Chương 47: Buồn Bực!!

Khang tổng lần thứ hai nghe được Hạ Sanh đàn piano sáu triệu này.

Cảm nhận hoàn toàn khác với lần trước, lần trước cảm nhận được vạn vật sinh trưởng ôn nhu, cảm nhận được chính là âm thanh run rẩy nhẹ nhàng của sự sống trong giai đoạn vừa mới bắt đầu, khiến tâm hồn người ta cũng run rẩy theo, thức tỉnh, phảng phất lần đầu tiên nhìn thấy được vẻ đẹp của thế giới này.

Mà lần này, Khang tổng được ba to con ôm vẫn có thể cảm nhận được cảm giác áp bức ùn ùn kéo đến, thậm chí cậu còn muốn rời khỏi nơi này nhanh một chút, nhưng mà lại bằng lòng chấp nhận sự áp bức này.

Một tiếng lại một tiếng, như đao kiếm đang dồn ép đến.

Càng đi về phía sau, cường độ càng mạnh, dường như muốn bức ra hết thảy phản kháng to lớn nhất trong sinh mệnh, xen lẫn trước khát vọng sống và nỗi đau muốn chết đi, lạnh lẽo lại điên cuồng.

Trán Khang tổng cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy giá sáu triệu này....đáng giá, rất đáng giá.

Mà vào lúc này, cuối cùng vẹt nhỏ cũng tỉnh ngủ, từ bên trong mũ Khang tổng bay ra.

Khang tổng mãi đến tận khi về nhà mà vẫn chìm đắm trong trạng thái sinh mệnh còn đang âm thanh mạnh mẽ phát ra áp bức.

Nhưng mà.

Cùng lúc khi cậu nghe xong tiếng đàn kia thì tiếng hát của ba to con ở trong nhà bếp vang lên, chuẩn bị nồi lẩu thịt dê cho buổi trưa, vốn là nói về nhà sẽ ăn bún ốc. Khang tổng vừa nghĩ tới cái mùi kia đã muốn ói ra, lên liền lôi kéo vẹt nhỏ biểu diễn một vở với hai vợ chồng trẻ xem.

"Thầy vẹt nhỏ, bún óc "

Chỉ thấy vẹt nhỏ run lên cánh, bắt đầu làm dáng vẻ nôn mửa.

Khang tổng:"Chúng ta không thể ngược đãi thầy giáo, hay là cứ chờ hai tụi con không ở nhà rồi hãy ăn bún ốc."

Cũng còn may cũng còn may, trong nhà này ngoại trừ cậu ra thì vẫn còn có một người không chịu được mùi bún ốc.

Khang tổng nhìn vẹt nhỏ với ánh mắt đều tràn ngập cùng cảnh ngộ thông cảm cho nhau, sau này nhóc con nhất định còn phải trải qua vô số lần thử thách của bún ốc rồi.

Việt Tần suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng được: "Vậy buổi trưa ba nấu lẩu dê, đã lâu chưa ăn rồi, ba và mẹ con ăn cay, con ăn nước lẩu."

Cứ như vậy, bữa trưa liền đã biến thành nồi lẩu thịt dê, Khang tổng rất ghét thịt dê, nhưng hiện tại cậu đã không còn chướng ngại chấp nhận tất cả đồ ăn của ba to con nữa rồi, nhưng mà vẫn phải trừ bún ốc ra.

Mà vẹt nhỏ thì đang nhảy nhót trên bả vai ba to con.

Đúng là hai ba con ruột, hoàn toàn không bị tiếng đàn ảnh hưởng, còn vui vẻ y như nhau, mà trong lòng Khang tổng lại vẫn còn quanh quẩn tiếng đàn kia.

Khang tổng thu hồi tầm mắt, aizzz, đều là sinh mệnh, người chưa từng bị chèn ép, cũng sẽ không sản sinh ra đồng cảm.

Mà lúc này mẹ đang viết bài nhạc, bài hôm nay mẹ đàn cũng chính là bài mẹ mới tạm thời nghĩ ra.

