Chương 37: Không Đủ Khả Năng Để Nuôi Hai Đứa.

Ban đầu cô Tiểu Lưu ra mắt thầy vẹt nhỏ, thực ra là hi vọng bọn nhỏ ngoài cô ấy và phụ huynh ra còn có thể có thêm một đối tượng để tâm sự.

Cũng là để có thể dạy dỗ bọn nhỏ có thể tôn trọng động vật, tôn trọng sinh mạng.

Tuy nhiên, bạn nhỏ Khang Khang trong lớp, có vẻ có chút hơi quá rồi.

Vừa bắt đầu, bạn nhỏ Khang Khang giống như một trưởng đoàn kiểm tra, đi đến phòng giáo viên nghỉ ngơi.

"Cô Tiểu Lưu, bức tranh này cô vẽ cũng đẹp lắm đó."

Đứa nhỏ nói chuyện rất có cảm giác nghệ thuật, còn phải khẳng định có một chút cộng hưởng đối phương trước tiên.

"Tranh này của thầy vẹt nhỏ, xế chiều hôm nay thầy vẹt nhỏ sẽ dạy các con vẽ, con cũng có thể vẽ đẹp như vậy."

Bạn nhỏ gật gật đầu, trên mặt của bé con mang theo vẻ mặt có cảm giác như đến đây để làm một cuộc đàm phán thương lượng chuyện lớn. Cô Tiểu Lưu như cảm thấy không thể tin vào mắt mình, làm sao cô có thể nhìn thấy biểu cảm này trên khuôn mặt của một đứa trẻ cơ chứ.

Bạn nhỏ Khang Khang nói: "Cô Lưu à, chuyện là như thế này, hôm nay em có trò chuyện với thầy giáo vẹt nhỏ thì phát hiện trường học không cấp đãi ngộ giáo viên cho thầy ấy đó ạ."

Cô Tiểu Lưu cảm thấy không ngạc nhiên chút nào, có lẽ là bởi vì khi đứa trẻ này bước vào, biểu hiện là đến để thương lượng.

Cô Tiểu Lưu dùng khả năng của mình để thương lượng với bạn nhỏ Khang Khang trong hơn mười phút, cuối cùng đã thành công nâng cấp từ một quả táo thành ba quả táo cộng với nửa cân đậu phộng.

Cô Tiểu Lưu nhìn theo bạn nhỏ Khang Khang rời khỏi phòng nghỉ của giáo viên, giáo viên bên cạnh nghe toàn bộ chuyện có chút không thể tin được: “Đứa nhỏ này, trong nhà nó làm kinh doanh sao?”

"Không phải, ba mẹ nó đều là người trẻ tuổi rất ôn hòa."

Cô Tiểu Lưu vốn cho rằng việc này nên kết thúc ở đây.

"Cô ơi, phòng làm việc của thầy vẹt nhỏ nên được thay đổi một chút, để có một môi trường tốt hơn, càng có lợi hơn cho thầy vẹt nhỏ lắng nghe các em tâm sự đó ạ."

"Cô ơi, thầy vẹt nhỏ nên có một cái ly uống nước, nói chuyện nhiều cần phải uống nước mà."

"Cô ơi, thầy vẹt nhỏ cũng nên có thời gian làm việc, không thể cả ngày đều ở trong lớp học, rất có ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý của thầy ấy đó ạ."

Cô Tiểu Lưu "Thật hy vọng cũng có người có thể quan tâm một chút đến sức khỏe của cô."

"Cô ơi, em thấy về mặt tinh thần của cô rất khỏe mạnh, cô là giáo viên khỏe nhất mà em từng gặp đó." Bạn nhỏ Khang khang nhỏ giọng khích lệ.

Cô Tiểu Lưu sửng sốt một chút, lập tức nói :"Ly nước đúng không? Ngày mai cô sẽ đem đến cho thầy ấy hai ly nước."

Như vậy, Khanh tổng vừa giành được điều kiện làm công xuất sắc cho thầy vẹt nhỏ.

Chiếc kệ gỗ mới tinh, mặt trên còn lót một chiếc giường nhỏ, có thể trốn vào đó để nghỉ ngơi, còn để thêm ly nước.

