Chương 33: Giáo Viên Mới Ở Nhà Trẻ!

Khi Khang tổng đến nhà trẻ, Hạ Sanh vừa vặn nhận được cuộc gọi của trung tâm nghệ thuật, nói là mời cô trở lại dạy học.

Việt Tần có chút bất an :"Bọn họ làm như vậy có phải có mục đích không tốt gì hay không?"

Hạ Sanh cũng nhíu nhíu mày theo :"Vậy để em suy nghĩ thêm một chút."

Khang tổng nhìn Hạ Sanh, tâm nói tại sao trung tâm nghệ thuật thay đổi thái độ, cô còn không biết à!

Mẹ hời mới là diễn viên cấp quốc gia trong truyền thuyết, bất kể là từ thần thái hay là giọng nói, đều là một dáng vẻ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra hết ráo.

Khang tổng cũng gật gật đầu theo :"Đúng đấy, không biết bọn họ đang suy nghĩ gì."

Việt Tần và Hạ Sanh nhìn thấy dáng vẻ giả làm người lớn này của đứa nhỏ, không nhịn được nở nụ cười "Mau vào đi, cô các con đang chờ con đấy."

Khang tổng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô Tiểu Lưu cách đó không xa đang dùng ánh mắt sáng rực mà nhìn cậu.

Phảng phất đang chờ mong cái gì đó.

"Các bạn nhỏ, cô Peppa đã đi đến nhà trẻ khác công tác, lớp chúng ta sẽ có một thầy giáo mới đến." Sau mười mấy phút trong phòng hoạt động, Khang tổng liền biết ngay.

"Thầy giáo mới đến trông rất là xinh đó."

Khang tổng tâm nói, lẽ nào lần này không phải là heo Peppa mà là Barbie ư?

Giọng nói cô Tiểu Lưu quá hưng phấn, trẻ em là đối tượng dễ lây lan cảm xúc nhất nên cả lớp không khỏi vỗ tay.

"Các con có mong chờ thầy giáo mới đến không nè? "

"Chờ mong ạ!" Một đám đứa nhỏ trăm miệng một lời.

Khang tổng "…. "

"Sau khi thầy giáo mới đến thì chúng ta sẽ nói cái gì nè? "

"Xin chào thầy ạ! "

"Sau đó các con có thể bảo vệ thầy giáo mới như cô Peppa hay không? ."

"Có ạ! "

Khang tổng đúng là một vẻ mặt cuộc đời không còn gì lưu luyến, cậu đã có thể tưởng tượng đám con nít đứng xếp hàng để nói xin chào thầy với một con thú nhồi bông, đồng thời còn muốn nói với thú nhồi về ba mẹ của mình nữa chứ.

Cô Tiểu Lưu đi tới trước mặt Khang tổng "Bạn nhỏ Khang Khang, một lúc thầy giáo mới đến, con không được nói thầy ấy như đã nói với cô Peppa, có biết không? "

"Nếu không thầy giáo mới sẽ buồn lắm đấy."

Khang tổng cố nén kích động trợn trắng, hiện tại đã không phải phú nhị đại nông cạn trước kia nữa, cậu có thể nhịn kích động này xuống mà.

Không, cậu không thể!Tâm sự với thú nhồi bông thật sự là quá đần độn rồi!

Cô Tiểu Lưu quay ra ngoài cửa sổ hô: "Thầy giáo nhỏ ơi, vào đây nhanh đi."

Chỉ thấy một cái bóng màu xanh lục bay từ ngoài cửa sổ đi vào, vững vàng đứng trên bục giảng.

Những chiếc lông vũ màu xanh lục lấp lánh trong ánh nắng ban mai, chiếc mỏ màu đỏ, trong miệng còn đang nói chuyện: "Xin chào mọi người! "

Trong phòng học im lặng hai giây đồng hồ, thật nhanh bùng nổ ra tiếng bàn luận xôn xao, tiếp theo toàn bộ phòng học đều sôi trào.

"Sau này mọi người có chuyện gì không vui có thể nói với thầy giáo mới nha." Cô Tiểu Lưu có chút không yên lòng mà nhìn bạn nhỏ Khang Khang thêm mấy lần.

Chỉ thấy bạn nhỏ cũng trợn to hai mắt nhìn trên bục giảng y như vậy.

Cũng còn may cũng còn may, bạn nhỏ Khang Khang không có nhằm vào con chim vẹt này.

"Được ạ!" Bạn nhỏ trăm miệng một lời trả lời.

Cô Tiểu Lưu đã làm một cái giá đặc biệt trên bục trong lớp học khiến trẻ em không thể với tới, để chú vẹt nhỏ có thể đứng trên đó.

Chú vẹt nhỏ đứng cái giá, bọn nhỏ đứng xếp hàng muốn nói chuyện với nó.

Cô Tiểu Lưu có chút vui vẻ, sau khi cô Peppa về hưu, cô ấy vẫn đang suy nghĩ làm sao lại tìm một cô giáo khác, dĩ nhiên lựa chọn đầu tiên là George, em trai của cô giáo Peppa. Nhưng mà, cô ấy lại lo lắng bọn nhỏ bị bạn nhỏ Khang Khang ảnh hưởng rồi sẽ bài xích những đồ chơi nhồi bông.

