Chương 38: Tiền Lương Của Vẹt Nhỏ

Khang tổng từ trong phòng bếp trộm một bình rượu gạo đi rồi trở về trong phòng của mình, ôm bình rượu uống hai ngụm, thứ này rất ngọt và thơm.

Thế nhưng không thể uống quá nhiều, cảnh tượng uống say lần trước vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt.

Nhưng có vẻ như mọi chuyện vẫn ổn, ngay cả khi video được quay lại thì trong video cũng là con trai thật của Việt Tần. Nó đâu có liên quan gì đến cậu?

Khang tổng uống thêm hai ngụm rượu gạo và thở dài. Đúng vậy, thực ra, tất cả những chuyện này không liên quan gì đến cậu cả.

Tất cả những thứ này đều là của Việt Khang chân chính, mà cậu thì là Khang Việt.

Vậy, đứa trẻ thật sự kia đang ở đâu?

Cậu vẫn luôn trốn tránh nhớ đến đối phương, tựa như chỉ cần không muốn thì không cần phải đối mặt với chuyện này vậy.

Trước đây cậu rất ít để ý tới căn phòng nhỏ này, nhưng hôm nay đột nhiên muốn biết con trai của vợ chồng trẻ có hình dáng như thế nào?

Cậu từng nghĩ đứa trẻ kia là một đứa ngốc, trong phòng có một cái bàn nhỏ, dưới cái bàn nhỏ có một cái tủ.

Khang tổng mở tủ, nhìn thấy bức tranh vẽ rất xấu của đứa trẻ, có lẽ đó là bức tranh do giáo viên dạy đứa trẻ vẽ khi ở trung tâm giáo dục đặc biệt.

Trên bức vẽ nguệch ngoạc của đứa trẻ chỉ có hai người, đó là ba và mẹ . Có mặt trời và chim bay trên bầu trời.

Khang tổng nhìn một lúc, luôn cảm thấy trong bức tranh, có một niềm vui khó tả.

Ít nhất, ít nhất có thể nói rõ Bảo Bảo vốn không phải là đứa trẻ ngốc.

Khi Khang tổng định đặt nó xuống, cậu thấy có chữ viết ở mặt sau bức vẽ.

"Vào ngày 9 tháng 3 năm 2019, bé đã vẽ bức tranh đầu tiên. Cô giáo nói bé vẽ rất đẹp. Mẹ bé và tôi cũng thực sự nghĩ rằng bé vẽ rất đẹp."

"Nó vẽ cũng có đẹp gì đâu." Khang tổng ở trong phòng học, tức giận bắt đầu vẽ.

Vẹt nhỏ ở bên cạnh gọi tới gọi lui.

“Vợ chồng họ không có gì tốt đẹp, tao không thích họ chút nào, tao cũng không muốn làm con trai của bọn họ!”

Vừa dứt lời, cậu nhìn thấy con vẹt nhỏ vốn đang vui vẻ nhảy cẫng lên kêu tới kêu lui thì đột nhiên xù lông toàn thân lên, hình như chim nhỏ đang tức giận.

Khang tổng sửng sốt một chút, nheo mắt lại: “Vừa rồi tao nói đùa thôi à.”

Vì vậy, lông vẹt nhỏ lại rũ xuống tiếp tục vui vẻ nhảy nhót kêu tới kêu lui.

"Tao không nói đùa, tôi không thích hai bọn họ chút nào."

Chú vẹt nhỏ đột nhiên xù cả lông trên đầu lên, chạy về phía cậu.

Khang tổng "Tao nói đùa đó."

Lông lại rũ xuống.

Khang tổng có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Buổi trưa, cô Tiểu Lưu không nhịn được tìm đến bạn nhỏ Khang Khang, bởi vì cô Tiểu Lưu biết được từ Hạ Sanh bạn nhỏ Khang Khang vẫn không chia sẻ chuyện chú vẹt nhỏ cho ba mẹ biết, thậm chí còn chưa bao giờ nói đến chuyện trong lớp nhà trẻ.

