người ta sao?

Hay là khóc do áo bị xé rách.?

Hình như mẹ hời rất thích cái áo đó, cũng có thể do đau lòng áo bị rách.

Dù sao Trương tổng chỉ là mũi bị gãy mũi, gãy chân, còn mẹ hời của cậu cũng bị rách mất cái áo thích nhất mà.

Còn tự tay ném vào thùng rác, quá trình này đối với một cô gái thích cái áo khoác của mình mà nói là cỡ tàn nhẫn nào chứ.

Đứa trẻ cười ra tiếng, sau đó thở phào nhẹ nhõm một hơi mạnh.

Đứa nhỏ đem kéo dãy số vừa nãy vào danh sách đen, sau đó trả điện thoại di động cho chú bảo vệ, Khang tổng bây giờ nhìn ông chú bảo vệ cũng cảm thấy đối phương cực kỳ tốt nên dùng giọng ngọt ngào mà cả đời không bao giờ dùng nói: "Cảm ơn chú bảo vệ, chú đúng là người tốt"

Khang tổng vui sướиɠ cực kỳ, về nhà ăn bò bít tết còn lại rất nhiều.

Gió đêm là nhẹ nhàng như vậy, chú bảo vệ liền nhìn đứa bé kia nhảy nhảy nhót nhót chạy về.

Sau khi chú bảo vệ sửng sốt một giây, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, trong nháy mắt cảm thấy mình nên làm người tốt trách nhiệm lớn, mau đuổi theo, dẫn đứa nhỏ trở về.

"Cháu không nên chạy lung tung, ngồi ở đây, chờ ba mẹ tới đón cháu."

"Cháu đã gọi điện thoại cho ba mẹ rồi, đúng không? "

Khang tổng "....."