Vẹt nhỏ tốt hơn rất nhiều so với cô Peppa lúc đầu, bởi vì lần tương tác này, thật ra cũng không cần thầy vẹt nhỏ làm gì, chỉ cần nghe bọn trẻ nói chuyện là được.

Hầu hết những muộn phiền trong cuộc sống chỉ cần tâm sự, không cần người khác đưa ra lời khuyên.

Ngay cả khi chỉ là đứa trẻ, con người cũng sẽ hài lòng với chân lý này.

“Sau khi bọn trẻ về, các con hãy giới thiệu thầy vẹt nhỏ với bố mẹ nha.” Khi tan học cô Tiểu Lưu nói.

Thực ra, dù sao những phụ huynh khác cũng đã tới hỏi, bọn nhỏ có chút đồ vật mới lạ, về nhà nhất định sẽ nói, huống chi là một con vẹt xinh đẹp biết nói.

Vì vậy, tài khoản WeChat của cô Tiểu Lưu cơ bản đều là cùng một câu hỏi của các phụ huynh trong lớp .

"Nó là một con vẹt thật sao?"

Chỉ thiếu mỗi ba mẹ của bạn nhỏ Khang Khang. Cô Tiểu Lưu cảm thấy rằng bạn nhỏ Khang Khang quá mức trầm tính nên đã động viên nói như vậy.

Giới thiệu thầy vẹt nhỏ với ba mẹ sao?

Là một học sinh của nhà trẻ, Khang tổng không làm gì bất thường, về cơ bản cậu không hề nhắc đến ba mẹ của mình như những đứa trẻ khác ở trường, cậu cũng sẽ không nhắc đến chuyện học hành sau khi về nhà.

Không đúng, ngoại trừ khi cần úp nồi lên các bạn nhỏ nhà trẻ.

Khang tổng bên trái nắm tay mẹ, bên phải nắm tay của ba, chợt nghe thấy tiếng vỗ cánh, Khang tổng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thầy vẹt nhỏ từ trong trường học bay ra, đứng ở trên cây cách đó không xa.

Vẹt nhỏ đứng trên cây, đưa mắt nhìn ba mẹ.

Ba mẹ giờ đã có một đứa con thông minh, không còn phải học trường đặc biệt nữa.

Đứng bên cạnh là con cú mèo mới tập bay, cú mèo và diều hâu được ấp ra từ mấy quả trứng mua ngoài chợ đen, khi vẹt nhỏ gặp chúng, chúng không biết bay mà bị chủ nhân nhốt ở trong l*иg.

Vẹt nhỏ biết, một con chim, không thể bay là chuyện đau khổ đến dường nào.

Bởi vì nhóc từng là một con chim không những không biết nói mà còn không biết bay.

Chú vẹt nhỏ đã dạy hai người bạn bay và cũng dạy chúng nói chuyện.

Nhưng chúng chỉ phát ra những âm thanh cục cục cục, vẹt nhỏ cũng có thể hiểu chúng đang nói cái gì.

Chim cú mèo nói:"Sao cậu không trở về bên ba mẹ của mình?"

Vẹt nhỏ cũng cục cục trả lời "Ba mẹ không nuôi nổi hai đứa con đâu."

Rất lâu về trước ông bà cũng từng nói với ba mẹ như vậy …

" Tình cảnh này của Khang khang, hai con nên sinh thêm một đứa đi."

"Sau này hai đứa trẻ có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu không về già các con sẽ làm sao bây giờ?"

Ba mẹ nhóc đã nói nhiều lần: “Chỉ cần nuôi một đứa là đủ rồi, chúng con sẽ tiết kiệm tiền, sau này nếu nó vẫn như thế thì sẽ sống cùng với chúng con.”

"Thêm một đứa trẻ cũng nuôi không nổi."

"Nuôi một đứa là được rồi, hai đứa thật sự nuôi không nổi."

Ba mẹ chỉ có thể nuôi một đứa con, không thể nuôi nổi hai đứa.

"Mẹ, sao mẹ lại đề nghị muốn sinh ra đứa thứ hai." Buổi tối, Việt Tần có chút đau đầu, gọi video call nói chuyện với người bên kia.

