Chương 36: Nguyện Vọng!!

Sau khi Khang tổng nghe xong chuyện cũ này, đại khái xác định được một điểm, gien bạo lực của mẹ cuồng bạo lực đã bắt đầu biểu hiện ở trung học rồi.

Nguyện vọng ở trung học chính là trùm bao bố đánh người ta, buổi tối Khang tổng có chút không ngủ yên, cậu đột nhiên rất muốn biết, nguyện vọng hiện tại của mẹ hời là cái gì.

"Ba mẹ ơi, chúng ta chơi trò chơi mà ba mẹ chơi lúc học ở trung học đi."

Việt Tần và Hạ Sanh sáng sớm lúc thức dậy, mở cửa phòng ngủ liền nhìn thấy đứa nhỏ đứng ở bên ngoài, đứa nhỏ đang cầm giấy bút.

"À!" Việt Tần có chút kỳ lạ.

"Chính là chúng ta viết nguyện vọng xong, sau đó cho đối phương xem á."

Việt Tần và Hạ Sanh nhìn nhau một chút, nở nụ cười "Được rồi."

Sau một phút, một nhà ba người viết và vẽ lên ba mảnh giấy.

"Bảo Bảo, con vẽ cái gì thế?" ba người mở điều ước của mình ra, hai vợ chồng liếc mắt nhìn thấy hình đứa nhỏ vẽ.

Một người nho nhỏ ngồi ở trong xe, phía sau còn có hai người.

"Bảo Bảo, bức vẽ này của con là muốn ba mẹ dẫn con đi ra ngoài chơi sao?" Việt Tần hỏi.

Khang tổng nhìn bức vẽ của mình một chút, thực ra cậu cũng là tùy tiện vẽ, vẽ một hồi thì vẽ thành cảnh tượng mình trở lại bên trong thân thể của mình.

Lần này nghe ba to con nói chuyện, trong lòng cảm thấy thật áy náy.

"Vâng, đây là ba, đây là mẹ, đây là con, ba đang lái xe, con và mẹ ngồi ở phía sau, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi." Đứa nhỏ cúi đầu, âm thanh càng ngày càng nhỏ, có chút không dám nhìn ba mẹ.

Hạ Sanh nói: "Bảo Bảo, có muốn xem nguyện vọng của ba mẹ không nào? "

Khang tổng lập tức ngẩng đầu lên, đưa thân thể đến xem.

Nhìn thấy trên giấy của ba, chỉ có một câu nói

"Nguyện vọng của tôi đã sớm hiện thực được, hi vọng nguyện vọng của vợ tôi cũng sẽ nhanh chóng thực hiện được một chút."

Việt Tần xác thực không có nguyện vọng gì, mặc dù nói công tác có một chút phiền phức, nhưng cũng bên trong phạm vi anh có thể xử lý, chuyện tiền bạc cũng được, chuyện công việc cũng được, chỉ cần nỗ lực phấn đấu, đều có thể giải quyết.

Con trai của anh cũng biết nói, không cần thông qua loại sức mạnh nguyện vọng này.

Nếu như thật sự sức mạnh nguyện vọng có có thể thực hiện, anh hy vọng có thể thực hiện nguyện vọng của vợ anh.

Đứa nhỏ dường như có thể xem hiểu biết chữ nên liền đưa đầu ra xem nguyện vọng của mẹ, sau đó nhìn thấy đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Sanh và Việt Tần cũng không nhịn được nở nụ cười.

Khang tổng thở phào nhẹ nhõm rất mạnh, cũng còn may cũng còn may, nguyện vọng trên giấy không có viết: Hi vọng trước khi ông chủ cũ của chồng tôi tỉnh dậy, tôi có thể trùm bao bố đánh cậu ta một trận.

Mẹ cuồng bạo lực viết lên giấy: "Hy vọng có thể tìm được phương hướng nhanh một chút." Khoảng thời gian này, Hạ Sanh có chút lạc mất phương hướng rồi, xảy ra những chuyện này làm cho cô ý thức được, có thể mẹ cô mới là người đúng.

Khang tổng ngẩng đầu lên, lại phảng phất không quen không biết chữ, mở miệng hỏi: "Ba mẹ, sao ba mẹ không có vẽ con? "

"Ba mẹ đều viết chữ. "Ba to con lập tức ôm con trai lên, chỉ một loạt chữ của mình rồi nói với con trai "Ba lái xe, dẫn Bảo Bảo và mẹ cùng nhau đi ra ngoài chơi."

Khóe miệng Khang tổng co giật hai lần, số lượng từ đều không đúng, quả nhiên anh lừa bạn nhỏ nhà trẻ không biết chữ mà.

Hạ Sanh không nhịn được nở nụ cười, nghiêm túc nói: "Số lượng từ của anh không đủ rồi."

Khang tổng quay đầu thì nhìn thấy vẻ mặt của mẹ mình, giống như đang nói, sao anh có thể gạt con như thế chứ?

Khang tổng tâm nói, vẫn là mẹ đáng tin hơn, sau đó dùng một đôi mắt to mà nhìn mẹ.

Chỉ thấy mẹ cuồng bạo lực chỉ vào mấy chữ cuối cùng tiếp tục đọc: "Hi vọng lúc Bảo Bảo ăn cơm nên từ từ ăn, ăn quá nhanh dễ đau bụng đấy."

Khang tổng lại nhìn xem bức vẽ mình nói hưu nói vượn, nhìn lại chữ hai vợ chồng này nói hưu nói vượn một chút, trong nháy mắt cảm thấy bọn họ thật sự giống như một nhà ba người cát tường như ý yêu thương lẫn nhau.

Mà vào lúc này, mẹ cuồng bạo lực lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: "Không đúng, em nên có hai nguyện vọng mới đúng."

