Chương 34: Nợ Máu Trả Bằng Máu!

- Trưởng lão, Tông chủ, không tốt, Từ Khuyết kia gϊếŧ tới rồi!

- Hắn điên rồi, mang theo một đống thi thể đến, còn gϊếŧ mấy vị sư huynh tinh anh nữa!

Bên ngoài phòng nghị sự, vài tên đệ tử Thiên Võ Tông liên tục chạy trốn về đây, quỳ rạp ngoài cửa, thất thanh hô lên.

"Ầm" một tiếng, cửa lớn phòng nghị sự mở rộng, vài tên trưởng lão tỏ rõ vẻ sợ hãi bước ra.

- Các ngươi nói cái gì? Từ Khuyết kia gϊếŧ đệ tử tông môn ta?

Bọn họ rất kinh ngạc!

Đám đệ tử tinh anh đều có tu vị Kim Đan kỳ, hơn nữa mỗi người đều từng xuống núi lịch lãm, kinh nghiệm thực chiến phong phú, sao có thể bị một tên mới chỉ là Kết Đan kỳ chém gϊếŧ?

- Tiểu súc sinh kia chán sống rồi! Tông chủ, lão thân sẽ đi lấy đầu hắn xuống.

Lão bà kia tức giận đến mức giận sôi lên, cắn răng giận nói, lấy phi kiếm ra muốn xông lên.

Trương Đan Sơn sầm mặt lại:

- Tôn Trưởng lão chậm đã, người này không thể gϊếŧ!

- Cái gì?

Lão bà nhất thời trợn to hai mắt:

- Tông chủ, tiểu súc sinh này đều đến Thiên Võ Tông chúng ta gϊếŧ người rồi, ngươi còn muốn buông tha cho hắn? Nếu như truyền đi, Thiên Võ Tông chúng ta làm sao đặt chân ở Hỏa Nguyên Quốc nữa?

Trương Đan Sơn cũng nổi giận, lớn tiếng quát lên:

- Câm miệng, nếu không phải ngươi tự chủ trương, chuyện này sẽ huyên náo lớn như vậy sao?

- Tông chủ, ngươi...

Lão bà ngây người tại chỗ.

Vài vị Trưởng lão ở đây cũng rất ngạc nhiên, Tôn Trưởng lão chính là lão công thần trợ giúp Thiên Võ Tông khai sơn lập phái mà!

Hơn nữa cho bây giờ Tông chủ đều dùng lễ mà đối đãi với bà ấy, nhưng hiện tại chỉ vì một tên Từ Khuyết, lại phát hỏa với Tôn Trưởng lão!

- Các ngươi đừng quên sư phụ hắn là Đoạn Cửu Đức! Ta nói rồi, chúng ta ai cũng không trêu chọc nổi người kia, trên người Từ Khuyết có một tấm bí phù, nếu hắn gặp phải nguy hiểm đem bí phù bóp nát thì Đoạn Cửu Đức sẽ lập tức chạy tới, đến lúc đó đừng nói là Thiên Võ Tông, thậm chí toàn bộ Hỏa Nguyên Quốc cũng phải xong đời.

Trương Đan Sơn sắc mặt âm trầm nói.

Vài tên trưởng lão nghe vậy, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh!

Toàn bộ Hỏa Nguyên Quốc đều muốn xong đời?

Ttrời ạ, Đoạn Cửu Đức kia đến cùng là thần thánh phương nào?

Chẳng trách Tông chủ phải kiêng kỵ như vậy, xem ra thật sự không thể trêu chọc nổi à!

- Ài, vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào cho phải?

- Cũng không thể tùy ý hắn gϊếŧ người ở Thiên Võ Tông để hả giận chứ?

Vài tên Trưởng lão sầu khổ nói.

Trên mặt lão bà kia lại hiện lên một trận âm tình biến ảo, hiển nhiên lời Trương Đan Sơn vừa nói đã chấn động đến bà, làm cho bà hiểu rõ, Đoạn Cửu Đức kia thật sự không thể trêu chọc nổi.

Sau vài lần do dự, lão bà mạnh mẽ cắn răng, làm ra vẻ nhượng bộ nói:

- Tông chủ, việc này lão thân đồng ý phụ trách, hiện tại ta sẽ đi ra ngoài cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.

- Ngươi muốn xử lý như thế nào?

Trương Đan Sơn hỏi.

