Chương 33: Lăn Ra Đây, Bằng Không Ta San Bằng Thiên Võ Tông

Trên luyện võ trường của Thiên Võ Tông có vô số đệ tử đang tu luyện ngự kiếm thuật, đột nhiên bị cỗ khí thế và tiếng rống giận dữ kia làm kinh động.

Người nào to gan như vậy?

Hắn điên rồi sao? Dám gọi thẳng tục danh của Tôn Trưởng lão và Trương Tông chủ, còn nói lăn ra đây?

Nhưng khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì tất cả mọi người ở đây đều ngây người.

Chỉ thấy giữa không trung, một thiếu niên đang khống chế sấm sét, trong tay lôi theo mấy dải tơ lụa, trong đó trói đầy thi thể, máu tươi đầm đìa, phần lớn thi thể không có đầu, máu thịt be bét.

Chuyện này... Đây là tình huống thế nào?

Đệ tử trên luyện võ trường của Thiên Võ Tông đều há hốc mồm, có một vài kẻ chưa bao giờ trải qua việc gϊếŧ chóc đều nôn mửa tại chỗ.

Một số nữ đệ tử bị dọa sợ thét lên chói tai.

Chỉ có vài tên đệ tử lá gan lớn mới gắt gao nhìn chằm chằm vào những kia thi thể, đột nhiên có một kẻ kinh hô:

- Các ngươi xem y phục trên người những thi thể này, tất cả đều là... người Âm Quỷ Môn!

- A, thật sự rất giống, đều là người của Âm Quỷ Môn.

- Chờ đã, các ngươi xem lão giả áo bào đen bên trong kia... Chuyện này... Làm sao có khả năng?

- Là Môn chủ Âm Quỷ Môn!

...

Lúc này, toàn bộ luyện võ trường đã trở lên rối loạn.

Môn chủ Âm Quỷ Môn lại bị gϊếŧ, hơn nữa có nhiều đệ tửnhư vậy đều bị quấn vào dải tơ lụa, chẳng lẽ là... Diệt môn?

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 20 điểm Trang Bức!

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 20 điểm Trang Bức trị!

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết vô hình Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức trị!

...

Trong đầu Từ Khuyết không ngừng vang lên tiếng hệ thống thông báo, còn ánh mắt hắn thì lại quét về phía nội tông của Thiên Võ Tông.

"Xèo!"

Mấy đạo lưu quang từ trong tông xẹt qua bầu trời.

Là vài tên đệ tử tinh anh nội tông ngự kiếm tới, sau khi nhìn thấy Từ Khuyết cũng choáng váng tại chỗ, vẻ mặt tỏ rõ sự kinh ngạc!

Đường Tuyết Như cũng là một người trong số đó, nhìn thấy Từ Khuyết kéo theo vô số tử thi, nhất thời trợ hai mắt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, một câu nói cũng không nói ra được.

Sao... Làm sao có khả năng?

Hắn lại có thể... Gϊếŧ được cả Môn chủ Âm Quỷ Môn?

Gương mặt Từ Khuyết không có chút cảm xúc nào, đứng trên một nóc nhà ngói đỏ, cánh tay vung lên, ném hơn trăm cỗ thi thể vào trong luyện võ tràng!

"Đùng!"

Trong phút chốc, máu tươi bắn khắp mặt đất.

Phần lớn đệ tử Thiên Võ Tông đều chưa từng gặp cảnh máu tanh như thế, lúc này sắc mặt đã chuyển thành trắng xanh, nhanh chóng lui về phía sau.

Từ Khuyết dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bốn phía, trầm giọng quát:

- Ta lặp lại lần nữa, Tôn Tuyệt Ly, Trương Đan Sơn, lăn ra đây cho ta, nếu không ta sẽ san bằng Thiên Võ Tông!

- Làm càn, đại danh của Trưởng lão và Tông chủ ngươi có thể tùy ý gọi loạn hay sao?

Lúc này có vài tên đệ tử tinh anh Kim Đan kỳ lao ra từ trong tông, lớn tiếng khiển trách.

Đường Tuyết Như cũng tỉnh táo lại, vội vàng chạy đến cạnh Từ Khuyết:

- Ngươi làm cái gì thế? Đêm qua sau khi ta trở lại cũng đã đem sự tình bẩm báo lên trên, hôm nay Tông chủ sẽ xử lý, ngươi...

Nói đến đây, Đường Tuyết Như mới nhận ra lời này của mình có chút dư thừa, rồi lại nói:

- Nếu hiện tại ngươi đã gϊếŧ chết Môn chủ Âm Quỷ Môn, vì sao lại tới Thiên Võ Tông để gây sự? Tối hôm qua chúng ta thật sự chỉ đi ngang qua, nhìn thấy Âm Quỷ Môn hành hung mới ra tay giúp đỡ, tuyệt đối không tham dự trong đó.

