Chương 24: Tôi Bắt Được Hung Thủ!

Trần Ca kiểm tra ngày giờ gửi đi của tất cả tin nhắn, toàn bộ đều được gửi đi vào lúc nửa đêm hoặc rạng sáng, điểm này hoàn toàn khớp với những gì Vương Kỳ nói, nhưng đây cũng là cái làm cho Trần Ca kinh sợ nhất.

Một cái xác chết bị nhét trong tường, làm sao có thể gửi tin nhắn ở đây mỗi khi trời tối?

Hiện tượng linh dị? Nếu thật sự có lệ quỷ quấy phá rối, những người kia đào thi thể ra tại sao bây giờ vẫn có thể còn sống rất tốt?

"Chắc chắn là có người đang giở trò." Trần Ca đã xâu chuỗi được tất cả manh mối, trong lòng của anh lúc này đã hết sức rõ ràng: "Người sử dụng điện thoại của người chết nhắn tin cho Vương Kỳ mỗi ngày chính là hung thủ đã sát hại vị hôn thê của Vương Kỳ, đồng thời cũng là hung thủ thật sự của án diệt môn năm năm trước."

"Mình nghĩ mình đã biết hung thủ là người nào rồi." Trần Ca nắm chặt điện thoại di động đứng ở trong phòng: "Vương Kỳ bị khách trọ bên trong nhà trọ xem như một kẻ điên, chủ thuê nhà mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn đuổi đi, người này là người duy nhất mà tối nay mình gặp không ở trong nhà trọ, nhưng lại luôn xuất hiện ở những nơi gần đó, cho nên chỗ dừng chân của hắn nhất định cách nhà trọ rất gần."

"Nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ, lúc mình cùng với chủ thuê nhà xảy ra bất đồng vì chuyện giá cả, hắn ta từng nói với mình rằng xung quanh nơi này mấy cây số không hề có bất kỳ nơi nào có thể ở được, nói cách khác Vương Kỳ không thể ở lại nhà trọ hay khách sạn khác. Nếu theo hướng này mà suy nghĩ, rất có khả năng bình thường hắn đều trốn trong căn nhà gỗ này."

"Nếu như hắn ta thật sự là chủ nhân của nhà gỗ, như vậy tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích. Người phát thông báo tìm người, mỗi ngày đều tìm kiếm vị hôn thê mất tích một cách đáng thương thật ra chính là hung thủ đã tự tay gϊếŧ chết vị hôn thê của mình!"

Trần Ca quả thật không thể tin nổi, mình thế mà ngồi tán gẫu với một tên hung thủ gϊếŧ người, còn cố gắng khiến đối phương mở lòng để giao tiếp.

Trần Ca nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ mới bắt đầu thấy sợ: "Tên thần kinh này nhất định đã phải chịu kí©h thí©ɧ gì đó, hắn thu thập quần áo khi còn sống của người đã chết, dùng điện thoại của người chết gửi tin nhắn cho mình. Có lẽ bên trong người hắn còn giấu một nhân cách thứ hai, mỗi khi hắn đi ngủ, nhân cách này sẽ làm chủ thân thể hắn."

Càng nghĩ càng thấy sợ, Trần Ca khởi động điện thoại, muốn tìm ra nhiều đầu mối hơn: "Dấu vân tay của hắn nhất định vẫn còn lưu lại trên cái điện thoại màu hồng này, đây là vật chứng, nhất định phải giữ cho kỹ."

Anh nhìn màn hình, không biết là bởi vì bản thân quá căng thẳng hay vì nguyên nhân khác, anh vậy mà nhìn thấy một bóng dáng bé gái mơ hồ phản chiếu trên màn hình. Đứa bé này thoạt nhìn mới mười bảy, mười tám tuổi, trên người vẫn đang mặc bộ đồng phục nhuốm máu.

