Chương 18: Tứ Tượng Thần Thú Cùng Xuất Hiện

- Cái gì?

- Chuyện này... Đây là... Thượng Cổ Tiên Thú, Phượng Hoàng?

- Sao... Làm sao có thể, chỗ này của chúng ta làm sao có thể có Phượng Hoàng?

Nhất thời, tất cả mọi người đều rơi vào hỗn loạn, kinh hãi kêu to.

...

Từ Khuyết vừa tiếp tục điều khiển trận bàn, vừa cười to nói:

- Đám ngu ngốc, đến đến đến! Ta cho đám thiểu năng các ngươi tăng thêm tri thức, đây gọi là Chu Tước. Còn không thấy ngại khi nói mình là tu tiên giả! Mỗi một người đều nhà quê như thế, liền Chu Tước và Phượng Hoàng cũng không phân biệt được, nếu ta là chưởng môn của các ngươi, tuyệt đối sẽ trục xuất các ngươi khỏi môn phái, thật con mẹ nó quá mất mặt...

Dương dương tự đắc, Từ Khuyết còn muốn mạnh mẽ sỉ vả những tên tu chân giả dế nhũi này vài câu, nhưng đã không có ai để ý đến hắn, vài tên trưởng lão kia tỏ rõ vẻ ngơ ngác, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhìn thấy Chu Tước xuất hiện, thoát thân cũng không kịp.

- Không được, chạy mau!

- Trở về tìm Thiên Võ Tông, việc này đã không phải chúng ta có thể tham dự.

- Mau chóng lui lại!

Ra lệnh vài tiếng, tất cả mọi người đều điều động phi kiếm, bay lên không trung, muốn chạy trốn.

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa lại có ba đạo bạch quang phóng lên trời.

Cùng với vài tiếng gào đinh tai nhức óc, một con Thanh Long to lớn đang từ đằng xa bay tới, chiếm giữ ở trên bầu trời, thân thể cao lớn hầu như che lấp cả vòm trời.

Một con Bạch Hổ to lớn nhanh như chớp giật từ giữa núi rừng xuyên qua, đột nhiên đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, mắt nhìn chằm chằm nhìn vào đám tu tiên giả kia.

Một ngọn núi đang di động, mờ ảo mà to lớn, đó là một con cự quy Huyền Vũ.

Ở trong chớp nhoáng này, Tứ Tượng cùng xuất hiện!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người rồi!

- Thượng... Thượng cổ tứ đại thần thú...

- Trời ơi, sao lại có thể có chuyện này?

- Bên trong sách cổ có ghi chép qua, nhưng không phải là bọn chúng đã phi thăng Tiên giới từ lâu rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Mọi người hoảng hốt, trên trời dưới đất đều bị thần thú chặn lại, không đường có thể đi.

Một con thần thú Chu Tước vừa nãy đã làm bọn họ sợ vỡ mật, càng không cần phải nói bây giờ tứ thần thú đều đi ra.

Uy thế ngập trời, trên trời dưới đất, những người tu chân kia căn bản không có đường để trốn, toàn bộ đều bị tứ đại thần thú chặn lại.

Từ Khuyết thản nhiên đứng ở trên đỉnh núi, ánh mắt quét về phía Lưu trưởng lão, cười nhạt nói:

- Bây giờ... các ngươi còn cảm thấy này trận pháp này có thể phá không?

- Không thể! Không thể! Tuyệt đối không thể! Lấy tu vi của ngươi, làm sao có khả năng bày xuống trận pháp bực này?

Lưu trưởng lão cực kỳ kinh hãi.

Ông ta ở trên lĩnh vực trận pháp đã sớm có trình độ khá cao, trận pháp có thể triệu hoán thượng cổ thần thú, căn bản chưa từng nghe thấy chưa từng nhìn thấy, nói đây là do một tên tiểu bối chỉ có tu vi Kết Đan kỳ như Từ Khuyết bố trí ra, ai mà tin được?

Mà đúng lúc này.

Một tên đệ tử đột nhiên chỉ vào Thanh Long trên không trung, kinh ngạc thốt lên lên tiếng:

- Không đúng, các Trưởng lão! các ngươi mau nhìn, Thanh Long này rất hư huyễn, không giống như là thật.

Lời vừa nói ra, lập tức thức tỉnh tất cả mọi người.

Ánh mắt của đám người hội tụ lại, tiếp theo toả sáng ra từng tia sáng.

- Không sai, tam đại thần thú khác cũng như thế, thân thể cũng không phải là thực thể.

- Chỉ là ánh sáng hóa thành.

- Nói cách khác, đây cũng không phải tứ đại thần thú chân chính?

Lưu trưởng lão cũng ngẩng đầu nhìn tới, vẻ mặt dần trở nên vui mừng, chợt cười to lên.

- Ha ha ha, ta đã rõ ràng, tên tạp chủng ngươi khá lắm, quá gian trá! Dĩ nhiên lại bày ra âm mưu.

- Thì ra trận pháp này chỉ là trò che mắt, ngươi chế tạo ra ảo giác của tứ đại thần thú chính là muốn lừa chúng ta rời đi, cũng may chúng ta tỉnh ngộ đúng lúc, bằng không lại bị ngươi lừa.

Lưu trưởng lão càng nói càng kích động, giống như có loại hưng phấn trở về từ cõi chết.