Từ khi có chính sách sinh con thứ hai, họ hàng thường sinh thêm đứa thứ hai. Hôm nay có lẽ có một số họ hàng mới sinh thêm một đứa thứ hai, chúc mừng một lúc lại kí©h thí©ɧ đến mẹ anh, vì vậy buổi tối mới gọi video call cho bọn họ.

"Tình hình của Khang Khang bây giờ ổn rồi, các con không phải còn dư thời gian và sức lực nữa sao? Sinh thêm một đứa đi, nếu có hai anh em thì cũng còn có người chăm sóc lẫn nhau." Trên màn hình máy tính, bà của Khang Khang, một người phụ nữ dịu dàng nói: “Tương lai hai đứa nó cùng đánh nhau lớn lên, cũng biết hòa thuận với bạn bè đồng trang lứa, sau này áp lực dưỡng lão cũng không lớn.”

"Khang Khang, cháu có muốn có thêm em trai hoặc em gái không?" Người bà hỏi bên cạnh.

Khang tổng "Không muốn."Khi Khang Khang thật sự trở về, kết quả phát hiện mình phải chia ba mẹ cho người khác một nửa thì sẽ thế nào chứ!.

Bà nội nói: "Nếu có em trai, nó sẽ ngưỡng mộ cháu, học hỏi cháu, còn nói với mọi người anh trai của nó là tốt nhất. Cháu không muốn có một em trai, em gái nói anh trai của nó là giỏi nhất hay sao?".

"Cũng có thể là sinh ra một đứa em trai hoặc em gái giật đồ, giật đồ chơi, giật luôn máy vi tính của cháu" Giật công ty, giành tài sản nữa chứ.

Không một nhà tư bản nào muốn có những đứa em nhỏ tuổi cả.

Sư phụ Khanh Khang lắc lư nói "Đứa trẻ giống như cây non, tình yêu của cha mẹ là nguồn nước, cây non nếu không đủ nước để lớn lên thì sẽ còn muốn có thêm cây khác chia sẻ sao? Nói không chừng hai cây lớn lên đều bị xiêu vẹo nghiêng ngã đấy ạ."

Đầu dây bên kia bà nội á khẩu không trả lời lại được, bà nội không nhịn được nói "Ví dụ này khá lắm, là ai dạy cháu đó."

"Là một bạn học nhà trẻ nói ạ."

Việt Tần không nhịn được nói "Nhà trẻ các con thật là nhân tài giỏi giang, nói cho ba mẹ với ông bà nghe một chút chuyện về nhà trẻ hoặc chuyện kết bạn mới của con đi, với gặp gỡ những thầy cô khác nữa."

"Chỉ là một sinh hoạt nhà trẻ bình thường thôi." Khang tổng nói .

Cho đến khi đi ngủ vào buổi tối, Khang tổng vẫn không chia sẻ thầy vẹt nhỏ ở nhà trẻ cho ba mẹ, giống như ... nếu cậu chia sẻ nói với ba mẹ thì cậu sẽ thực sự trở đám trẻ ở nhà trẻ vậy.

Việt Tần dỗ con trai vào giấc ngủ, đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Hạ Sanh đang ngồi uống rượu gạo trên ban công.

Việt Tần cho rằng là chuyện sinh con thứ hai vừa nãy khiến cô phiền lòng nên đi đến.

"Anh không định sẽ sinh thêm con thứ hai." Việt Tần nói.

Trước đây, họ luôn khuyên nhau nên sinh thêm một đứa nữa, có như vậy đứa trẻ được sinh ra sau này sẽ có thể chăm sóc cho người anh có vấn đề.

Đôi vợ chồng trẻ không đành lòng, lý do sinh đứa con tiếp theo là vì anh trai bị khiếm khuyết, lại càng không đành lòng cho rằng đứa con sinh ra sau phải có trách nhiệm chăm sóc anh trai của nó.

Cũng không muốn từ bỏ Khang Khang sinh thêm một đứa con nữa, vì đứa còn lại nhỏ hơn nên chắc chắn họ sẽ tốn nhiều sức lực hơn để chăm sóc nó.

