Chương 49: Không Muốn

Sau khi Tô Vân Lam rời đi, hai tên trưởng lão Thái Dịch Phái cực lực mời Từ Khuyết đến Thái Dịch Phái làm khách, tựa hồ có ý định cùng hắn giao hảo.

Thịnh tình không thể chối từ, Từ Khuyết liền theo mấy người cùng nhau đi Phong Vụ Thành!

Dọc theo đường đi, Từ Khuyết cũng hiểu rõ, Phong Vụ Thành cách Thiên Võ Tông rất xa, coi như ngự kiếm phi hành cũng phải hai, ba ngày!

Nhưng bởi vì Thiên Võ Tông là một đại tông phái, một đêm bị hủy, tin tức lập tức liền truyền ra khắp nơi, thanh danh của Từ Khuyết xem như là đạp lên Thiên Võ Tông cùng với Âm Quỷ Môn mà quật khởi.

Đồng thời từ bên trong lời của mấy người Thái Dịch Phái, Từ Khuyết còn biết Thiên Võ Tông đã triệt để sa sút, cũng không tiếp tục còn uy vọng lúc trước.

Tông chủ Trương Đan Sơn sau khi tìm kiếm Từ Khuyết nửa tháng đều không có kết quả, có người nói đã bị sinh ra tâm ma, liền vội vàng bế quan, do vậy làm cho tông phái còn chưa khôi phục nguyên khí, liền mất đi một vị cường giả Anh Biến Kỳ tọa trấn.

Thêm vào chuyện Tôn trưởng lão liên hợp Âm Quỷ Môn đồ thôn bị truyền ra, Thiên Võ Tông bị rất nhiều người xưng là chính phái các loại chửi mắng, cuối cùng vài tên trưởng lão Nguyên Anh kỳ đều không chịu nổi áp lực, hất tay rời đi, chỉ còn lại một ít đệ tử tinh anh ở lại khổ sở chống đỡ.

Nhưng Tu Tiên ngoại trừ dựa vào thiên phú, một ít thiên tài địa bảo cùng linh đan diệu dược cũng vô cùng quan trọng, không còn trưởng lão Nguyên Anh kỳ luyện đan, tài nguyên của Thiên Võ Tông từ từ không đủ để đệ tử bên trong môn tiêu hao, phát không nổi bổng lộc, rất nhiều người cuối cùng đều rời đi, có một số đệ tử thiên phú tốt hơn thì bị những môn phái khác đào đi.

Dù sao thời gian đối với bọn họ mà nói là cực kỳ quý giá, nếu đem năm tháng lãng phí ở Thiên Võ Tông, dù cho có thiên phú tốt, cuối cùng cũng sẽ trở thành phế nhân!

Vì lẽ đó chỉ trong vẻn vẹn mấy ngày, Thiên Võ Tông mất đi rất nhiều đệ tử, chỉ cần Trương Đan Sơn một ngày còn không xuất quan, tông phái này liền không hề còn hi vọng.

Nhưng cường giả Anh Biến Kỳ bế quan, nhanh thì mấy năm, lâu thì hơn trăm năm, tất cả đều là ẩn số!

...

Một đường vừa tán gẫu vừa đi, Từ Khuyết cũng theo mấy người đi đến Thái Dịch Phái!

Thái Dịch Phái lúc hơn trăm năm trước kỳ thực cũng là một đại tông phái, thậm chí thời kì đỉnh cao so với Thiên Võ Tông cũng không kém, nhưng từ khi gia gia Tô Vân Lam, cũng chính là người đầu tiên nhận chức chưởng môn Thái Dịch Phái mất tích, môn phái này dần dần mai một đi.

Tô Vân Lam dựa vào thiên phú kinh người, cộng thêm vô số tài nguyên trong môn bồi dưỡng, trong thời gian ngắn hai mươi năm liền tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, cũng tiếp quản vị trí chưởng môn!

