Chương 17: Chu Tước Giáng Lâm

- Đùng!

Tốc độ cùng sức mạnh kinh người, làm cho Lưu trưởng lão căn bản không kịp né tránh, mặt lúc này đã trúng một cước, cả người từ trên phi kiếm ngã xuống.

- Không tốt!

- Lưu trưởng lão, cẩn thận.

Đám tu tiên giả lúc này kịp phản ứng lại, đều kinh ngạc thốt lên.

Có người phản ứng cực nhanh, bấm pháp quyết, phóng tới người đánh lén.

Nhưng mà người xuất thủ chính là Từ Khuyết, tốc độ của Tam Thiên Lôi Động nhanh biết bao, sau khi đánh một đòn trúng đích, liền khống chế tia chớp trong nháy mắt lui về đỉnh núi phía sau Bàn Sơn Thôn.

Hắn cao giọng cười to lên.

- Ha ha, lão già chết tiệt, dám ở sau lưng mắng ta? Trước tiên thưởng ngươi một cước, không cần khách khí.

- Vô liêm sỉ!

Lưu trưởng lão ổn định lại thân hình, lúc này tức giận đến run cả người.

Trên khuôn mặt tiên phong đạo cốt bây giờ có thêm một dấu giày, nhìn qua quả thực là buồn cười đến cực điểm.

Đám tu tiên giả còn lại cũng giận dữ, chỉ vào Từ Khuyết quát lên:

- Tiểu nhân nham hiểm, vậy mà đánh lén.

- Dám đả thương trưởng lão môn phái ta, ngươi xong rồi.

- Có gan đi ra đánh một trận!

Các đệ tử của môn phái của Lưu trưởng lão cũng đều tức giận, chỉ vào Từ Khuyết mắng to.

Từ Khuyết nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói:

- Đó là đánh lén à, ta là quang minh chính đại đến, chỉ có điều các ngươi quá rác rưởi, con mắt theo không kịp tốc độ của ta mà thôi.

- Thằng ranh con, ngươi muốn chết.

Sắc mặt của Lưu trưởng lão cực kỳ khó coi, cắn răng cả giận nói.

Từ Khuyết cũng nổi giận:

- Lão già chết tiệt, giữ miệng sạch sẽ chút đi, há mồm liền nói lời thô tục, đứa nào dạy ngươi? Con mẹ nó còn có một chút tu dưỡng nào hay không?

Mọi người nghe xong, nhất thời khóe miệng co rút lại, Lưu trưởng lão càng tức tới nỗi suýt chút nữa ngất đi.

Mẹ nó, ngươi không phải cũng há mồm nói lời thô tục sao?

- Ta cũng nói với các ngươi, lão già chết tiệt kia vừa rồi nói không sai, các ngươi bị lừa rồi, Bàn Sơn Thôn căn bản không có cao thủ nào tọa trấn cả, a không đúng, ta chính là cao thủ!

Từ Khuyết híp mắt cười nói.

Một ông già đi ra, mặt âm trầm nói:

- Hừ, mặc kệ có cao thủ tọa trấn hay không, hôm nay ngươi chết chắc rồi.

- Thật vậy sao?

Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, nhìn lướt qua màn ánh sáng trên đỉnh đầu, cười nói:

- Chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi, có thể đi vào trận pháp này của ta rồi hãy nói.

Mọi người nhất thời tức giận, đều bấm pháp quyết muốn xông lên đánh nhau với Từ Khuyết.

Lưu trưởng lão lại cười lạnh một tiếng:

- Thì ra trận pháp này là do ngươi bố trí, khó trách nhìn qua không ra sao như thế, tuy rằng động tĩnh hơi lớn, nhưng vọng tưởng muốn ngăn cản chúng ta, quả thực là nói chuyện cười.

Đông đảo đệ tử nhao nhao hưởng ứng:

- Không sai, Lưu trưởng lão nói đúng.

- Chỉ là tiểu trận này mà muốn ngăn cản chúng ta, quả thực là nói khoác không biết ngượng, tự chịu diệt vong.

- Đợi chúng ta phá trận, sẽ để ngươi sống không bằng chết.

...

Từ Khuyết vui mừng nói:

- Ôi ôi ôi, chỉ bằng các ngươi cũng muốn phá trận của ta à?

Lưu trưởng lão lắc đầu cười gằn:

- Thằng ranh ngu dốt, cho rằng có được một cái tiểu trận liền coi trời bằng vung rồi? Còn vọng tưởng ngăn cản chúng ta?

- A, hình như là các ngươi khá là ngu dốt đi, ta căn bản không có ý định dùng trận pháp này để ngăn cản các ngươi, bởi vì...