Mỗi lần hỏi, cậu cũng chỉ nói đó chỉ là đám bạn nhỏ ngây thơ, không có gì để nói cả.

Hỏi cậu có gặp được người nào thú vị hay không? Cậu liền trả lời, người có thể một hơi ăn hết mười cái bánh bao có tính là người thú vị hay không?

Hỏi cậu có gặp được người thầy nào thú vị không? Cậu trả lời không để ý đến.

Hỏi cậu có gặp chuyện vui gì không? Cậu vội uống một ngụm canh nói không nhớ rõ nữa.

Nhiều đứa trẻ khác nhau khi ở nhà và ở trường nên cô giáo Tiểu Lưu muốn gặp cậu để tâm sự.

"Cô nghe mẹ con nói trước kia con thích chim nhất. Con thường ngồi trên ban công ngắm chim sẻ và chỉ cho mẹ xem."

Khang tổng vừa nghe đã biết đây là việc mà con trai thật sự của Việt Tần mới làm.

"Con cảm thầy vẹt nhỏ có vui không?"

"Nếu em nói rất vui, cô sẽ cho thầy ấy thêm tiền công sao?" Đứa nhỏ suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nói.

Cô Tiểu Lưu ‘’…" Tại sao con vẫn luôn quan tâm đến tiền lương vậy.

Không cần biết Khang Khang có nghĩ đến vui hay không, các học sinh khác trong trường đều nghĩ rằng thầy giáo vẹt nhỏ này rất vui.

Thầy vẹt nhỏ hiện tại đã trở thành giáo viên được yêu thích nhất trong toàn nhà trẻ rồi.

Các bạn nhỏ ở các lớp khác cũng sẽ đến gặp thầy vẹt nhỏ, tuy nhiên, có một bạn nhỏ nghiêm túc đứng trước mặt thầy vẹt nhỏ nói: "Thầy vẹt nhỏ phải nghỉ ngơi, các cậu tìm thầy cô khác chơi đi."

Hiệu trưởng vừa đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này liền nói: “ Bạn học sinh này, có chuyện gì vậy?

Cô Tiểu Lưu nói:"Vẹt nhỏ thật sự không thích hợp cho nhiều đứa trẻ xem như vậy."

Cô Tiểu Lưu trong lòng nói, thầy nên hài lòng đi, hiện tại đã rất lịch sự rồi, không nói thẳng trước mặt những đứa trẻ này là lương của các thầy không đủ, còn không có lương làm thêm giờ, không có lương tăng ca nữa.

Hiệu trưởng nhìn đứa trẻ ở đó thì bước đến , yêu cầu các giáo viên khác đưa những đứa trẻ của lớp mình về.

Lập tức cũng chỉ còn sót lại hiệu trưởng và Khang tổng.

Hiệu trưởng ngồi xổm xuống, nói: "Bạn nhỏ, con tên là gì "

"Hỏi tên người khác thì trước tiên phải giới thiệu bản thân trước đã."

"Xin chào, thầy là hiệu trưởng, bạn nhỏ, con tên là gì "

"Khang Khang."

"Ồ, em có cùng tên với thầy vẹt nhỏ nha!" Hiệu trưởng nói:"Thầy vẹt nhỏ cũng phải nói chuyện với những bạn nhỏ khác, không thể chỉ nói chuyện với riêng một mình lớp các con đâu."

Cô Tiểu Lưu nghe nói như thế thì yên lặng lùi về sau hai bước, nhìn trời nhìn mây.

Khang tổng gật gật đầu, nói: "Em đã hiểu, thầy hiệu trưởng nói rất đúng, đúng rồi, nếu thầy là hiệu trưởng, có nghĩa thầy là người thông minh nhất trong nhà trẻ của chúng em đúng không ạ? Em có thể hỏi thầy mấy vấn đề được không ạ? ”

Trong lòng hiệu trưởng nghĩ, bọn trẻ bây giờ rất hiểu chuyện, nói mấy câu cũng thuyết phục như thế:"Ừm!!Có thể ."

