Chương 34: Công Việc Của Ba!!

Chú vẹt nhỏ ngốc nghếch, trông như hoàn toàn không hiểu cái gì là phát tiền lương không phát tiền lương.

Khang tổng nói: "Tao sẽ giúp mày tìm cô Tiểu Lưu, làm sao có thể ức hϊếp nhân viên như thế chứ! "

Cô Tiểu Lưu không hề nghe rõ bạn nhỏ Khang Khang nói cái gì, chỉ nghe vẹt nhỏ ở phía sau, vẹt nhỏ vui vẻ mà nhảy tới nhảy lui ở trên bàn.

Cô Tiểu Lưu tâm nói, đứa trẻ này thực ra không thích châm biếm như vậy, có thể do thiếu dẫn dắt chính xác, cô ấy phải nghĩ lại cách, nhân lúc hiện tại tuổi còn nhỏ, dễ dàng thay đổi.

Cô Tiểu Lưu lại trở về căng tin, chừa lại phòng hoạt động cho bọn họ.

"Tao giúp mày đếm một chút, bây giờ mày có thể nói mấy câu? Ngoại trừ 5 câu trước đây, còn có thể nói ông chủ đừng sợ đừng sợ, có còn cái khác hay không?"

Vẹt nhỏ thật giống có thể nghe hiểu cậu nói chuyện như thế, mở miệng nói một câu trước đây cũng chưa từng nói qua.

"Ba ba, công việc. "

Lúc vẹt nhỏ nói chuyện, còn có một chút hưng phấn, nhảy xung quanh trên bàn.

Hai chân vẹt nhỏ nhảy dựng lên, còn vỗ cánh phành phạch, nó vui đến hỏng rồi, chim biết nói chuyện còn tốt hơn chim không biết nói chuyện.

Khang tổng liền nhìn thấy nhóc con vỗ cánh, lại bắt đầu gọi:"Chào ông chủ!"

"Thầy giáo nhỏ, mày học câu nói ngoài miệng này từ ai vậy? " Đứa nhỏ hơi kinh ngạc.

Vẹt nhỏ vốn từ không đủ nên chỉ có thể nói thêm một câu một câu: "Chào ông chủ."

Trên thực tế, vẹt nhỏ rất muốn hỏi ông chủ của ba mình một chút, hiện tại nhóc đã không phải con chim không biết nói chuyện, nhóc biết nói, ba có thể trở lại làm việc được không?

Nhưng vẹt nhỏ không nói rõ ràng được.

Một bên khác công việc mới của ba không có vấn đề gì lớn lao, anh vốn là một người thực tế và có năng lực, mãi đến tận khi tan làm: "Việt Tần, cậu đi uống rượu cùng với chúng tôi đi." Tổ trưởng nói, đối phương cũng chỉ còn lại hai người đàn ông, nhìn về phía anh nháy mắt "Đến lúc uống rượu xong, chúng ta cùng đi thả lỏng một chút."

Việt Tần nhìn đồng hồ, nói: "Không được, người nhà tôi còn đang chờ tôi."

"Cái này đơn giản thôi, cậu gọi điện thoại cho em dâu nói công ty có liên hoan, chẳng lẽ cô ấy còn có thể nói không được à! "

"Thanh niên như các cậu tan làm chỉ biết chạy về nhà, người phải có lòng cầu tiến, người trẻ tuổi thì phải quen biết nhiều bạn bè, lắng nghe nhiều kinh nghiệm lớp người đi trước một chút." Tổ trưởng dạy bảo nói.

Tổ trưởng vừa nói xong thì ấn số gọi điện thoại.

"Alo, em dâu đó hả? "

Việt Tần nhíu nhíu mày, lập tức hiểu được không chừng trong tay đối phương có lưu lại số điện thoại người nhà.

"Em dâu à, Việt Tần không phải ngày đầu tiên tới công ty sao?Mọi người muốn mở tiệc chào mừng cho cậu ấy, mà cậu ấy nói phải có sự đồng ý của em, tôi gọi điện thoại hỏi em có đồng ý hay không?"

"Đồng ý à, được, tôi sẽ nói với cậu ấy."

Tổ trưởng cúp điện thoại:"Vợ cậu nói, chơi vui vẻ đó."