Từ Khuyết hơi dừng lại một chút, con ngươi lóe qua một tia hàn mang, tiếp tục nói:

- Ta định dùng nó để gϊếŧ các ngươi.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Tiếp đó, trên đỉnh núi nổ ra một trận cười vang.

- Ha ha, các ngươi nghe thấy không? Tiểu tử kia nói muốn dùng trận pháp này để gϊếŧ chúng ta.

- Đúng thật là quá ngu xuẩn a!

- Ngu dốt thực sự quá đáng sợ.

- Vừa nhìn liền biết tiểu tử này chưa từng va chạm xã hội, nếu để hắn nhìn thấy hộ sơn trận pháp của môn phái chúng ta, đoán chừng sẽ bị hù chết.

Những tu tiên giả kia cười phá lên, Lưu trưởng lão càng tỏ vẻ châm chọc, lắc đầu nói:

- Thằng ranh con, ta có lời nói thật muốn nói với ngươi, lão phu ở trên trận pháp rất có trình độ, liền tiểu trận này của ngươi, lão phu dùng thời gian một chén trà liền có thể phá tan, ngươi chuẩn bị chờ chết đi.

Từ Khuyết thấy mọi người phản ứng như thế, mặt ngẩn ra, trong lòng cũng có chút không chắc chắn.

Không phải chứ, lẽ nào Bát Hoang Tứ Tượng Trận này thật sự không dùng được?

Không có đạo lý a, ta phải bỏ ra ròng rã 80 điểm Trang Bức để đổi lấy, hơn nữa bên trong trận pháp này đã nói rõ qua, kẻ xâm nhập từ Anh Biến Kỳ trở xuống gϊếŧ không tha.

Chẳng lẽ là bởi vì tu tiên giả ở thế giới này am hiểu bày trận, ở trên trận pháp chi đạo đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa?

Nội tâm của Từ Khuyết có chút ngờ vực, vạn nhất trận pháp thật sự bị đám người kia phá, vậy coi như là thiệt thòi lớn rồi.

Hắn chớp mắt một cái, quyết định trước tiên thử xem rồi nói tiếp, liền nhìn về phía Lưu trưởng lão nói:

- Lão chết tiệt, ngươi nói cho ngươi thời gian một chén trà liền có thể phá trận, được, ta cho ngươi thời gian một chén trà, ngươi đến phá thử xem.

- Hừ, muốn chết.

Lưu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, điều động phi kiếm, thân hình đột nhiên bay lên trời, hai tay vung lên, trong nháy mắt ngưng tụ ra một ngọn lửa ở trước người.

Ầm!

Ngọn lửa ở trước người ông ta tản ra liên miên, tách ra thành từng đạo từng đạo hỏa kiếm, khí thế như cầu vồng, trôi nổi giữa không trung.

- Phá trận pháp này của ngươi, lão phu liền mắt trận cũng không cần tìm, trực tiếp phá đi là được.

Lưu trưởng lão nói xong, trầm giọng hét một tiếng.

- Phá cho ta.

Nhất thời, vô số đạo hỏa kiếm kia hóa thành lưu quang, giống như mưa rào dày đặc rơi vào phía sau núi Bàn Sơn Thôn.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Hỏa Kiếm đập ầm ầm ở bên trên màn ánh sáng, phát sinh từng trận tiếng vang trầm.

Ánh mắt của mọi người đều tụ tập ở bên trên màn ánh sáng, muốn nhìn trận pháp này bị phá trong nháy mắt.

Trên mặt Lưu trưởng lão cũng lộ ra ý cười tràn đầy tự tin.

Nhưng một chén trà qua đi, hỏa kiếm oanh tạc kết thúc, ngọn lửa đã tiêu tan, màn ánh sáng vẫn lông tóc không tổn hại bao phủ Bàn Sơn Thôn như trước, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Hiện trường trong nháy mắt vắng lặng, im ắng chết chóc.

Nụ cười trên mặt Lưu trưởng lão cũng triệt để cứng lại.

Từ Khuyết sửng sốt một chút, tiếp đó cười ra tiếng:

- Ha ha, phá trận? Còn thời gian một chén trà phá tan? Lão già chết tiệt, ngươi đang tấu hài sao?

Lưu trưởng lão nhất thời mặt đỏ tới mang tai, vạn phần căm tức.

Đám tu tiên giả còn lại phía sau cũng tỏ vẻ quẫn bách, việc này quả thực là quá mức mất mặt.

Chỉ là chuyện này... Tại sao lại như vậy chứ?

Trình độ của Lưu trưởng lão ở trên trận pháp đã không phải chuyện nhỏ, làm sao có khả năng liền trận pháp của tiểu tử này đều phá không nổi? Chẳng lẽ có gì đó cổ quái?