Lại thêm một điều nguyện vọng khác phía dưới.

Hi vọng sinh thời, có thể trùm bao bố đập Khang tổng một trận.

Đến rồi, quả nhiên vẫn là đến rồi, bao tải rốt cục vẫn là đến rồi.

Khang tổng nhìn về phía ba to con, tâm nói, anh mau nhìn mẹ cuồng bạo lực kìa, hiện tại cô ấy không có chút nào phù hợp với hình tượng cô gái cần bảo vệ ở trong lòng anh đâu.

Ba to con nhìn giấy nguyện vọng, nói: "Vợ à, rảnh rỗi anh đi bán sỉ bao bố, em muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu luôn."

Khang tổng tuyệt vọng, luôn cảm giác sau này mình sẽ hứng một trận đánh đôi nam nữ. Cũng không biết đến lúc đó có thể tính là bạo lực gia đình hay không nữa.

Khang tổng cười cười, đột nhiên ý thức được chờ mình tỉnh rồi, bọn họ không còn một chút quan hệ nào, ngoại trừ ông chủ ngu ngốc và nhân viên bị ép sa thải ra.

Một chút quan hệ cũng không còn.

"Không sao, mình không quan tâm chút nào."

Sáng sớm, trong phòng hoạt động, Khang tổng nằm nhoài trên bàn, nói với thầy vẹt nhỏ.

"Thực ra tao không quan tâm bọn họ chút nào, bởi vì bọn họ cũng không phải ba mẹ ruột của tao, bọn họ cũng không thích tao, bọn họ chỉ cho rằng tao là con trai của bọn họ, cho nên mới phải thích tao thôi."

"Tao cũng không để ý chuyện này, chờ tao trở về thân thể mình, tao muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó."

"Bọn họ muốn đánh tao thì cứ đánh. Đến lúc đó tao không đi trong hẻm nhỏ, không cho cơ hội bọn họ trùm bao bố."

Vẹt nhỏ đi tới một bên mặt cậu, sượt sượt mặt cậu: "Chào ông chủ."

"Tao muốn ước thêm một nguyện vọng, hi vọng có thể nhanh tìm được con trai thật sự của bọn họ, nghĩ cách để nó trở lại trong thân thể nó, còn tao sẽ về thân thể của chính mình."

Trước đây Khang tổng chỉ muốn mình về thân thể của chính mình, chưa từng có nghĩ tới chuyện này.

Khang tổng thở dài một hơi "Cũng không biết con trai thật sự của bọn họ đã đi đâu rồi."

"Vẹt nhỏ, mày có nguyện vọng gì hay không"

Sau khi vẹt nghe xong, đập hai lần cánh: "Con biết nói, con biết nói."

Khang tổng sửng sốt một chút, thần kỳ hiểu được ý của đối phương: "Nguyện vọng của mà là mày biết nói à?"

"Hiện tại mày biết nói rồi, mày muốn nói nhiều hơn hay sao? Tao có thể dạy mày."

Chú vẹt nhỏ trước mắt, ở trước mặt những bạn học khác trong nhà trẻ đều là thầy giáo nhỏ đứng ở nơi đó, không nói nhiều, cũng không vung cánh, càng thêm sẽ không giống con nít vui vẻ gọi tới gọi lui như thế, chỉ như bước đi dạo, lại như một thầy giáo thật sự vậy.

Chỉ có khi vẹt nhỏ ở trước mặt cậu, nó lại như đứa trẻ mà nhảy nhảy nhót nhót, xì cánh.

Khang tổng lần đầu tiên cảm nhận được động vật nhỏ chào đón như thế, tự nhiên cũng thích chú vẹt nhỏ này, thậm chí mỗi lần khi đối mặt động vật nhỏ, đều có một tâm lý như cha hiền vậy.

Mà loại tâm lý này rất tốt, bởi vì Khang tổng luôn cảm thấy mình hiện tại cần tìm gấp cảm giác về mình là người trưởng thành.

Nếu không còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ đúng là con của người khác mất.

"Đúng rồi, một lát nữa cô Tiểu Lưu sẽ phát tiền lương cho mày đấy." Cậu đã thương lượng với cô Tiểu Lưu một chút.

Làm sao cũng không thể để một con động vật nhỏ làm không công, dù cho nhà tư bản ác độc nhất cũng phải phát chút tiền lương chứ.

Mỗi ngày cô Tiểu Lưu sẽ đưa ra một quả táo.

Khang tổng thông qua đàm phán, đã biến thành ba quả táo mỗi ngày, nửa cân đậu phộng.

Đương nhiên, trường học mỗi ngày đều có cung cấp táo, cô Tiểu Lưu cũng không cần ra tiền, đi tìm hiệu trưởng nhà trẻ nói một chút là được rồi.

"Cứ như vậy, hai bạn của mày cũng có táo để ăn." Khang tổng đã sớm phát hiện, ngoài cửa sổ còn có một con cú mèo, một con diều hâu, bởi vì ẩn ở bên trong cây hoa quế nên không dễ bị phát hiện.

Vừa bắt đầu cậu rất lo lắng, sau đó mới phát hiện, con cú mèo và con diều hâu kia đều là bạn của chú chim vẹt.

Chim vẹt quả nhiên nghe hiểu được lời của cậu nói, lập tức nhảy lên, vui vẻ y như đứa trẻ, mà lúc này, trên cây ngoài cửa sổ, hai bên trái phải đứng hai con chim dữ, một con chim diều hâu, một con chim cú mèo.

"Tục tục…." Chim diều hâu nhìn cảnh tượng bên trong, nói.

"Túc túc." Con cú mèo mở mắt ra liếc mắt nhìn, vô cùng bình tĩnh mà kêu lên.