Vì thế bọn họ đã sớm từ chối.

"Thế hệ của họ là như vậy, họ luôn mong có hai đứa con."

Hạ Sanh quay đầu lại, ôm lấy Việt Tần "Em không phải khó chịu vì chuyện của mẹ anh, mà là hôm nay mẹ em gọi điện cho em."

"Hả?" Việt Tần có chút kỳ quái: "Tại sao nay mẹ em lại gọi điện cho em?”

Việt Tần biết vợ mình ghét mẹ vợ của mình thế nào, vì thế hầu như xưa nay không nhắc đến người này.

"Bà ấy nói bà ngoại em bị mất trí, hỏi em có muốn về thăm không?"

"Không muốn gặp thì không đi, không có chuyện gì." Việt Tần nói.

Hạ Sanh thở dài một hơi "Bà ngoại em có bốn đứa con gái, mỗi người đều sinh toàn con gái."

Chính vì vậy Hạ Sanh cảm thấy lần này mình nhất định sẽ sinh con gái.

"Mẹ em nói, bà em bây giờ vẫn còn lý trí, bà muốn gặp cháu cố của mình, bảo em đừng cứng đầu, thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của bà ấy đi. Nhưng, khi em sinh ra, bà nghe nói em là con gái, bà không đến gặp em dù chỉ một lần, còn không ngừng dạy mẹ em cách sinh con trai thế nào.” Hạ Sanh không thể diễn tả được cảm giác vừa mỉa mai vừa khó chịu đó.

Bà ấy giờ đã không quan trọng, nhưng cô sinh một đứa con trai, đứa con trai này rất quý giá.

Việt Tần suy nghĩ một chút, nói: " Sao chúng ta không thắt bím tóc cho Bảo Bảo hoặc kẹp tóc lên cho nó nhỉ? "

Hạ Sanh vốn đang tức giận đến khó chịu, kết quả là bị chồng mình chọc cười "Đừng, hiện tại em sợ nhất chính là để con chúng ta cảm thấy chúng ta không tôn trọng giới tính của nó."

"Đừng nghĩ như vậy, một cậu bé thắt bím tóc là chuyện bình thường thôi. Khi anh còn nhỏ, mẹ anh cũng thắt bím cho anh. Thật may là hôm đó anh chạy nhanh đấy, không thì thôi rồi, nếu không em có thể nhìn thấy mấy tấm ảnh anh anh mặc váy lúc đó rồi, đúng là đùa dai, anh cũng đâu nghĩ mẹ anh không tôn trọng giới tính của anh đâu."

Hạ Sanh mỉm cười, rồi thở dài:" Em không biết đó có phải là do em quá nhạy cảm hay không? Hôm nay em đã cãi nhau với mẹ vì chuyện này, cuối cùng mẹ em nói em quá nhạy cảm, bà ngoại chỉ muốn gặp cháu cố của bà, mẹ em nói vậy ngược lại cảm thấy em so đo quá.“

Nếu là trước đây, cô có thể đi lại rõ ràng hơn, nhưng một số sự cố gần đây khiến cô lại rơi vào trạng thái hoang mang.

Mẹ cô hỏi cô

“Nếu mẹ không tàn nhẫn với con, nếu mẹ không nuôi con như một đứa con trai thì bây giờ con có thể sống tốt như vậy không?”

Trước đây cô không quan tâm đến điều này, nhưng trong khoảng thời gian này, cô gặp phải cặn bã, nếu như cô chỉ là một cô gái bình thường, từ nhỏ đã không bị hành hạ thì giờ đây cô đã rơi vào cảnh tuyệt vọng không lối thoát rồi.

Việt Tần ôm vợ, anh nói :“Em vẫn quá dễ bị bắt nạt, lần sau mẹ em gọi thì anh trả lời, anh sẽ nói với bà ta nếu muốn đưa thằng nhỏ đi thì phải thắt bím, mặc váy cho nó thì mới được.”

Khang tổng chỉ là muốn đi vệ sinh, kết quả là nghe được câu nói sau cùng.

Có thật là ba ruột không vậy trời?.

Hiện tại cậu cũng có chút muốn uống rượu luôn rồi.