Từ Khuyết lạnh lùng liếc qua nàng một chút, lười giải thích, lẳng lặng đứng trên nóc nhà ngói đỏ.

Chờ đợi thêm một lát, nhưng trong tông vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

Trên mặt Từ Khuyết xẹt qua một nụ cười lạnh lùng:

- Được, nếu không ra, như vậy... Hãy để môn hạ đệ tử của ngươi thay các ngươi bồi tội vậy!

Vừa dứt tiếng, hắn trực tiếp giẫm lên sấm sét, triển khai Long Đằng Cửu Biến, đột nhiên gϊếŧ về vài tên Kim Đan kỳ đệ tử tinh anh vừa mở miệng quát mắng.

...

Khi Từ Khuyết vừa đến, kỳ thực đám người Trương Đan Sơn cũng đã biết được việc này.

Mấy người đề tập trong phòng nghị sự, Trương Đan Sơn và Tôn Tuyệt Ly còn có cả những Trưởng lão khác đều ngồi ở đây, bầu không khí rất ngột ngạt.

Trương Đan Sơn chau mày, nhìn lão bà một lúc, mới thở dài nói:

- Tôn Trưởng lão, ngươi... sao có thể làm chuyện như vậy? Ngươi có biết đêm qua bản tọa vừa mới đáp ứng hắn sẽ bảo hộ Bàn Sơn Thôn chu toàn, kết quả ngươi lại... Ài!

Khuôn mặt lão bà hung tàn, hừ lạnh nói:

- Chẳng qua chỉ là tính mạng của mấy chục con giun dế mà thôi, gϊếŧ thì đã sao? Chẳng lẽ tiểu súc sinh kia còn có thể vì chút chuyện nhỏ này mà tìm đến ta báo thù sao? Lão thân đã theo Tông chủ ngươi mấy chục năm, cũng vì Thiên Võ Tông lập được vô số công lao, giờ lại có thể so sánh với những giun dế kia?

- Ài, Tôn Trưởng lão, bản tọa cũng không phải có ý đó. Có thể ngươi không biết, Bàn Sơn Thôn này ở trong mắt Từ Khuyết rất quan trọng, nếu hắn điều tra ra ngọn nguồn của việc này, rồi chạy đến Thiên Võ Tông, ngươi nói bản tọa nên giao phó với hắn như thế nào?

Trương Đan Sơn lắc đầu nói.

Lão bà lại cười gằn: - Chẳng cần phải đi giao phó. Đêm qua đồ nhi Tuyết Như của ta vừa vặn đi ngang qua Bàn Sơn Thôn, nhìn thấy tình cảnh đó, nàng nói Từ Khuyết một thân một mình gϊếŧ đi tới Âm Quỷ Môn, có còn mạng sống sót trở về hay không còn chưa biết. Nếu hắn chết ở Âm Quỷ Môn, vậy ta có một kế, vừa hay báo thù cho những tông phái khác, đến lúc Đoạn Cửu Đức tìm tới cũng chỉ có thể đi tìm Âm Quỷ Môn tính sổ.

Trương Đan Sơn khoát tay áo một cái:

- Thôi thôi! Lấy thân phận của hắn, Âm Quỷ Môn cũng không dám dễ dàng gϊếŧ hắn, như vậy đi, phái người đi Âm Quỷ Môn đòi người, mấy ngày nữa, bản tọa lại tự ra tay tiêu diệt Môn chủ Âm Quỷ Môn, cũng coi như cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.

- Cái gì? Tông chủ muốn đích thân ra tay? Không phải chỉ là đệ tử của một cường giả sao, không cần coi trọng như vậy đchứ?

Không chỉ có là lão bà khϊếp sợ, vài vị trưởng lão khác đang ngồi cũng vô cùng ngạc nhiên.

Trên mặt Trương Đan Sơn lộ ra vẻ cay đắng hiếm thấy, lắc đầu nói:

- Các ngươi không biết thực lực của Đoạn Cửu Đức, nếu đã gặp ông ta, thái độ sẽ không phải như vậy...

Nhưng ngay khi hắn vừa mới dứt lời, bên ngoài tông môn đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, chính là Từ Khuyết gọi!

"Tôn Tuyệt Ly, Trương Đan Sơn, lăn ra đây cho ta!"

Nhất thời, sắc mặt mọi người trong phòng nghị sự đều thay đổi!