Con ngươi lão bà khép hờ, tận lực đè ép hờn dỗi trong lòng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bình đan dược nói ra:

- Lão thân tự mình mang theo một bình Dưỡng Thần đan cuối cùng này, nhận lỗi với hắn!

Lúc này vẻ mặt Trương Đan Sơn mới có dãn ra, khẽ gật đầu nói:

- Dưỡng Thần đan tuy rằng quý giá, nhưng với tầm mắt của hắn, e là còn chưa đủ, hãy lấy thêm vài món pháp khí nữa đi.

- Vâng...

Lão bà cắn răng đáp.

Có thể nhìn ra được, nội tâm bà ta không cam lòng cỡ nào!

Sau đó mấy người nháy mắt bay trên, điều động phi kiếm, nhanh chóng lao về phía luyện võ trường.

Không lâu lắm, bọn họ đã chạy tới.

Tình cảnh ở luyện võ trường đập vào mắt mấy vị Trưởng lão Nguyên Anh kỳ này, bao gồm cả Trương Đan Sơn với tu vi Anh Biến Kỳ, khiến tất cả đều thay đổi sắc mặt!

Chỉ thấy Từ Khuyết đứng thẳng ở giữa luyện võ trường, bên trái là hơn trăm cỗ thi thể Âm Quỷ Môn đệ tử máu me be bét, bên phải là chồng mấy thi thể đệ tử tinh anh của Thiên Võ Tông, máu tươi nhuộm đỏ luyện võ trường vốn trắng nõn hoàn mỹ!

Nhưng nguyên nhân khiến mấy người thay đổi sắc mặt như vậy, là bộ thi thể lão giả áo bào đen nằm trong đống loạn thi kia.

- Môn chủ Âm Quỷ Môn chết rồi? Chuyện này... Những người này, đều là do ngươi gϊếŧ?

Một tên Trưởng lão khϊếp sợ nhìn về phía Từ Khuyết nói.

- Cuối cùng cũng chịu đi ra? Ha ha, chờ ta làm thịt lão thái bà này, các ngươi sẽ biết có phải là ta gϊếŧ hay không.

Từ Khuyết thấy mấy người xuất hiện, cười lạnh, con ngươi trực tiếp nhìn chằm chằm vào một lão bà, sát khí tăng vọt lên.

Lão bà nhất thời cảm giác sau lưng phát lạnh, nội tâm cũng run lên.

Vài tên trưởng lão càng ngơ ngác!

Môn chủ Âm Quỷ Môn cũng là tồn tại Nguyên Anh kỳ đó!

Thế mà lại chết trong tay tiểu tử này?

Chuyện này... làm sao có khả năng?

...

Cùng lúc đó, những tên đệ tử Thiên Võ Tông vốn đã chạy trốn, nhìn thấy Tông chủ cùng trưởng lão đều đi ra, nhất thời lấy lại sức lực, nhanh chóng vây quanh.

Mỗi người đều tỏ rõ vẻ oán giận, căm tức nhìn Từ Khuyết.

Có người hét lớn:

- Tông chủ, kẻ này ra tay quá ác, mấy vị sư huynh chỉ mới nói hắn một câu mà đã bị hắn gϊếŧ.

- Đúng vậy, Tông chủ, ngươi đến báo thù thay mấy vị sư huynh đã chết đi!

- Nhất định phải ngàn đao bầm thây tên ác tặc này!

...

Đối mặt với cảnh ngàn người chỉ trỏ, Từ Khuyết vẫn bình tĩnh thong dong nở nụ cười:

- Đừng có gấp, lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đi bồi sư huynh các ngươi!

Mọi người càng căm tức, mắng to:

- Ngươi là kẻ gϊếŧ người không chớp mắt vô liêm sỉ, sư huynh của ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi.

- Hôm nay Thiên Võ Tông chúng ta chắc chắn bầm thây ngươi!

- Để ngươi sống không bằng chết!

...

Tiếng mắng trên luyện võ tràng càng ngày càng kịch liệt.

Đường Tuyết Như đứng trong đám người, trên mặt cũng mang theo tức giận, cuối cùng bước ra một bước, giơ kiếm chỉ vào Từ Khuyết trách mắng:

- Ngày hôm qua thấy ngươi vì một cô gái mà rơi lệ, còn tưởng rằng ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, không nghĩ tới ngươi lại là loại khốn nạn không phân thị phi nTa đã giải thích với ngươi rồi, đêm qua chúng ta chỉ đi ngang qua, cũng không phải đồng lõa với Âm Quỷ Môn, tại sao ngươi còn ở chỗ này gϊếŧ người lung tung?