Vội đưa hai tay lên dụi mắt, Trần Ca đang muốn cúi đầu nhìn cho kĩ, sau gáy đột nhiên truyền đến một cơn buốt lạnh, giống như có thứ gì đó đang vuốt ve phần da thịt lộ ra sau cổ, sự kí©h thí©ɧ trong nháy mắt này khiến Trần Ca thình lình quay đầu lại!

Không khí trong nhà gỗ dường như đông cứng lại, nhìn về phía sau lưng mình, Trần Ca cảm thấy trái tim mình suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài.

Không biết từ lúc nào cửa nhà đã bị mở ra, Vương Kỳ lặng yên không một tiếng động đứng ở cách anh khoảng hai mươi mét, đang trừng to đôi mắt tràn đầy tơ máu, chậm rãi giơ cao lưỡi rìu trên tay lên!

Thời gian dường như ngưng đọng lại, hai người đứng ở hai góc phòng, không có ai cử động dù chỉ một chút.

"Thiếu một chút nữa..." Giọng nói của Vương Kỳ rất khác so với lúc trước. Đó là một loại đè nén đến điên cuồng, tựa như một con thú hoang không còn bị khống chế.

Trần Ca không nói gì, anh nắm chặt búa đa năng trên tay, trong lòng vô cùng cảm kích đối với bóng ma xuất hiện trên màn hình. Nếu như không phải có lệ quỷ hiện ra nhắc nhở, có lẽ bây giờ anh đã bị Vương Kỳ chém một nhát.

"Thật đáng tiếc." Vương Kỳ từng bước từng bước đi về phía trước, Trần Ca ngay lập tức đưa cây búa chắn trước người: "Đừng kích động, những thứ trong điện thoại cậu đều đã thấy hết rồi?"

Trần Ca không biết tên điên này đang toan tính điều gì, chỉ có thể nâng cao đề phòng.

"Thật ra cũng không có chuyện gì to tác." Vẻ mệt mỏi trên mặt Vương Kỳ bị quét sạch trong nháy mắt, lúc này hắn ta trông vô cùng hưng phấn, cùng với dáng vẻ ban đầu mà Trần Ca nhìn thấy giống như hai người khác nhau: "Từ lúc cậu nói chuyện với tôi lần đầu tiên trong nhà trọ, tôi cũng đã nói rồi mà, vợ của tôi nhất định đang bị giấu bên trong nhà trọ. Thế nào? Tôi không lừa cậu có đúng không?"

Hắn ta dùng lưỡi rìu xốc lên bộ quần áo mà vị hôn thê của mình đã từng mặc: "Dù sao cũng là tôi tự mình nhét cô ấy vào trong tường."

Giọng điệu nói chuyện của Vương Kỳ đột nhiên bắt đầu thay đổi, tâm tình của hắn dao động rất lớn, tựa như vừa nhớ đến chuyện gì đó rất đau khổ, tay nắm lấy lưỡi rìu hưng tợn chém vào đống quần áo kia: "Tôi không có sai, người sai là cô ấy, cô ấy cứ khăng khăng muốn rời đi, tôi chỉ muốn dùng hết sức của mình giữ cô ấy lại."

Vương Kỳ đứng chặn ở cửa ra vào, tay kéo lê lưỡi rìu, chăm chú nhìn vào đống quần áo đã bị chém nát trên mặt đất: "Tôi không muốn làm như vậy, cậu có biết không? Tôi cũng không muốn làm như vậy..."

Mặc kệ Vương Kỳ nói cái gì, cũng không thể thay đổi được sự thật là hắn đã gϊếŧ người, vì thế Trần Ca không để những lời hắn nói ở trong lòng. Nắm chặt búa đa năng trên tay, Trần Ca lén lút nhét điện thoại của người chết vào trong túi, nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của nhà gỗ. Anh đang tìm kiếm một cơ hội, một cơ hội để thoát ra ngoài.