"Làm đàn ông ấy à, có được chủ kiến bản thân thì mới có ý nghĩ, không cần phải đi theo phụ nữ, loại sinh vật phụ nữ này, cậu càng chiều cô ta, cô ta càng được đà lấn tới, cậu càng khống chế cô ta thì cô ta sẽ càng nghe lời thôi."

Hạ Sanh cúp điện thoại thì mình đi đón con trai.

Ngày đầu tiên đến công ty, đi ăn chung với đồng nghiệp là một chuyện rất bình thường.

"Mẹ!" Khang tổng được cô Tiểu Lưu đưa đến cửa nhà trẻ thì chỉ nhìn thấy có một mình mẹ.

Hạ Sanh cầm lấy tay của con trai, nói: " Hôm nay ba có liên hoan, mẹ sẽ nấu cơm tối, con muốn ăn cái gì "

Khang tổng thầm nghĩ không được, hỏi "Ba không để cơm trong tủ lạnh sao? "

Trước đây ba không có cách nào về nhà nấu cơm thì là mẹ nấu cơm, ba sẽ chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn.

" Hôm nay ba không có chuẩn bị, có điều mẹ nấu ăn rất ngon đó."

Khang tổng nỗ lực khắc chế ánh mắt của chính mình, dành cho đối phương khẳng định "Mẹ nhất định có thể."

Sau một tiếng, Khang tổng thu hồi câu nói này.

Hạ Sanh nấu cơm xào rau đều vẫn được, chí ít đều quen nhưng mà có thể ăn ngon thì còn cách một khoảng rất xa.

Khang tổng sờ sờ cái bụng, cậu hầu như thế nào cũng không ăn được "Lúc nào ba sẽ về? Hay là chúng ta đi tìm nơi họ liên hoan đi, nhất định bọn họ đang ăn đồ ngon rồi."

Một bàn lớn đầy thịt nướng, mấy chai bia, quầy thịt nướng được thắp sáng rực rỡ. Bên cạnh này một bàn là sinh viên đại học, mấy người đàn ông đang cùng hai cô em tán gẫu về chính trị quốc tế.

Tổ trưởng mấy chén rượu vào bụng liền bắt đầu thổi bay trâu lên, tiện thể giáo dục người trẻ tuổi.

"Phụ nữ ấy à, không được chiều chuộng, cậu tốt với cô cô ta, cô ta sẽ coi bản thân là nhân vật cao quý, lập tức bắt đầu được đà lấn tới, lại còn yêu cầu này yêu cầu nọ, năm đó vợ tôi lấy tôi, tôi liền nói tôi không muốn kết hôn, trái lại cô ấy lại tự chạy đến cưới tôi."

Bên cạnh hai đồng nghiệp cũng ở phụ họa: "Cũng không hẵn, vợ tôi cả ngày cũng không làm việc, ở nhà nấu cơm giữ con thì than mệt, tôi liền hỏi cô ấy nếu cô mệt thì cứ ly hôn tìm người có tiền mà cưới, ai cmn sống mà không mệt chứ, cô ấy không nói nữa, nói trắng ra chính là già mồm thôi."

Sinh viên đại học bên cạnh mỗi người một ly, bắt đầu bàn luận tuyển cử tổng thống Mỹ, làm sao chống lại chính phủ nắm quyền, còn nói đến người được đề cử phó tổng thống là một người phụ nữ, nếu ông ta quá già để kết thúc nhiệm kỳ của mình thì phó tổng thống sẽ nhậm chức ...

Nói đến chỗ kích động, đã đứng lên, như thể sắp bắt đầu chỉ ra tương lai của Mỹ vậy.

Việt Tần thật sự chưa từng thấy cảnh tượng này, sau khi tốt nghiệp đại học anh liền tiến vào công ty lớn, ở trong công ty cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, làm sao mà gặp qua loại tình cảnh này.

Trong lòng Việt Tần càng thêm xác định, mình nhất định phải tiến lên, cũng càng ngày càng nhớ vợ con ở trong nhà, không biết bọn họ đã ăn gì.

Việt Tần mở miệng nói:"Mọi người tiếp tục uống, tôi phải về nấu cơm cho vợ con tôi một chút."