Cha mẹ nàng chết trận bên trong một hồi đại chiến vào mấy năm trước, toàn bộ Thái Dịch Phái dựa cả vào nàng cùng với hai tên trưởng lão chống đỡ, cuộc sống cũng không tốt lắm.

Điểm này Từ Khuyết từ khi bước bước thứ nhất vào trong môn phái này liền nhìn ra.

Rất nhiều phòng ốc rách rách rưới rưới, lâu năm thiếu tu sửa, trong sân một vài chỗ còn chất đầy lá khô, mọc đầy tơ nhện, dường như đã hoang phế nhiều năm.

Toàn bộ đệ tử của môn phái gộp lại mới chỉ có hơn hai mươi người, cảnh giới cao nhất chính là sáu tên đệ tử Kim Đan kỳ ở bên trong Khô Cốt Lâm kia, còn lại phần lớn đều chỉ là Trúc Cơ kỳ cùng Kết Đan kỳ.

Từ Khuyết lấy thân phận là khách, cùng sử dụng cái tên giả "Tiêu Viêm" này vào ở trong một gian lầu các ở nội viện, hai vị trưởng lão cùng sáu tên đệ tử kia đều không hề tiết lộ thân phận chân thật của hắn ở trong môn phái.

Điểm ấy cũng là Từ Khuyết chủ động yêu cầu, lấy danh tiếng của hắn bây giờ, nếu bị người khác biết hắn ở Thái Dịch Phái, rất có thể sẽ mang đến cho Thái Dịch Phái đại họa!

Dù sao hắn cũng chỉ là ở tạm ở đây, sau khi nghỉ ngơi hai ngày, liền muốn tiếp tục tiến vào Khô Cốt Lâm săn gϊếŧ yêu thú.

Bây giờ hắn đã là Kim Đan kỳ tầng chín, chỉ kém 120 vạn kinh nghiệm liền có thể thăng cấp, vì thế gϊếŧ thêm sáu con yêu thú Nguyên Anh kỳ sẽ bước một bước vào cảnh giới Kim Đan kỳ viên mãn, đến lúc đó liền có thể có biện pháp phục sinh Tiểu Nhu.

Nhưng mà đêm thứ nhất ở lại đây, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Từ Khuyết đang nửa nằm ở trên giường nhỏ, nhìn trăng sáng ở bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ cuộc sống!

Thực ra cũng là tẻ nhạt đến phát hoảng, lại ngủ không yên, đang suy nghĩ có phải là nên đi ra ngoài bắt mấy con chim trở về nướng làm đồ ăn khuya hay không!

Không ngờ đang lúc suy tư, một trận mùi thơm nhàn nhạt theo gió nhẹ, nhẹ nhàng nhẹ nhàng bay lại đây.

Từ Khuyết lấy lại tinh thần, một bóng người xinh đẹp chẳng biết lúc nào đã đứng trước cửa sổ bên ngoài phòng hắn, mỉm cười với hắn!

Nếu là người bình thường làm chuyện như vậy, Từ Khuyết nhất định sẽ há mồm ra mắng, hơn nửa đêm muốn hóa trang quỷ hù chết người sao?

Nhưng lúc này nhìn lại, Từ Khuyết liền không có cách nào mắng ra miệng.

Bởi vì người kia chính là chưởng môn mỹ nữ của Thái Dịch Phái, Tô Vân Lam!

Khí chất cùng nhan sắc như là một tiên tử không dính khói bụi trần gian, căn bản không hóa trang đáng sợ như quỷ được!

- Ồ, Tô chưởng môn, còn chưa ngủ à?

Từ Khuyết lập tức ngồi dậy, quay về phía Tô Vân Lam bên ngoài phòng cười nói.

Đồng thời trong lòng cũng kinh ngạc một trận, chưởng môn mỹ nữ này hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới chỗ ta làm gì?

CMN, chẳng lẽ là tìm ta để chữa bệnh?

