Chương 41: Ta Sẽ Ở Đây Chờ Các Ngươi, Không Gặp Không Về

Ta Sẽ Ở Đây Chờ Các Ngươi, Không Gặp Không Về

Biên tập: Kiếm Ma - tangthucac.

Hai tay Tống công tử nắm chặt, gân xanh trên cánh tay hiện rõ, vẻ mặt tái nhợt giận dữ cười nói:

- Tốt, rất tốt, từ khi Huyết Hải Môn ta sáng lập đến nay, còn chưa có kẻ nào dám làm nhục chúng ta như thế, ngươi là kẻ thứ nhất, cũng là tên cuối cùng.

- Ta thật sự không nhục nhã các ngươi, nhưng mà ngươi tức giận là được rồi, mau mau gọi thêm nhiều người lại đây, càng nhiều càng tốt.

Hai mắt Từ Khuyết lóe tinh quang nói.

Hắn vừa gϊếŧ xong những người kia, cảnh giới đã lên đến Kim Đan kỳ tầng năm, nếu Huyết Hải Môn này còn hơn trăm người đến nữa, nói không chừng hôm nay hắn trực tiếp có thể đạt đến Kim Đan kỳ viên mãn.

- Được, ngươi muốn náo nhiệt, thì ta sẽ để ngươi nhìn thấy cái gì mới gọi là náo nhiệt! Chờ đấy cho ta!

Tống công tử nổi giận gầm lên một tiếng, mạnh mẽ phất tay áo, mang theo hai tên thuộc hạ muốn rời đi.

- Chờ đã, không thể đi toàn bộ, vạn nhất các ngươi không trở lại, chẳng phải là ta chịu thiệt? Ngươi lưu lại, để ngươi hai thuộc hạ đi gọi người là được!

Từ Khuyết híp mắt cười nói, dáng vẻ ta mới không ngốc.

Điều này khiến những người của Thái Dịch Phái kia suýt chút nữa đã ngã chổng vó!

Chịu thiệt?

Tiền bối, ngươi có thể đừng đùa nữa hay không!

Lại còn lo lắng người ta không trở lại?

Nói rõ ràng thì người cần lo lắng cũng phải là Huyết Hải Môn chứ, ngươi đắc tội Tống công tử của Huyết Hải Môn, gϊếŧ nhiều người như vậy, phải là người ta lo lắng ngươi chạy mất chứ?

- Ta lưu lại? Ha ha, ngươi dám lưu ta lại?

Lúc này, Tống công tử đã tức giận đến mức nở nụ cười, giống như nghe được chuyện cười, vẻ mặt trêu tức nhìn về phía Từ Khuyết nói:

- Ngươi có biết ta là ai không?

Từ Khuyết trợn tròn mắt:

- Ngu ngốc, ngươi không phải là Tống công tử sao?

Tống công tử hừ lạnh nói:

- Môn chủ Huyết Hải Môn Tống Vân Hải là cha ta, ta chính là Thiếu môn chủ Huyết Hải Môn, ngươi xác định ngươi dám lưu ta?

- Thiếu môn chủ? Hóa ra ngươi là thiếu môn chủ Huyết Hải Môn?

Từ Khuyết vừa nghe, con mắt liền phát sáng.

Tống công tử cười lạnh nói:

- Xem ra ngươi thật sự không là người Phong Vụ Thành, thậm chí còn không đi qua Phong Vụ Thành? Nếu không ngươi sẽ không có lá gan đối nghịch với Huyết Hải Môn của ta, ta cho ngươi một lời khuyên, hiện tại ngươi quỳ xuống đất xin ta tha thứ, ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ!

Từ Khuyết lại trừng trừng nhìn Tống công tử, khóe miệng hơi giương lên, cười không nói.

Nhất thời Tống công tử cảm thấy sau lưng phát lạnh, da đầu tê dại, cảnh giác nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Từ Khuyết lắc lắc đầu, cười nói:

- Không làm gì, ta đang nghĩ, nếu như ta gϊếŧ thiếu môn chủ ngươi, người của Huyết Hải Môn có phải sẽ đến nhiều hơn không?

