Chương 48: Bọn Họ!ai Đã Xảy Ra Chuyện?

Khang tổng không phải giận dỗi, càng không phải là không vui.

Khi trẻ con không vui đều sẽ tuyệt thực để tạo sự chú ý của cha mẹ.

Khang tổng không giống, cậu là người trưởng thành rồi, cậu chỉ là ở muốn ở một mình mà thôi.

Vì thế, cậu còn đặc biệt đi ra tự múc cơm và thịt dê hầm để chứng minh mình trưởng thành và không phải giận dỗi.

Ai có thể ngờ, canh màu trắng sữa thế này lại là canh cay, có ai có thể ngờ đâu.

Khang tổng cay đến mức nước mắt ào ào ra, hai vợ chồng đã đi vào, ba to con rót sữa bò cho đứa nhỏ. Hạ Sanh ở bên cạnh nhìn, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, vẹt nhỏ đứng trên bả vai mẹ, nghiêng đầu rồi hát cho ông chủ đang khóc nghe.

"Lấp lánh lấp lánh ngôi sao nhỏ… "

Khang tổng thực sự là mất mặt ném đến nhà bà nội, cơm cũng ăn không vô, uống hai ngụm sữa bò ba to con đưa tới, trong miệng không cay như vậy nữa nên trốn vào trong chăn.

Sau khi trốn vào chăn thì phát hiện nước mũi của mình lại chảy ra thì lại đi ra cầm một bao giấy, lau nước mắt nước mũi.

Thực sự là đáng thương cực kỳ.

"Để anh đi." Việt Tần nói với vợ.

Hạ Sanh gật gật đầu, thực ra cô cũng không thật sự biết cách xử lý chuyện như vậy, khi còn bé gặp chuyện như vậy chỉ cần đánh một trận là được rồi.

Cũng may, Việt Tần giỏi.

Trong phòng lập tức cũng chỉ còn sót lại ba to con dọn thịt dê củ cả của đứa nhỏ bưng đi ra ngoài, rồi lại bưng một bát không cay trở về lần nữa.

"Muốn tâm sự không nào?"

Đứa nhỏ đi vào trong né tránh, nhưng cũng không từ chối nói chuyện.

"Là bởi vì thầy vẹt nhỏ có âm cảm tuye sao?" Việt Tần nhỏ giọng hỏi.

Vừa nãy thực ra anh có nghe được đứa nhỏ nhẹ nhàng hát một câu.

"Người khác có, mình không có, đúng là khiến người ta rất khó chịu thật đấy."

Đứa nhỏ trở mình nói: "Ai sẽ vì thứ chưa từng có được mà buồn chứ?"

"Tuổi không lớn lắm, còn rất triết học." Việt Tần nói: "Khi còn bé ba không có giác ngộ tốt như con đâu, vào lúc ấy trong sân tụi ba có một bạn nhỏ có một chiếc xe đạp trẻ em."

"Xe đạp có gì đâu phải hâm mộ chứ?" Đứa nhỏ xẹp xẹp miệng.

"Chờ con lớn rồi, con sẽ thèm muốn có cái cảm âm tuyệt đối có cái gì tốt đó đấy." Việt Tần cười nói.

Đã lớn rồi Khang tổng "…."Cậu cũng đâu có hâm mộ người khác có cảm âm tuyệt đối đâu.

Nói đến xe đạp, thực ra hai người họ cũng có tuổi thơ gần giống nhau, trong nước có khoản thời gian đặc biệt lưu hành xe đạp.

Khi cậu còn bé cũng đã thấy một đám con trai ngồi xe đạp chạy khắp nơi, cậu không hâm mộ có chút nào, bởi vì nhà cậu chất một hàng xe đạp, chỉ là cậu chưa từng ngồi qua thôi.

Bởi vì khi những đứa nhỏ khác học đạp xe đạp đại đa số đều là ba hoặc là mẹ giúp duy trì cân bằng ở phía sau.

Việt Tần nhìn dáng dấp đứa nhỏ như vậy, rõ ràng rất buồn, thực ra cũng rất bình thường, bác sĩ tâm lý cũng nói rồi, con trai đang trong giai đoạn tự ái toàn năng, cảm giác mình chính là trung tâm vũ trụ, mình chính là đứa trẻ mạnh nhất trên thế giới nhất, ai cũng không sánh bằng mình.

Hiện tại đột nhiên phát hiện người khác có âm cảm tuyệt đối, mà mình không có, đúng thực là rất sốc.

Nhưng đây cũng là bước đầu tiên thiết lập quan hệ giữa con người với thế giới và những người khác, chỉ có bước ra bước này, thừa nhận và chấp nhận sự tồn tại của người khác, mới nhận ra những người khác trên thế giới này cũng là con người, cũng quan trọng như bản thân mình, những người khác đều đáng có một ít thiên phú giống như vậy.

"Con không có cảm âm tuyệt đối, ba đưa cho ngươi một thứ khác có được không nào?"