Khang tổng chỉ cảm thấy bài hát đối phương viết đã đem hết cáu kỉnh trong lòng cậu và sự phản kháng với thế giới này trước đây đàn ra vô cùng nhuần nhuyễn, giữa hai người họ tuy không có máu mủ nhưng có thể nói là tri âm.

Cậu cũng không tiện quấy rầy đối phương nên yên tĩnh ngồi ở bên cạnh.

Hạ Sanh có một thói quen rất kỳ lạ, khi cô quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi cũng được, lúc cô có hứng viết nhạc cũng được, cô đều thích ở trong phòng khách, mà không phải là đến phòng sách hay phòng ngủ yên tĩnh.

Trong phòng khách có thể ngửi thấy được từng hương vị bay trong bếp ra, cơm ở trong nồi cơm điện, từ sôi trào bắt đầu tỏa ra từng luồng từng luồng hương vị, phảng phất đó là mùi nước mưa và bùn đất dưới ánh mặt trời tích lũy từ trong hạt gạo mà bay ra vậy.

Ba to con nhẹ nhàng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng ngâm nga và tiếng thái rau.

Khang tổng yên tĩnh ngồi ở trên băng ghế nhỏ, nhìn chăm chú người phụ nữ đang soạn nhạc, vết bầm trên mặt cô đã được chồng cô dán miếng thuốc cao tan máu bầm lên.

Ngày hôm nay nhất định cô đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng cậu cũng nhất định có rất nhiều chuyện, nhưng mà ở trong nhà này, cô hoàn toàn được chấp nhận.

Toàn bộ trong không khí tràn ngập một loại mùi vị làm người ta thoải mái, thoải mái đến nổi khiến mỗi một lỗ chân lông trên người cũng như được mở ra vậy.

Khang tổng ngồi ở trên ghế nhỏ, nằm nhoài trên khay trà, thần kinh bởi quá thả lỏng nên không nhịn được ngủ quên, dù cho là ngủ, cũng giống như có thể nghe được những âm thanh này.

Lúc Việt Tần đi ra thì nhìn thấy con trai nằm ở đó ngủ, anh đi tới ôm con trai lên.

Mới vừa ôm thức dậy, con trai đã tỉnh rồi, đứa nhỏ mở mắt ra nhìn anh, lại giống như chưa hề hoàn toàn tỉnh ngủ: "Ba "

"Ừm, ba đây." Việt Tần ôm đứa nhỏ đi về phòng.

Cơn buồn ngủ của đứa trẻ đến rồi muốn chặn cũng không chăn nổi, mềm nhũn ôm ba "Ba…mẹ….. "

Giọng đứa nhỏ xen lẫn âm khóc nức nỡ, Việt Tần vốn cho rằng đứa nhỏ đang khóc, kết quả vừa nhìn lại thì phát hiện hình như nó lại ngủ.

Vừa ngủ vừa khóc? Sao thế nhỉ?

Khang tổng ở trên giường ngủ một lúc, rất nhanh đã tỉnh rồi, là bị một luồng hương vị làm cho tỉnh lại, lúc tỉnh lại mới phát hiện mình ở trong phòng trẻ em, bên ngoài có thể nghe được ba to con đang nói cái gì, con có thể nghe được tiếng hát.

Khang tổng mở cửa phòng trẻ em thì nhìn thấy mẹ đng ngồi ở trên ghế salông dạy vẹt nhỏ hát.

"Lấp lánh lấp lánh ngôi sao nhỏ, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ." Cô hát một câu.

Vẹt nhỏ hát theo một câu " Lấp lánh lấp lánh ngôi sao nhỏ, đầy trời đều là ngôi sao nhỏ "

Một chữ cũng không có sai, một câu ăn cơm đã có thể làm khó vẹt nhỏ, nhưng nó hát lại không sai một chữ nào, hơn nữa còn đúng toàn bộ.

"Chồng ơi, con vẹt trong lớp Bảo Bảo giống như em vậy, nó nhất định có cảm âm tuyệt đối(1) á."