Đến cuối cùng, biểu hiện trên mặt ông ta từ từ chuyển thành châm chọc, cười gằn nhìn về phía Từ Khuyết nói:

- Đến, ta liền đứng ở chỗ này, ngươi để tứ đại thần thú kia công kích ta thử xem.

Thời khắc này, Lưu trưởng lão hoàn toàn không có loại quẫn bách cuống quít thoát thân giống như vừa nãy nữa, ngược lại anh tư hiên ngang lẫm liệt không sợ.

Đứng trong vòng vây của tứ đại Thần Thú, ông ta bình tĩnh tự nhiên, tự cảm thấy mình rất là khí phách uy vũ.

Những trưởng lão và đệ tử khác thấy thế, dường như đã rõ ràng "chân tướng", cũng lập tức không còn hoảng hốt, dồn dập lộ ra nụ cười giống như trêu tức, hô lớn với Từ Khuyết:

- Thật là tức cười, chỉ là trò mèo cũng muốn lừa gạt chúng ta đi?

- Đến đi, chúng ta cũng đứng bất động ở chỗ này, ngươi để cho tứ đại thần thú kia công kích chúng ta thử xem!

- Không sai, đến đây, nếu như ta động đậy, sẽ làm con ngươi.

...

- ? ? ?

Nhìn dáng vẻ của những người tu chân kia, Từ Khuyết cũng tỏ ra ngơ ngác, trên đầu quả thực treo đầy dấu chấm hỏi!

Tình huống gì nữa đây?

Đám người kia bị thiểu năng tập thể rồi à?

Đứng bất động, để tứ đại Thần Thú công kích?

Được a, tu tiên giả không chỉ trâu bò, mà dũng khí còn kinh người nữa!

Vẫn luôn là lão tử mình một mình Trang Bức, không nghĩ tới các ngươi làm bộ cũng rất trâu bò nha!

- Được rồi, các ngươi đã yêu cầu như thế, vậy ta không thể làm gì khác hơn là giúp các ngươi được toại ý rồi.

Từ Khuyết cười một tiếng, đầu ngón tay nhanh chóng hướng về trên trận bàn xoay một cái, thao túng Tứ Tượng trận nhãn, không thủ nữa mà chuyển sang công!

Ầm!

Trong phút chốc, tứ đại Thần Thú đồng thời phát sinh tiếng gầm giận dữ, đem trưởng lão và đệ tử của mấy đại môn phái khóa chặt thành người xông trận.

Tiếp đó, bọn nó điên cuồng gào thét, sát khí lẫm liệt hướng về những người tu chân phía dưới hung hãn khởi xướng tiến công!

Đám Lưu trưởng lão vẫn tỏ rõ vẻ châm chọc, đối mặt với tứ đại Thần Thú, bọn họ thản nhiên nhìn, thật sự đứng bất động tại chỗ.

- Chỉ là ảo giác, cho dù là chân thực cũng không lừa gạt được chúng ta.

- Tiểu tử, không thể không nói âm mưu này của ngươi làm cực kỳ hoàn mỹ, không có sai lầm và kẽ hở nào. Nhưng thứ ngươi làm sai duy nhất, chính là đánh giá thấp đôi mắt sáng như đuốc của Lưu trưởng lão chúng ta.

- Xem ta phá đi ảo giác buồn cười này của ngươi như thế nào!

Một tên đệ tử nóng lòng biểu hiện ở trước mặt trưởng lão, lúc này bấm ra pháp quyết, điều động phi kiếm bay lên, trực tiếp gϊếŧ hướng về Chu Tước.

Mà thân thể Chu Tước tuy rằng hư huyễn như quang ảnh, nhưng ngọn lửa hừng hực trên người nó lại là hàng thật giá thật.

Đây là Chu Tước chi hỏa!

Cho dù không sánh được với ngọn lửa chân chính trên người thần thú Chu Tước, tuy nhiên tuyệt không phải là những tiểu tu tiên giả này có thể chịu đựng được.

Tên đệ tử kia trực tiếp bay lên trời, đột nhiên liền cảm giác nhào tới trước mặt một trận sóng nhiệt, vẻ đắc ý trên mặt bỗng nhiên đọng lại.

- Không đúng, chuyện này... Đây không phải là hư ảo... Aaa...

Lời còn chưa nói xong, tên đệ tử kia đã bị ngọn lửa trên người Chu Tước nuốt chửng.

Sau khi hét thảm lên một tiếng, đã biến thành một đống tro tàn.

Gió nhẹ thổi một hơi, tên đệ tử kia hóa thành tro tàn chậm rãi từ không trung rơi xuống!

Lúc bay xuống trên người những tu tiên giả phía dưới kia, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, thời gian lúc này giống như đã triệt để đọng lại.

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết gϊếŧ chết tu tiên giả Kết Đan kỳ, thu được 10 ngàn kinh nghiệm.

Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên trong đầu Từ Khuyết!

"..."

Hiện trường lặng ngắt như tờ!

Tất cả các tu sĩ đều bị tình cảnh này dọa phát sợ, tỏ rõ vẻ dại ra...

Không phải nói đây là ảo giác sao?

Không phải nói tất cả đều là giả sao?

Làm sao... Làm sao lần này... Biến thành thật sự rồi?