- Ai nha, cao thủ tịch mịch a!

Lúc này, Từ Khuyết thở dài, lại bắt đầu ngửa mặt nhìn lên bầu trời cảm khái.

- Các ngươi nói xem các ngươi ngay cả tiểu trận này đều không phá được, còn dám ở bên ngoài nói khoác không biết ngượng, nói muốn gϊếŧ ta?

- Chà chà, các ngươi đến đây đi, ta đang chờ các ngươi tới gϊếŧ đây.

- Đừng có không nói lời nào như thế chứ, đến đi, ta duỗi cổ cho các ngươi gϊếŧ còn không được sao?

Đối mặt với một phen trào phúng này của Từ Khuyết, mọi người trên núi đối diện dĩ nhiên tức đến phát điên.

Một tên đệ tử trẻ tuổi trong đó lúc này cả giận nói:

- Ngươi có gan đi ra, chớ nấp ở trong trận pháp làm con rùa đen rút đầu.

- Đúng rồi, chớ nấp ở bên trong nói khoác, nếu ngươi thật sự có thực lực thì đi ra đánh một trận coi.

- Không sai, có gan liền đi ra, ta chấp ngươi một tay.

Mắt của đám đệ tử kia sáng lên, cho rằng tìm tới cách phản kích Từ Khuyết, bắt đầu dồn dập khıêυ khí©h.

Vài tên Trưởng lão cũng khẽ gật đầu, cho rằng biện pháp này không tệ.

Người trẻ tuổi máu nóng, tranh cường háo thắng, khẳng định sẽ không chịu nổi phép khích tướng.

Một khi Từ Khuyết dám đi ra khỏi trận pháp, bọn họ sẽ lập tức lấy thủ đoạn lôi đình bắt giữ Từ Khuyết.

Nhưng biểu hiện của Từ Khuyết lại rất bình tĩnh.

Thản nhiên dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống, nhếch hai chân lên, ngẩng đầu lên, mũi vểnh lên trời, bộ dáng ngông cuồng tự đại nói:

- Loại cao thủ giống như ta, các ngươi có tư cách đánh với ta một trận sao?

Mọi người nhất thời tịt ngòi, vài tên trưởng lão càng tức giận đến khóe miệng co giật.

Mẹ nó chứ, chưa từng gặp kẻ nào vô liêm sỉ như vậy!

Chỉ là Kết Đan kỳ, lại dám ở trước mặt Kim Đan kỳ tự xưng là cao thủ!

Lưu trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hừ, nếu ngươi không dám đi ra, vậy thì ẩn núp kỹ đi, sau này chúng ta đều sẽ phái người canh giữ ở chỗ này, để ngươi cùng những thôn dân kia cả đời đều trốn không thoát khỏi nơi này.

Nhưng Từ Khuyết lại nở nụ cười.

- Ha ha, ta cũng không có ý định ẩn núp, chỉ có điều ta muốn thử xem uy lực của trận pháp này, dù sao trận pháp này không phải những hộ sơn đại trận chó má gì đó của các ngươi có thể so sánh.

- Đúng rồi, đừng tưởng rằng các ngươi đứng ngoài trận liền có thể bình an vô sự.

- Bởi vì... các ngươi ở trong phạm vi công kích trận pháp của ta đấy!

Dứt tiếng, hắn đột nhiên lấy ra một đồ vật từ trong l*иg ngực, chính là trận bàn của Bát Hoang Tứ Tượng Trận!

Hai ngón tay bấm một cái, nhẹ nhàng ấn xuống vị trí phương vị Chu Tước trận nhãn ở phía nam.

Ầm!

Lúc này, sườn núi ở gần chỗ hắn nhất, một tia sáng trắng bỗng nhiên phóng lên trời!

Chu Tước đồ đằng do máu chim ngưng tụ thành trên mặt đất chậm rãi nhúc nhích, chậm rãi hình thành thực thể, tập trung vào bên trong chùm sáng.

"Leeeezz!"

Mấy hơi thở sau, một tiếng kêu to chói tai vang vọng khắp nơi!

Đám tu tiên giả nhất thời cả kinh, không nhịn được run lên.

Tiếp đó, một con Chu Tước cả người bị ngọn lửa bao phủ, dưới ánh mắt khϊếp sợ của mọi người ở đây, từ bên trong ngọn núi vọt ra.

Thân thể của nó có chút hư ảo, giống như phù quang huyễn ảnh, nhưng lại có khí thế bàng bạc, mang theo ngọn lửa cháy hừng hực, trực tiếp đánh về phía đám người!