(1) Cảm âm tuyệt đối (Absolute pitch/perfect pitch): Perfect pitch là khả năng của 1 người ko cần bất cứ nhạc cụ hay note cột mốc nào họ vẫn có thể xác định cao độ 1 note bất kì khi nghe, và họ có thể hát lại 1 note bất kì nào đó đúng cao độ.

Khang tổng không biết cái gì là cảm âm tuyệt đối, nhưng chỉ nghe thấy cái từ này thì biết chắc là một loại thiên phú về âm nhạc, mẹ cuồng bạo lực cuồng tuyệt đối là thiên phú ở phương diện âm nhạc.

Trên thực tế vẹt nhỏ là con trai của cô, đương nhiên cũng có thiên phú.

Sau khi vẹt nhỏ được khen thì vui sướиɠ nhảy lên, vung cánh bay mấy vòng.

Khang tổng ở trong phòng, xuyên qua khe cửa nhìn, cậu thử hát câu nhạc thiếu nhi vừa nãy một chút.

" Lấp lánh lấp lánh ngôi sao nhỏ…." Nhưng không hát hết câu thì biết mình đã bị lạc nhịp.

Việt Tần vốn đang nhìn vợ dạy vẹt nhỏ hát, dáng vẻ vẹt nhỏ vui sướиɠ y như Bảo Bảo lúc không nói chuyện trước đây như đúc.

Vui sướиɠ sẽ nhảy một cái rồi nhảy một cái.

Từ sau khi Bảo Bảo biết nói, khi nó vui thì sẽ không còn như vậy nữa.

Vừa lúc đó bên trong phòng truyền đến ra tiếng mở cửa.

Việt Tần nhìn sang thì nhìn thấy con trai đứng trên một cái ghế, một tay cầm cái muôi, một tay cầm bát rồi tự múc cho mình một chén thịt dê củ cải.

"Bảo Bảo?Đói không? Để ba đổ nó vào nồi lẩu điện, làm nóng rồi chúng ta cùng ăn "

Đứa nhỏ đặt bát thịt dê củ cải trước mặt mình rồi đi xuống khỏi ghế, sau đó bưng bát hướng về phòng trẻ em của mình.

Khi Việt Tần bước tới, đứa nhỏ vẫn rủ xuống đầu như cũ, không quay đầu lại nói: "Con muốn ở một mình một chút."

Việt Tần "….." Định một mình với thịt dê củ cải một lúc sao?

Đứa nhỏ giống như thiếu niên giận hờn trong thời kỳ trưởng thành, bưng một bát thịt dê củ cải đi vào phòng trẻ em rồi đóng cửa lại.

Việt Tần quay đầu hai mắt nhìn nhau với vợ của mình, thời kỳ trưởng thành này có phải là đến quá nhanh rồi không?

Mà vào lúc này cửa phòng lại mở ra.

Đứa nhỏ tiếp tục rủ xuống đầu đi ngang qua bọn họ, đi tới trong nhà bếp bới một chén cơm.

Đứa nhỏ bốn tuổi đều thể hiện cảm xúc như vậy sao?

Việt Tần gõ gõ cửa:"Bảo Bảo "

"Con muốn ở một mình một chút."

"Bảo Bảo, ba có chuyện muốn nói với con."

"Con muốn ở một mình, ba mẹ dạy vẹt nhỏ hát tiếp đi."

Bên trong đứa nhỏ vừa nói chuyện vừa ăn canh thịt dê hầm màu trắng sữa.

Một giây sau, đứa nhỏ chỉ cảm thấy miệng rất cay, đầu lưỡi cũng rát, bởi vì ở trong phòng nên không thể trực tiếp phun ở trên bàn, chỉ có thể lập tức nuốt xuống toàn bộ.

Bên ngoài truyền đến giọng của ba to con"Bảo Bảo, canh thịt dê con múc là canh cay đấy, con không thể ăn cay mà."

Đứa nhỏ cay đến mức nước mắt cũng chảy ra: "Con có thể ăn cay."