Nghĩ tới ngày hôm nay ở Khô Cốt Lâm đùa giỡn vị nữ chưởng môn mỹ lệ này, Từ Khuyết không khỏi vui mừng.

Nhưng Tô Vân Lam cũng cười nhạt một tiếng, đôi mắt sáng răng trắng tinh, trên khuôn mặt trắng nõn như tuyết không thấy một điểm ngượng ngùng hoặc tức giận, trái lại tự nhiên hào phóng, tựa hồ đã đem chuyện ngày hôm nay quên mất.

- Từ đạo hữu nói giỡn, tu luyện đến cảnh giới như ngươi và ta, còn nói gì tới giấc ngủ nữa?

Nàng nhẹ giọng nói.

Từ Khuyết sửng sốt một chút, cũng kịp phản ứng lại.

Thật giống như kiếp trước lúc đọc tiểu thuyết, tu sĩ đều ngủ rất ít, bình thường đả tọa tu luyện liền giống như nghỉ ngơi.

Chỉ là phương thức thăng cấp của hắn khác hẳn với người thường, chỉ dựa vào kinh nghiệm để thăng cấp!

- Tô chưởng môn tìm ta có việc gì sao? Không bằng đi vào ngồi xuống, uống chén trà!

Từ Khuyết thấy nàng đứng bên ngoài phòng, mang theo vẻ do dự, không khỏi cười nói.

Tô Vân Lam hơi xua tay:

- Không sao, chỉ là muốn cùng Từ đạo hữu đàm luận vài câu, ở đây là được rồi!

Khóe miệng Từ Khuyết không khỏi cong lên, cái gì gọi là ở đây được rồi, không phải là mời ngươi vào nhà ngồi một chút thôi à, chẳng lẽ ta còn có thể ăn ngươi sao?

Nhưng nghĩ lại, ngược lại cũng có chút hiểu được.

Dù sao người ta đường đường đứng đầu một phái, lại là hoàng hoa khuê nữ, hơn nửa đêm tiến vào gian phòng của mình xác thực cũng có chút không còn gì để nói.

Ồ, cũng không đúng, hơn nửa đêm tìm đến ta tán gẫu, đây cũng là chuyện lạ!

Nghĩ tới đây, Từ Khuyết không nói gì lắc lắc đầu.

Tô Vân Lam cũng không nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, xoay người nhìn phía bầu trời đêm, thăm thẳm bay tới một câu:

- Từ đạo hữu sau này có tính toán gì hay không?

Từ Khuyết sững sờ lần thứ hai, nghi ngờ nói:

- Sau này? Sau này tại hạ vẫn phải tiếp tục du lịch thiên hạ, cứu vớt thế giới, ghẹo em gái khắp nơi!

Đương nhiên, tiền đề là giúp Tiểu Nhu phục sinh trước!

- Từ đạo hữu không nghĩ tới ổn định lại sao? Ví dụ như tìm một môn phái yên ổn đặt chân, thường ngày dẫn dắt đệ tử trong môn tu luyện, không cần mỗi ngày đều ở bên trong gϊếŧ chóc cừu hận sống qua ngày!

Lúc này, Tô Vân Lam lại nhẹ giọng nói.

Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, nhất thời kịp phản ứng lại.

Thì ra vị chưởng môn mỹ nữ này loanh quanh nửa ngày, là muốn lôi kéo ta à!

Hắn không khỏi vui mừng, cười hỏi:

- Tô chưởng môn, ngươi là muốn mời ta gia nhập Thái Dịch Phái sao?

Thân thể Tô Vân Lam hơi dừng lại một chút, xoay người lại, trên mặt mang theo ý cười, nhẹ gật:

- Không sai, lần này ta đến đây quấy rầy, đúng là vì mời Từ đạo hữu gia nhập Thái Dịch Phái của ta, cũng đảm nhiệm chức vị đại trưởng lão, không biết Từ đạo hữu có đồng ý hay không?

- Không muốn.

Từ Khuyết trực tiếp lắc đầu.