Chương 48: Giữa Hai Chân Có Vết Thương

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng cấp, cảnh giới hiện tại là Kim Đan kỳ tầng chín!

Sau một chuỗi lớn âm thanh thông báo của hệ thống qua đi, đầu Từ Khuyết rốt cục cũng thanh tịnh lại!

Hắn thành công thăng liên tiếp ba cấp bậc, thuận lợi bước vào Kim Đan kỳ tầng thứ chín, khoảng cách viên mãn, chỉ còn cách một bước!

Từ Khuyết trước tiên gọi ra hệ thống, mở ra giao diện tin tức cá nhân kiểm tra:

Kí chủ: Từ Khuyết

Cảnh giới: Kim Đan kỳ tầng chín (Lô Hỏa Thuần Thanh)

Kinh nghiệm: 0/1200000

Trang Bức: 1800 điểm

Công pháp: Thái Cổ Ngũ Hành Quyết trung giai

Kỹ năng: Long Đằng Cửu Biến (Viên mãn); Tam Thiên Lôi Động (Viên mãn); bí chữ "Binh" (tiến độ 10%); Diễm Phân Phệ Lãng Xích (Viên mãn); Lục Hợp Du Thân Xích (Viên mãn); Phật Nộ Hỏa Liên (tiến độ 30%)

Dị Hỏa: Thanh Liên Địa Tâm Hỏa; Cốt Linh Lãnh Hỏa

Tinh hoa: Công pháp (30 điểm)

Nghề nghiệp: Không

Địa vị: Phò mã Hỏa Nguyên Quốc Đông Hoang đại lục

...

- Ha ha ha ha ha...

Từ Khuyết tại chỗ thoải mái cười to!

Hắn rất ngạc nhiên mừng rỡ, không nghĩ một chuyến đi tới Huyết Hải Môn này để hắn kiếm bộn, điểm Trang Bức hầu như vọt lên gấp đôi, dĩ nhiên đạt đến 1800 điểm!

Nhưng trước mắt hắn căn bản cũng không cần lại mua gì, chỉ muốn trước tiên tích góp điểm Trang Bức lại, dù sao rất nhanh sẽ có thể có được phương pháp phục sinh Tiểu Nhu, Từ Khuyết lo đến lúc đó sẽ cần đại lượng điểm Trang Bức, vì thế nên hắn không dám dùng linh tinh.

Mà lúc này, mấy người Thái Dịch Phái phía sau cũng bị tiếng cười của Từ Khuyết làm thức tỉnh.

Một mảng lớn rừng cây bị đông thành tượng đá trước mắt này, vẫn làm cho bọn họ có chút thất thần!

Tô Vân Lam ngơ ngác nhìn Từ Khuyết, hơi há mồm, nhưng một chữ đều không nói ra được.

Vừa nãy nàng còn đang nghĩ nên trợ giúp Từ Khuyết vượt qua trận ác chiến này như thế nào, ai biết người ta vẻn vẹn vỗ ra một chưởng, trong nháy mắt diệt sạch Huyết Hải Môn!

Hơn nữa cái chết của những người kia, giống như đúc cái chết của Tống Vân Hải!

- Thì ra...

- Thì ra Tống Vân Hải cũng không phải do lão tiền bối kia gϊếŧ chết, mà là...

Hai tên trưởng lão cũng kịp phản ứng lại, hít vào một hơi khí lạnh!

Tống Vân Hải này nhưng là cường giả Nguyên Anh kỳ tầng tám, cũng là nhân vật mạnh mẽ nhất ở Phong Vụ Thành, không nghĩ tới... lại chết ở dưới tay tên Kim Đan kỳ tầng sáu này...

Hả?

Chuyện gì xảy ra?

Làm sao biến thành Kim Đan kỳ tầng chín rồi?

Đột nhiên, hai tên trưởng lão trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn Từ Khuyết.

Tô Vân Lam cũng phát hiện, con ngươi nổi lên một ít kinh diễm!

Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết vô hình Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!

Từ Khuyết dĩ nhiên đã quen thuộc với loại tình huống đột nhiên không hiểu ra sao có điểm Trang Bức này, cũng lười để ý tới.

Xoay người, liền hướng mấy người Thái Dịch Phái mà đi tới.

- Tiêu... Tiêu tiền bối, ngươi... thực sự là quá lợi hại rồi!

Một nữ đệ tử của Thái Dịch Phái kích động vạn phần nói.

Loại tình cảnh chiến đấu khí thế bàng bạc này, còn có thực lực mạnh mẽ, nàng là lần thứ nhất nhìn thấy.

- Quá khen quá khen!

Từ Khuyết cười ha ha nói.

Đôi mắt đẹp của Tô Vân Lam hiện ra vẻ tò mò, nhìn về phía Từ Khuyết hỏi:

- Ngươi họ Tiêu?

Từ Khuyết ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới lúc trước cùng đám Tống công tử tự giới thiệu, dùng qua cái tên giả "Tiêu Viêm" này, để mấy tên đệ tử Thái Dịch Phái tin là thật.

Mà lúc vừa nãy hắn tiết lộ thân phận với đám người Huyết Hải Môn kia, âm thanh rất thấp, vẫn chưa bị đám Tô Vân Lam nghe thấy.

Lúc này bị Tô Vân Lam hỏi, Từ Khuyết không khỏi cười ngượng ngùng, đáp:

- Kỳ thực ta họ Từ, tên Khuyết! Hiện nay độc thân!

- Hóa ra là Từ... ngươi nói cái gì? Từ Khuyết?