Sáng ngày thứ hai bảy giờ, Khang tổng bị vén chăn lên đúng giờ, nhận quà của ba mình.

Một chiếc xe đạp nhỏ.

"Con không cần." Khang tổng lắc lắc đầu.

Cậu còn nhớ lần đầu tập đạp xe đạp, mình từ phía trên té xuống, sau đó xe đạp bị cậu băm thành tám mảnh.

Cuối cùng tức không nhịn nổi, ngay đến con đường nhựa nhỏ cũng thay đổi luôn.

Xe đạp trẻ con rất thấp, không giống với xe đạp lớn lúc trước cậu đạp, nhưng cậu vẫn không muốn.

"Thử một chút đi." Việt Tần đeo trang bị đầy đủ cho đứa nhỏ rồi ôm lên, đặt ở chỗ ngồi.

"Không phải ba nói phải tôn trọng lựa chọn mỗi người sao?" Đứa nhỏ kêu gào lên.

"Đứa trẻ ngốc, ý của ba mẹ ngoài tôn trọng sự lựa chọn của con, còn có buộc con làm chuyện nào đó mà con không muốn làm nữa." Việt Tần nói như chuyện đương nhiên.

"Nếu không dựa theo con thích thì hiện tại con còn chưa từng ăn cơm bọc, chưa từng ăn Sukiyaki, chưa từng ăn thịt dê rồi!! "

"Trước tiên cứ thử một chút, nếu như thật sự không học được hoặc là thật sự không thích, chúng ta sẽ không học nữa." Việt Tần nói:"Đứa trẻ nhà chúng ta không thể chưa thử đã từ bỏ được."

Việt Tần vịn xe đạp nho nhỏ.

Xe đạp vừa bắt đầu là vững vàng, Khang tổng đạp còn có chút yên lòng, thế nhưng rất nhanh người phía sau liền buông tay, Khang tổng lập tức liền hoảng lên.

"Ba, ba… "

"Đừng sợ, dùng sức đạp, nếu như con ngã, ba sẽ kéo con lại trước."

Nhưng mà, lời này không có nửa điểm an ủi, bạn nhỏ trực tiếp đâm thẳng đến lùm cây bên cạnh.

Nhưng mà khi sắp đâm vào, quả nhiên có một bàn tay lớn ôm người trở lại.

Tới tới lui lui hai ba lần, Khang tổng đột nhiên phát hiện ba cũng thật là mỗi đều có thể vớt cậu trở về, cứ vậy càng đi về phía sau, gan lại càng lớn, thân thể cũng càng thả lỏng, trái lại có thể cân bằng.

Một lần cuối cùng khi ngồi xe đi ra ngoài, bên cạnh vài người xem:"Cân bằng của thằng bé này được đấy đấy chứ"

"Giỏi thật, tôi lớn như vậy vẫn còn chưa ngồi xe đạp, bạn nhỏ nhà người ta cũng biết đạp rồi."

Khang tổng đạp xe đạp, trong lòng vui vẻ, đây là lần đầu tiên cậu khắc phục được một khó khăn to lớn.

Chờ khi cậu chạy đến bên cạnh ba to con thì ba to con nói: "Hiện tại con có kỹ năng mà người khác không có, ba còn chưa biết đạp xe nữa."

Khang tổng nội tâm có chút tan vỡ:"Ba không biết, vậy mà ba dạy con. "

"Nắm giữ kiến thức lý thuyết là được rồi, cũng không khó mấy."

Khang tổng "….." Mỗi khi cậu cảm thấy mình đã đủ hiểu rõ ba to con và cuồng bạo lực thì hai vợ chồng này đều có thể lấy các loại phương thức mới mẻ để thay đổi nhận thức của cậu.

Để cậu ý thức được con người là có bao nhiêu mặt.

Chờ khi bọn họ trở về, vẹt nhỏ mới dậy.

Khang tổng nhìn con vẹt nhỏ này, có chút áy náy, nhỏ giọng nói:"Sau này tôi sẽ dạy cậu đạp xe đạp."

"Ông chủ?" Vẹt nhỏ có chút không hiểu lắm ông chủ đang nói cái gì.

Hai ngày nay vẹt nhỏ trải qua vui vẻ, ba mẹ không có nhận ra nhóc, không cần phải suy nghĩ đến chuyện sau này nhóc đi học tiểu học cơ sở trung học đại học nữa rồi.

Trước đây nhóc là một con chim không biết nói chuyện, mẹ dạy nhóc nói cái gì nhóc cũng không học được, cũng không thể hát cùng với mẹ, hơn nữa nhóc con là một con chim không biết bay, vì thế cũng không thể biểu diễn bay cao cho mẹ xem.

Hiện tại nhóc là một con chim biết nói, có thể cùng hát với mẹ, còn có thể cùng biểu diễn bay cao cho mẹ xem nữa.