Cô Tiểu Lưu lại lùi về sau mấy bước, trơ mắt mà nhìn hiệu trưởng của bọn họ đang bước vào trong bẫy.

"Em rất thích cô Tiểu Lưu, tại sao cô Tiểu Lưu không thể mỗi ngày đều ở cùng chúng em, cô ấy không thích tụi em sao ạ?"

"Không phải, cô Tiểu Lưu rất thích các em, nhưng mà cô ấy cũng phải nghỉ ngơi chứ."

Cô Tiểu Lưu "…." Ở ngay trong bẫy rồi.

"Ồ, vậy tại sao thầy vẹt nhỏ không thể nghỉ ngơi được ạ? Chú hiệu trưởng không coi động vật là giáo viên sao?"

Hiệu trưởng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía cô Tiểu Lưu, tựa như nói trẻ con lớp cô khi nói chuyện còn biết bẫy người ta nữa sao.

Cô Tiểu Lưu ngó trời, nhìn đất, nhưng lại không nhìn đến hiệu trưởng.

Hiệu trưởng quay đầu lại, nói :"Thầy vẹt nhỏ cũng phải nghỉ ngơi."

"Vậy thì em có thể hỏi hiệu trưởng một chuyện nữa được không ạ?"

Hiệu trưởng rất muốn nói không thể, nhưng ông rất muốn biết đứa nhỏ này sẽ hỏi vấn đề gì.

"Con cứ nói đi."

"Em đã xem một chương trình xiếc trên TV, mẹ em nói phải nên phản đối mấy chương trình xiếc thú thế này, em không hiểu tại sao, vì thấy những con vật trong rạp xiếc cũng đang làm việc mà. Mẹ em nói cái đó không được tính là công việc của chúng, bởi vì chúng không có tiền lương. ”

Cô Tiểu Lưu cúi đầu, phải nhịn, nhất định không được cười.

Cô ấy nói trong lòng mình, lúc đó hiệu trưởng không được nên không có chuyện gì cả, làm thế nào cũng phải dạy đứa nhỏ này, để đối phương học cách chia sẻ chứ?

Sau ba mươi phút sau, Khang tổng bước vào lớp với tư thế đứng thẳng đầu, bước đến chỗ thấy vẹt nhỏ, nói: “Thầy vẹt nhỏ, sau này mày sẽ là một ông thầy được trả lương.”

"Dù không nhiều lắm."

Cô Tiểu Lưu như trải qua Sparta(1), bọn họ là nhà trẻ tư thục, nhưng nếu cô ấy có một nửa khả năng đòi hỏi tiền lương như thế, hàng tháng cô ấy cũng nghèo đến nổi không hở một chút phải tính toán tới lui rồi.

Vừa nãy, cô ấy chứng kiến hiệu trưởng nhà trẻ đã làm theo…..

"Sao có thể trả lương cho một con vẹt?"

Thôi được rồi!!

"Vẹt nhỏ cũng không phải là không thể có tiền lương, đến lúc đó đổi thành thức ăn cho nó là được rồi."

Hiệu trưởng nhà trẻ chỉ đơn giản là bị thúc đẩy bởi lời nói. Khi đó, chỉ cần không nghe theo lời đối phương thì hoàn toàn sẽ trở thành kẻ xấu trong thế giới lý tưởng của trẻ em.

Kết quả là người đứng đầu trường mẫu giáo hoàn toàn bất lực, bị bạn học Khang Khang đưa đến chỗ cần đến-

Con vẹt trong trường mẫu giáo của họ là một giáo viên được trả lương thực sự!

(1) Sparta (Σπάρτης) là một trong những thành bang Hy Lạp cổ đại, Sparta được biết đến với kỷ luật hà khắc, chế độ quý tộc và chủ nghĩa quân phiệt.