Anh chưa hề nghĩ tới tối hôm nay sẽ đến nơi này, vì thế cũng không có chuẩn bị cơm nước trước cho vợ con mình.

Ba người đàn ông vốn còn đang nói về chuyện phụ nữ, khi nghe được câu này thì sửng sốt một chút, tiện đà cười phá lên, nhìn về phía Việt Tần phảng phất ở xem chuyện cười to lớn:"Ở nhà cậu là người nấu cơm hả?"

Giọng nói kia phảng phất đang nói, một người đàn ông như cậu mà lại nấu cơm ở nhà sao?

"Dầu gì dáng vẻ của cậu cũng mạnh mẽ như thế, cậu lại nấu cơm ở nhà, cậu còn là đàn ông không? "

Việt Tần có loại cảm giác sinh vật loài người quá phong phú, bởi vì bọn họ nói thực sự là quá ngu, anh thậm chí hoàn toàn không dấy lên được ham muốn nói chuyện với những người này.

Những sinh viên trẻ nói về các chính sách quốc tế đột nhiên còn sống động hơn nhiều so với tâm hồn mục nát của bọn họ

Việt Tần đứng dậy đi đến một hướng khác.

Việt Tần mới vừa đi ra không xa liền nghe thấy âm thanh bộp bộp, là tiếng ghế bị lật tung.

Hóa ra vừa rồi tên tổ trưởng và những người khác ác mồm gạ gẫm một cô gái cùng bàn sinh viên đại học nên hai bên xảy ra xô xát.

Ba người đàn ông trung niên uống say làm sao đánh lại nam sinh viên đại học thể lực dồi dào, rất nhanh đã đánh ngã trên mặt đất.

"Nhãi con" Tổ trưởng chửi ầm lên, kết quả đối phương liền muốn dùng ghế nện xuống. Ghế chỉ tới một nửa, một cái tay đè lại ghế, một người đàn ông cao mét chín mấy mang theo áp bức đến.

"Đánh nhau sẽ bị tạm giam." Việt Tần nhắc nhở.

Tổ trưởng sửng sốt một chút, nói: "Việt Tần, đánh nó cho tôi."

"Xin lỗi họ đi." Việt Tần nhìn về phía người trên đất.

"Xin lỗi con khỉ!" Tổ trưởng lập tức nói:"Việt Tần, cậu có phải đàn ông hay không hả?"

Việt Tần vẫn rất bình tĩnh như cũ, nói: "Anh xin lỗi bọn họ đi."

Việt Tần nhìn hai sinh viên đại học mình đang cản lại, nói: "Chờ chút anh ta sẽ xin lỗi các cậu."

"Ông ta đã như vậy rồi anh còn giúp ông ta!"

Việt Tần nói: "Nhân chứng mục kích cần phải đến cục cảnh sát lấy khẩu cung."

Sinh viên đại học nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy đối phương có phải là là tội phạm trốn trại hay không, nếu không tại sao lại sợ đến cục cảnh sát như thế.

"Quên đi, ông ta chỉ cần hô to ba câu tôi là ngu ngốc, việc này coi như xong, nếu không tôi gặp một lần sẽ đánh một lần."

Việt Tần nhìn về phía người trên đất, ánh mắt như cứng đao sắc bén:"Nói nhanh một chút, tôi không muốn đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, cũng không muốn phải gọi xe cứu thương cho mấy người đâu."

Ánh mắt Việt Tần có chút lạnh, vào lúc này, tổ trưởng mới ý thức được người đàn ông khi tức giận lên có chút khủng bố.

"Cậu ta có phải là tội phạm trốn trại hay không? Tại sao không muốn đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung thế?" Ba người tổ trưởng cũng tỉnh táo lại, lòng vẫn còn sợ hãi nói.

Việt Tần rốt cục cũng về đến nhà, nhìn thấy một lớn một nhỏ ở trong nhà đang chờ, tâm lập tức trở về dòng nước nhỏ róc rách giữa nhân gian.

"Ngày hôm nay suýt chút nữa thì chứng kiến một trận đánh nhau, cũng còn may anh ngăn cản được, nếu không phải đến đồn công an lấy khẩu cung, nếu như đi lấy khẩu cung, không chừng hơn chín giờ mới có thể trở về."