Khang tổng nhìn dáng vẻ không hiểu của vẹt nhỏ, quả thực chính là dáng dấp mà nhà tư bản yêu nhất.

Nhưng mà, mặc dù cậu là nhà tư bản lòng dạ đen tối, ngược lại cũng không đến nỗi cướp đi ba mẹ của một đứa bé.

Ngày thứ hai trong trường học, cô Tiểu Lưu sáng sớm gặp bạn học Khang Khang nói " Bạn học Khang Khang, tuần trước hình như con rất chờ mong tập luyện hội diễn văn nghệ, tuần này chúng ta sẽ bắt đầu rồi đấy."

Trong một lớp, trên cơ bản là tất cả trẻ em đều phải tham gia.

Đương nhiên là sẽ không có xếp hạng, chỉ là biểu diễn tiết mục, tiết mục của lớp các cô ấy là mùa xuân đến rồi, có cây, có hoa, còn có ong mật nhor.

‘’Con không muốn diễn một bông hoa đâu." Khang tổng 囧nói.

Cô Tiểu Lưu thực sự là không kinh ngạc chút nào, bạn học Khang Khang không giống với các bé trai khác trong lớp, khi những bé trai biết mình sẽ biểu diễn bông hoa cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Bởi vì bọn trẻ vẫn chưa hình thành một tư duy cố định.

Bé trai là cây con ong mật, bé gái mới là hoa, mà bé trai diễn vai của bé gái là một chuyện xấu hổ.

Cô Tiểu Lưu cảm thấy không có cần thiết như vậy nên để mọi người tự rút nhân vật cho mình, bóc được vai nào thì diễn vai nầy, bé gái có thể diễn cây, bé trai cũng có thể diễn hoa.

"Chúng ta nói xong rồi, bóc được nhân vật nào thì diễn nhân vật ấy mà." Cô Tiểu Lưu lên dây 120% tinh thần, cô ấy là một cô giáo nên nhất định không thể bị đứa trẻ này thuyết phục.

"Người nên có tinh thần phản kháng." Đứa nhỏ nói: "Cô ơi, cô không muốn đào tạo chúng em trở thành những người dám bảo vệ thứ mà mình thích hay sao ạ? "

"Nhưng lần này cô phải đóng vai ác, dáng dấp như vậy thì mới có thể làm cho con hiểu được thỉnh thoảng phản kháng một hai lần không thành công cũng không sao cả."Cô Tiểu Lưu nói.

Khang tổng ồ một tiếng, để sát vào một chút:"Vậy chúng ta làm một vụ giao dịch đi."

"Cô giúp em đổi thành vai ong mật. Đến lúc đó em có thể….. "

Đứa nhỏ nhỏ giọng, quả thực là nói nhỏ như người xấu: "Giúp cô tìm hiệu trưởng yêu cầu tăng tiền lương."

Mắt cô Tiểu Lưu lập tức trợn to, đứa trẻ này…..

Sau ba mươi phút, Khang tổng vẫn phải cùng những người bạn nhỏ khác đóng vai đóa hoa.

Khang tổng mặt không hề cảm xúc nhớ lời thoại, còn phải duỗi người ra đọc thoại.

"Nụ hoa đều thức tỉnh. "

Các giáo viên khác không nhịn được phì cười ra tiếng

Khang tổng nội tâm đang nghĩ, trên thế giới này không còn chuyện gì có thể thảm hơn chuyện này.

Buổi chiều lúc tan học, bỗng nhiên cô Tiểu Lưu đi đến

"Bạn học Khang Khang, ngày hôm nay cùng thầy vẹt nhỏ đi đến nhà thầy ấy chơi có không nào? "

Khang tổng nhìn mình cô giáo nhà trẻ, lùi về sau nửa bước:"Ba con nói, bé trai ở bên ngoài cũng phải học cách tự bảo vệ mình, không thể đến nhà của dì xa lạ dược đâu."

Khang tổng vốn là đùa giỡn, kết quả lại phát hiện cô giáo nhà trẻ cũng không cười, cũng không nhìn cậu với vẻ mặt muốn đánh cậu nhưng không thể đánh cậu như trước đây.

Cô Tiểu Lưu dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn cậu, chính là loại đó đấy....

Đứa trẻ hoàn toàn không biết trên người cậu chuyện đáng thương gì mà lại nhận được ánh mắt thương hại.

Kiểu ánh mắt này cậu thật sự đã trải qua rất nhiều….

"Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, có tiền còn tác dụng gì? Cả ba mẹ đều không còn."

"Aiz, đáng thương."

"Nghe nói còn có một nhóm họ hàng lớn đến, đến lúc đó những gia sản kia không biết sẽ rơi vào trong tay ai."

Tay đứa nhỏ đang run lên, giọng nói có chút run lên, nhìn cô giáo Tiểu Lưu trước mắt, hỏi: "Việt Tần và Hạ Sanh, ai xảy ra chuyện?Hay là cả hai người đều cùng xảy ra chuyện? "