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều thấy sửng sốt!

Hoàn toàn sững sờ!

Gϊếŧ thiếu môn chủ? Chuyện này... Tên này điên rồi sao?

Hai đệ tử Huyết Hải Môn phía sau Tống công tử vô cùng sợ hãi.

Sáu người Thái Dịch Phái cũng bị dọa sợ, lo lắng nói:

- Tiền bối, đừng kích động!

- Xin tiền bối bình tĩnh, không thể gϊếŧ hắn đâu!

- Nếu như gϊếŧ hắn, Huyết Hải Môn sẽ đem toàn lực, không tiếc tất cả để truy sát ngươi.

- Không, đến lúc đó sẽ là toàn bộ thế lực Ma Môn ở Phong Vụ Thành đều sẽ tìm ngươi.

...

Từ Khuyết nghe xong mừng lớn:

- Thật sự?

- Thật sự.

Sáu người Thái Dịch Phái cùng nhau gật đầu!

- Quá tuyệt.

Từ Khuyết hưng phấn hô lên một tiếng, dưới chân nhanh như chớp, thân hình đột nhiên trở nên mơ hồ, vọt thẳng về phía Tống công tử.

Tống công tử còn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đứng tại chỗ, thấy Từ Khuyết đột nhiên biến mất, rồi sau đó trước mắt mình lại đột nhiên xuất hiện một bóng đen, rồi một cự xích màu đen từ từ phóng to ở trước mắt.

Tống công tử nhất thời trợn to hai mắt, con ngươi nhanh chóng co lại, trong hai mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

- Không...

Gã vừa kịp hô lên một tiếng, thanh Huyền Trọng Xích của Từ Khuyết đã đập ầm ầm lên người gã.

"Đùng" một tiếng, đầu Tống công tử hóa thành một đám mưa máu, trở thành thi thể không đầu, chậm rãi ngã xuống mặt đất.

Hai tên đệ tử Huyết Hải Môn nhìn thấy cảnh này bị dọa đến mức thét thành tiếng, co quắp ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi, tựa như khó có thể tin tưởng được, thiếu môn chủ lại chết như vậy trước mặt bọn họ.

Sáu người Thái Dịch Phái cũng bị dọa sợ, vẻ mặt dại ra, chậm chạp không thể tỉnh táo lại!

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 80 điểm Trang Bức!

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết gϊếŧ chết tu sĩ Kim Đan kỳ, thu được 50 ngàn kinh nghiệm cùng một viên Kim Đan!

Trong đầu Từ Khuyết lại vang lên tiếng thông báo của hệ thống, trên mặt hắn lộ ra nụ cười xán lạn, thu hồi Huyền Trọng Xích, trực tiếp đi đến trước mặt hai tên đệ tử Huyết Hải Môn.

- Người chết không thể sống lại, nén bi thương!

Hắn vỗ vỗ bả vai của hai người thoáng an ủi.

Hai đệ tử của Huyết Hải Môn trực tiếp mơ màng!

Hắn... Hắn gϊếŧ Thiếu môn chủ, sau đó lại chạy tới an ủi chúng ta?

Làm gì thế? Hắn muốn làm gì? Người này bị điên à!

- Đến, mau mau lấy lại tinh thần, sau đó nhanh đi gọi người đến, ta ở đây chờ các ngươi.

Từ Khuyết một mặt nhu hòa nâng hai người từ trên mặt đất lên, còn rất nhiệt tâm vỗ vỗ bụi bặm trên y phục của bọn họ.

Trong cả quá trình hai người đều mơ màng, trong đầu hầu như trống rỗng!

Sau đó Từ Khuyết đẩy bọn họ về rừng cây, hai người như xác chết di động, ngơ ngác đi ra vài mét, sau đó bỗng nhiên tỉnh lại.