- Nguy rồi! Hắn đã tìm tới cửa rồi, xem điệu bộ này của hắn, chỉ sợ đã biết chân tướng mọi chuyện rồi!

Một vị trưởng lão tỏ rõ vẻ sầu lão nói.

Trương Đan Sơn cũng nhíu mày.

Lão bà thì lại tỏ rõ vẻ giận dữ, vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng trách mắng:

- Phản rồi, dám gọi thẳng tục danh của lão thân và Tông chủ! Còn có Môn chủ Âm Quỷ Môn kia, đúng là tự tìm đường chết, không chỉ để cho tiểu súc sinh này chạy, còn nói cho hắn biết chân tướng!

Lúc này, bên ngoài lại truyền đến tiếng gào của Từ Khuyết.

- Ta lặp lại lần nữa, Tôn Tuyệt Ly, Trương Đan Sơn, lăn ra đây cho ta, bằng không ta sẽ san bằng Thiên Võ Tông của các ngươi!

Lời này vừa nói ra, cho dù tính khí của Trương Đan Sơn có tốt đến đâu cũng có chút nổi giận!

San bằng Thiên Võ Tông? Người còn để bản tọa ở trong mắt không?

Lão bà kia và mấy tên trưởng lão khác cũng vô cùng tức giận!

Thiên Võ Tông lập phái đã mấy trăm năm, đây là lần thứ nhất có người dám nói lời hung ác như thế này!

- Kẻ này thực sự không coi ai ra gì, ngông cuồng đến cực điểm, Tông chủ, trước tiên đừng để ý tới hắn, đệ tử tinh anh nội tông biết phải làm sao. Trước đây hắn ở Bàn Sơn Thôn ỷ có trận pháp mới có thể đánh gϊếŧ những trưởng lão của tông phái khác, bây giờ hắn lại dám chạy đến Thiên Võ Tông diễu võ giương oai, hắn thật sự cho rằng không có ai dám trị hắn sao?

Lão bà lạnh giọng nói.

Trương Đan Sơn trầm mặc một lát, cúi đầu suy nghĩ:

- Đúng là nên để hắn ăn chút giáo huấn.

...

Kết quả là, Từ Khuyết ở bên ngoài đại khai sát giới.

Với tu vị hiện tại Kết Đan kỳ tầng bảy của hắn cộng thêm loại thân pháp yêu nghiệt Tam Thiên Lôi Động này, đồng thời mở ra trạng thái Long Đằng Cửu Biến, chỉ có vài tên đệ tử tinh anh có tu vi Kim Đan kỳ căn bản không phải địch thủ của hắn!

Vẻn vẹn mấy nhịp hô hấp, Từ Khuyết đã tốc chiến tốc thắng, quyết đoán mãnh liệt, không hề nể mặt.

Dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, vài tên đệ tử tinh anh này bị nắm đấm của Từ Khuyết xuyên qua, Kim Đan trong cơ bị đào đi, trực tiếp chết thảm!

Toàn bộ đệ tử của Thiên Võ Tông đang vây xem đều dại ra!

Bọn hắn không kịp phản ứng lại vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Hình như là Từ Khuyết kia dùng một quyền đã thuấn sát một vị đệ tử tinh anh?

Nhưng... sao có thể có chuyện đó được?

Chẳng qua hắn mới chỉ là Kết Đan kỳ, hơn nữa ngay cả phi kiếm cũng không dùng, chỉ dựa vào một đôi nhục quyền, thế mà có thể thuấn sát mấy vị sư huynh mạnh mẽ tinh anh kia ư!

Bọn họ đang nằm mơ sao?

- Tơ lụa không đủ dùng rồi! Nếu là như vậy, không bằng dùng các ngươi dựng thành một toà Cốt Tháp để tế Tiểu Nhu của ta, còn có các thôn dân đã chết đi!

Lúc này, Từ Khuyết cười gằn, đem mấy cỗ thi thể đệ tử tinh anh vứt chồng lên nhau.

Con ngươi đằng đằng sát khí, quét về phía những tên đệ tử Thiên Võ Tông khác đang ngây người như phỗng.

Một đám người đều bị ánh mắt này làm cho sợ hết hồn, nhịn không được rùng mình một cái, rồi bỗng nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt biến thành trắng bệch.

Lúc này, bọn họ mới ý thức được đại sự không ổn rồi, có người dám gϊếŧ người ở Thiên Võ Tông, hơn nữa gϊếŧ toàn đệ tử tinh anh!

- Nhanh, chạy mau!

- Đi thông báo cho trưởng lão và Tông chủ, nhanh!

Nhất thời, một đám người bắt đầu tán loạn, bỏ chạy về phía phòng nghị sự trong tông.