Ngày hôm trước buổi chiều, cô đưa tất cả học sinh, thu dọn bàn ghế nhỏ của bọn nhỏ trong phòng học.

Kết quả là nghe được một tiếng của trẻ con.

"Xin chào."

Trường học đã đóng cổng, làm sao còn có thể có tiếng trẻ con.

Cô Tiểu Lưu tìm một vòng ở phòng học, lại nhìn một chút ngoài cửa sổ, không có đứa trẻ nào cả, cảm thấy có thể là mình xuất hiện nghe nhầm rồi.

Cô Tiểu Lưu vỗ vỗ đầu rồi trở về phòng học, tiếp tục đặt ghế đẩu của bọn trẻ về vị trí ban đầu.

"Xin chào."

Cô Tiểu Lưu có chút ngơ ngác:"Ai đó?’’

"Khang Khang, Khang Khang. "

Lần này cô Tiểu Lưu nghe được vị trí, đó là ở ngoài cửa sổ, cô ấy đi tới bên cửa sổ thì nhìn thấy có ba con chim đang đứng trên cây một hoa quế bên ngoài cửa sổ.

Một con chim vẹt màu xanh biếc, một con cú mèo con màu đen, còn có một con diều hâu.

Đây là cái tổ hợp kỳ dị gì thế? Cô Tiểu Lưu xoa xoa mắt của chính mình, nghi ngờ phía ba con trên kia chỉ là mấy món đồ chơi nhồi bông, giáo viên ở văn phòng đang giỡn mà thôi.

Kết quả là nhìn thấy một con vẹt ở giữa đột nhiên bay lên, trong miệng còn ồn ào nói ’con biết bay con biết bay’.

Tiếp theo hai con chim dữ còn lại cũng bay lên, cứ y như hai người vệ sĩ vậy.

Toàn bộ tình cảnh cực kỳ ly kỳ, ly kỳ đến nếu như cô ấy nói người khác biết, người khác cũng sẽ bảo cô đi kiểm tra một hồi, đầu óc có phải là gặp vấn đề gì rồi không.

Cô Tiểu Lưu liền nhìn lên bầu trời, vẫn khó có thể tin tưởng được một màn này như cũ, cuối cùng chỉ có thể an ủi mình, thế giới rộng lớn không gì không có cả.

Vẹt nói chuyện không kỳ lạ, kỳ lạ chính là một con cú mèo và một con diều hâu lại đi làm bạn với con một con vẹt.

Ngày thứ hai, cô Tiểu Lưu phát hiện bạn nhỏ Khang Khang lại xin nghỉ, nhưng mà cô ấy lại có phát hiện càng kinh người, tuy rằng lớp học thiếu một bạn nhỏ, nhưng trên cây hoa quế bên ngoài phòng học có thêm một học sinh động vật nhỏ.

Cô Tiểu Lưu tìm hiểu tập tính chim vẹt, trong lòng đột nhiên có một ý.

Đương nhiên, cô ấy vẫn có đang lo lắng Khang Khang có thể bài xích thầy giáo nhỏ này hay không.

Dù sao lần này thầy giáo không phải thú nhồi bông, cho nên cô ấy vô cùng thận trọng.

Cô Tiểu Lưu nhìn ngồi ở vị trí của mình, bạn học Khang Khang cũng không ý định chuẩn bị đi xếp hàng, trong lòng vẫn còn có chút mất mát, có điều, cậu không có đứng ra nói thầy giáo nhỏ không được, cái này cũng là một chuyện tốt.

Cô Tiểu Lưu nhìn lớp học một chút bọn nhỏ bởi vì xếp hàng nói chuyện với thầy giáo nhỏ mà hưng phấn không thôi.

Bọn nhỏ đều không thể chờ đợi được nữa muốn cùng chia sẻ niềm vui, chia sẻ buồn phiền của mình với thầy giáo nhỏ.

Cô Tiểu Lưu nhìn lại bạn học Khang Khang ngồi ở một bên một chút, đầu cũng không thèm nhấc một cái.

Bạn học Khang Khang đúng là một đứa trẻ rất độc đáo và rất trưởng thành.

Buổi trưa Tiểu Lưu không thấy bạn học Khang Khang ở trong phòng ăn thì có chút kỳ quái.

Trong phòng hoạt động nhỏ cũng không có ai, cô Tiểu Lưu tìm ở trên sân cũng không thấy người, trở về phòng hoạt động nhỏ.

Bên trong lại truyền đến âm thanh có chút buồn phiền của một đứa bé.

"Aizz, tao cũng không biết lúc nào có thể trở lại, luôn cảm thấy tiếp tục làm trẻ con như vậy, tao thật sự sẽ thành con trai của người ta mất."

"Tao cũng không biết nên với ai nói những chuyện này, quản gia là người xấu, nhưng tao chỉ nhớ mỗi một số điện thoại của ông ta, thật sự thật là làm cho người ta khó chịu."

Vẹt nhỏ an ủi cà cà tay đứa nhỏ, nói:"Ông chủ đừng sợ, đừng sợ."

Khang tổng nằm ở trên bàn, sờ sờ lông chim vẹt, nói: "Mày thực sự là một giáo viên phụ trách tốt! Hiện tại trong lòng tao đã thoải mái hơn nhiều rồi, bọn họ có trả lương cho mày hay không?"