Lại quay đầu nhìn lại, Từ Khuyết vẫn đứng ở phía sau bên đầm lầy nhiệt tình vẫy tay tạm biệt bọn họ, còn dặn dò:

- Lên đường bình an à, chú ý an toàn nha, đừng ngã sấp xuống.

- Đúng rồi, phải cẩn thận yêu thú!

- Đi nhanh về nhanh nha, nhất định phải mang tin tức mang về Huyết Hải Môn của cáươi.

- Ta sẽ chờ các ngươi ở đây, không gặp không về!

...

"A..."

Hai người đồng thanh gào một tiếng, ôm đầu chạy!

Bọn họ không rõ, là người áo đen kia bị điên hay là mình điên!

...

Mà sáu người Thái Dịch Phái lại há hốc mồm, vẻ mặt cương cứng đứng tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: Xong rồi!

Sau đó còn nghe thấy Từ Khuyết dặn dò hai tên đệ tử Huyết Hải Môn chú ý an toàn, sáu người quả thực muốn rút kiếm đánh tới.

- Tiền bối, không thể thả hai người kia đi!

- Nếu như bọn họ thật sự đem tin tức ra ngoài, tất cả sẽ không có cách nào cứu vãn!

Mấy người bắt đầu khuyên nhủ Từ Khuyết.

Từ Khuyết khoát tay một cái, không để ý nói:

- Bình tĩnh chút đi, bọn họ đến bao nhiêu thì phải chết bao nhiêu, không phải sợ.

- Nhưng... Chuyện này...

- Được rồi được rồi, đừng nói nhiều, ta hỏi các ngươi, Huyết Hải Môn có Anh Biến Kỳ hay không?

-"Không có.

Mấy người cùng nhau lắc đầu, vừa lo lắng nói:

- Nhưng là Huyết Hải Môn có tám vị cường giả Nguyên Anh kỳ tọa trấn, đặc biệt Môn chủ Tống Vân Hải, tu vi từ lâu đã đạt đến tầng tám, là tồn tại mạnh nhất ở Phong Vụ Thành, chúng ta hiện tại chạy đi, chắc là vẫn chạy kịp!

- Đúng vậy tiền bối, chúng ta trước tiên nên trốn về trong thành, vừa nãy ngươi đã cứu chúng ta, chưởng môn của chúng ta cũng nhất định sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi đi.

Từ Khuyết cười ha ha nói:

- Yên tâm đi, thật sự không cần chạy, chỉ cần không phải Anh Biến Kỳ, bọn họ tới cũng xong đời!

Trứng?

CMN, lời nói còn chưa dứt, vừa nhắc tới trứng, thật sự có chút đói bụng!

Vừa vặn sắc trời còn sớm, trước tiên kiếm chút thức ăn, để dành khí lực đánh nhau...

Từ Khuyết vốn chẳng xem Huyết Hải Môn là uy hϊếp, hắn vừa cảm thấy đói, tay không khỏi sờ sờ cái bụng, nói với sáu người Thái Dịch Phái:

- Các ngươi đi kiếm chút củi khô lại đây, thừa dịp bọn họ còn chưa tới, chúng ta trước tiên chuẩn bị một phen!

Mấy người vừa nghe lời này, nhất thời nâng cao tinh thần.

Hóa ra tiền bối có chuẩn bị!

Ta đã nói rồi, cao nhân như tiền bối, không thể đùa giỡn với tính mạng được.

Nếu hắn đã dám gϊếŧ Huyết Hải Môn Thiếu môn chủ, thì khẳng định là có chỗ dựa vào!

Nhưng mà kiếm củi khô có tác dụng gì?

Lẽ nào tiền bối muốn bày trận?

Đúng, nhất định là như vậy, tiền bối quả nhiên lợi hại!

Nghĩ tới đây, sáu người nhất thời cảm thấy tràn ngập đấu chí, nhanh chóng nhảy vào rừng cây, đi thu thập củi khô.