"Tôi là một người rất khiến người khác chán ghét, gần như tất cả mọi người xung quanh tôi đều nói như vậy, không, cho dù bọn họ không nói ra, tôi cũng tự cảm nhận được." Người tên Vương Kỳ này không chỉ đơn giản là có tâm lý biếи ŧɦái, tinh thần của hắn cũng có vấn đề rất nghiêm trọng, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều như đang lầm bầm làu bàu một mình. Hắn ta dường như đã tự mình sa vào một vòng luẩn quẩn, làm cách nào cũng không thoát ra được.

Trong lúc Vương Kỳ đang nói chuyện, Trần Ca từ từ điều chỉnh góc độ của mình. Trong đầu anh bắt đầu mô phỏng ba, bốn cách trốn thoát, ví dụ như chuyển lực chú ý của đối phương đi, hoặc là dù hắn ta tới gần, nhưng không gian trong căn nhà gỗ này quá nhỏ, độ khả thi của những phương án này đều rất thấp.

Giọng nói của Vương Kỳ càng ngày càng trở nên chói tai, tình trạng của hắn rất không ổn định.

Trần Ca biết rằng càng kéo dài lâu, bản thân sẽ càng nguy hiểm, vì thế anh quyết định không chờ đợi nữa, cũng không suy nghĩ phương pháp lộn xộn gì nữa, bắp thịt toàn thân kéo căng lên, vào lúc cảm xúc của Vương Kỳ sắp mất khống chế, đang vô ý thức vung vẩy cây rìu trên tay, chân anh đạp lên nền đất, tựa như một quả đạn pháo chủ động vọt tới trước mặt Vương Kỳ!

Một con thỏ nhỏ vào lúc nguy cấp còn biết đạp chim ưng. Đây chính là quyết định to gan lớn mật nhất mà Trần Ca từng đưa ra trong hai mươi mấy năm sống trên đời. Vào lúc giằng co với hung thủ gϊếŧ người hàng loạt, anh so với hung thủ càng phải điên cuồng hơn!

Khoảng cách hai ba mét thoáng chút là đã tới, Vương Kỳ đứng ở trong bóng tối phản ứng chậm hơn Trần Ca một nhịp, mọi chuyện cũng không phải vô tình, từ vài phút trước, Trần Ca đã nhắm trước vào đầu Vương Kỳ.

"Bành!"

Búa đa năng nện xuống thật mạnh, trên cổ tay cảm nhận được một chút ấm áp, Trần Ca đưa chân đạp vào bụng dưới Vương Kỳ, quay đầu chạy bạt mạng!

Sau khi thoát ra khỏi nhà gỗ, Trần Ca ngay lập tức đâm đầu chạy vào trong rừng rậm, làn này anh đã tìm được phương hướng chính xác, cây cối hai bên dần trở nên thưa thớt, tầm nhìn khoáng đạt hơn, nhưng nguy hiểm vẫn chưa chấm dứt. Anh có thể cảm nhận được từ trong rừng cây có người đang theo sau mình, ánh đèn pin đong đưa cùng tiếng các chạc cây bị bẻ gãy chính là bằng chứng tốt nhất.

Trần Ca không dám dừng lại dù chỉ một khắc, anh liều mạng chạy về phía trước, mãi cho đến khi nhìn thấy con đường xi măng gần thôn trấn phụ cận, âm thanh phía sau mới dần biến mất.

"Những người kia hẳn đã rời đi rồi." Dọc theo con đường xi măng, Trần Ca lại chạy thêm mấy trăm mét, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Anh đưa mắt nhìn về phía nơi xa, phần cuối đường quốc lộ có ánh đèn báo hiệu sáng lên, mấy chiếc xe cảnh sát đang hú còi lao tới.

"Được cứu rồi!" Trần Ca cảm thấy mình như vừa gặp lại người thân mất tích nhiều năm, đứng giữa đường cái hét lớn: "Là tôi báo cảnh sát! Tôi đã bắt được hung thủ của vụ án diệt môn năm năm trước!"