Không chỉ có nàng, hầu như toàn bộ đệ tử Thiên Võ Tông không biết rõ chân tướng, cho rằng Từ Khuyết là kẻ thích gϊếŧ chóc!

Từ Khuyết lại lắc đầu cười gằn, trừng mắt với Đường Tuyết Như nói:

- Nghe qua câu "Ngực lớn nhưng không có não" chưa? Câu này chính là nói ngươi đấy!

- Ngươi...

Sắc mặt Đường Tuyết Như nhất thời đỏ lên, tức giận đến mức run rẩy.

- Ngươi cái gì ngươi, ngươi có biết là ai sai Âm Quỷ Môn đi đồ thôn không? Không sai, chính là sư phụ ngươi, chính là lão thái bà táng tận thiên lương kia!

Từ Khuyết rống to.

Tiếng nói vừa dứt, toàn trường "Bá" một thoáng, trong nháy mắt yên tĩnh lại, không có tiếng động nào!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người lão bà.

Lão bà khẩn trương cắn chặt hàm răng, hai tay nắm chặt, gân xanh hiện lên, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm Từ Khuyết, sát ý lộ rõ!

Nhưng bà ta vẫn trầm mặc, điều này khiến tất cả đám đệ tử của Thiên Võ Tông đều hiểu ra sự thật!

Tôn Trưởng lão của họn họ lại cấu kết với Âm Quỷ Môn, đi tàn sát Bàn Sơn Thôn.

Đường Tuyết Như càng ngây người tại chỗ, đầu óc trống rỗng, khó có thể tin nhìn sư phụ của mình, không thể tin được đây là sự thật.

- Từ tiểu hữu!"

Lúc này, một tiếng nói bình thản nhưng vang dội vang lên phá vỡ yên lặng.

Sắc mặt Trương Đan Sơn bình tĩnh nhìn Từ Khuyết, nói:

- Ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, việc này chúng ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.

Nói rồi, hắn nhìn về phía lão bà.

Sắc mặt lão bà âm trầm lấy ra một bình Dưỡng Thần đan, bất đắc dĩ nói ra:

- Việc này là do lão thân làm hơi quá, lọ Dưỡng Thần đan này coi như là... Vật bồi tội với nhưng thôn dân kia! Mặt khác ngươi có thể đi vào Trân Bảo Các trong tông, tùy ý chọn pháp khí!

Nói xong, nàng búng ngón tay một cái, một bình đan dược bắn về phía Từ Khuyết, lơ lửng trước mặt hắn.

Từ Khuyết một tay bắt được bình đan dược này, không thèm nhìn một cái, trực tiếp ném xuống mặt đất.

"Đùng" một tiếng, chiếc lọ vỡ vụn, mấy viên đan dược quý giá đủ để vô số Nguyên Anh kỳ cường giả đỏ mắt, cứ như thế rơi vào vũng máu, trực tiếp hỏng.

Từ Khuyết cười lạnh nói:

- Thứ phế vật này? Một bình đan dược bỏ đi mà muốn đền cho tnh nhiều thôn dân như vậy, nghĩ hay lắm! Lão tử nói cho ngươi biết, ngày hôm nay cho dù ngươi cầm toàn bộ Thiên Võ Tông đưa cho ta, cũng không đủ bồi!

- Làm càn!

Lão bà tức giận tại chỗ, trợn to hai mắt nhìn mấy viên Dưỡng Thần đan, nội tâm như đang chảy máu!

Trương Đan Sơn cũng hơi run run, cau mày nhìn Từ Khuyết nói:

- Ngươi đến cùng là muốn như thế nào?

- Ta muốn thế nào? Ha ha ha ha ha...

Từ Khuyết đột nhiên cười to lên, tiếng cười khàn khàn dữ tợn, như Hồng Chung vang vọng toàn bộ Thiên Võ Tông.

Sau một khắc, tiếng cười im bặt đi, con ngươi hắn tràn ngập tơ máu, trừng trừng nhìn vào lão bà, thì thầm từng chữ từng chữ một:

- Ta muốn lão thái bà này, nợ máu trả bằng máu!