Tô Vân Lam mới đầu còn không nghĩ nhiều, hơi gật đầu, kết quả đột nhiên kịp phản ứng lại, nhất thời kinh ngạc thốt lên thành tiếng!

Hai tên trưởng lão cùng với sáu vị đệ tử khác cũng há hốc mồm!

Từ Khuyết!

Thì ra người này, chính là Từ Khuyết trong truyền thuyết!

Chẳng trách a...

Chẳng trách hắn có thể dễ dàng đem Huyết Hải Môn phá hủy như vậy, chẳng trách hắn gϊếŧ người xong còn có tâm tư nướng cánh gà.

Bởi vì hắn chính là Từ Khuyết!

Lập tức, vài tên đệ tử Thái Dịch Phái cảm thấy tất cả chuyện phát sinh lúc trước, đều biến thành chuyện đương nhiên!

- Đúng vậy, tại hạ Từ Khuyết.

Từ Khuyết lộ ra nụ cười người vật vô hại nói.

Mấy người Thái Dịch Phái đều không khỏi rùng mình một cái, nếu như không phải đã cùng Từ Khuyết tiếp xúc qua, phỏng chừng vừa nghe đến cái tên này, bọn họ đã sớm quay đầu chạy!

Sắc mặt Tô Vân Lam trở nên trắng bệch, trong lòng tâm tư ngàn vạn.

Người trước mắt này, quả nhiên giống với lời đồn! Động một chút là diệt cả nhà người ta!

Nhưng những người bị diệt kia xác thực cũng chết chưa hết tội, nhưng là tại sao... ta lại có chút run rẩy nhỉ?

- Ồ, Tô Chưởng môn, sắc mặt ngươi tại sao không tốt như thế, lẽ nào là bị thương? Đến đây, để tại hạ xem giúp ngươi.

Từ Khuyết đột nhiên đi tới trước mặt Tô Vân Lam, tỏ rõ vẻ quan tâm.

- Hả?

Tô Vân Lam lấy lại tinh thần, đột nhiên nhìn thấy mặt Từ Khuyết đều sắp gần sát mặt mình rồi, nhất thời sợ hết hồn, sắc mặt lại càng trắng, vội vàng lùi lại một bước, lắc đầu nói:

- Không... Không có chuyện gì, ta không có chuyện gì!

- Còn nói không có chuyện gì, ngươi xem sắc mặt của ngươi kìa, hiển nhiên là triệu chứng mất máu quá nhiều nha. Chân thực không dám giấu giếm, tại hạ là một tên đại phu, mọi người bình thường cũng đều gọi ta là thần y!

- A? ngươi không phải nói ngươi là Thực Thần sao?

Một nữ đệ tử tuổi khá nhỏ ngạc nhiên nói.

Từ Khuyết khoát tay áo một cái:

- Thực Thần chỉ là một cái nghề phụ, công việc bình thường của ta chủ yếu vẫn là xem bệnh cứu người, cứu vớt thế giới, loanh quanh ghẹo gái gì đó.

- Ghẹo gái? Là ý gì?

Tô Vân Lam nghi ngờ nói.

- Chính là giúp nữ tử xem bệnh, đến đây đi, Tô chưởng môn, để tại hạ ghẹo một... Khặc khặc, để tại hạ nhìn vết thương của ngươi ở đâu!

- Chờ... chờ chút, ta thật sự không bị thương, càng không có vết thương! Làm phiền Từ đạo hữu quan tâm.

Tô Vân Lam nhất thời hoảng hốt, lại lùi lại mấy bước, chỉ lo Từ Khuyết thật sự tới táy máy tay chân!

Từ Khuyết tỏ vẻ nghiêm túc lắc đầu:

- Tô Chưởng môn, lời này của ngươi không đúng rồi. Nếu như tại hạ không đoán sai, giữa hai chân của Tô chưởng môn có một vết thương, ước chừng dài 5 cen-ti-mét! Vết thương sâu, ta hoài nghi là năm đó lúc nữ oa tạo ngươi lưu lại lỗ hổng, nếu như Tô chưởng môn muốn chữa trị vết thương, liền phải cần phải có thứ cực dương, dung dịch đậm đặc. Vừa vặn tại hạ lại có vật ấy, chính là năm đó sau khi Độ Kiếp thất bại lưu lại, hôm nay hiếm thấy chúng ta hữu duyên gặp lại, tại hạ đồng ý giúp ngươi việc này, đem vết thương bù đắp, một lần chỉ thu ba viên linh thạch, năm lần một đợt trị liệu, sau 10 đợt trị liệu là hoàn mỹ tu bổ!

- A?

Tô Vân Lam bị lời nói này của Từ Khuyết làm cho mơ hồ.

- Cái gì? Chưởng môn thật sự bị thương?

Nữ đệ tử tuổi khá nhỏ kia thì lại kinh hãi kêu lên, ánh mắt cũng nhìn về phía hạ thân Tô Vân Lam.

Những người còn lại cũng hơi kinh hãi.

Kết quả không bao lâu sau, bầu không khí liền cứng lại!

Mấy nữ đệ tử, kể cả Tô Vân Lam đều kịp phản ứng lại, lúc này liền đỏ mặt.

- Ngươi... ngươi...

Tô Vân Lam vừa thẹn vừa giận nhìn về phía Từ Khuyết, ngươi ngươi nửa ngày, nhưng không biết nên nói cái gì để phản bác.

Lấy khuôn mặt đẹp bực này của nàng, cũng nhiều lần bị một ít miệng ba hoa Ma Môn tà tu nói đùa giỡn qua, nhưng cho tới bây giờ liền chưa từng gặp qua ai vô liêm sỉ như Từ Khuyết, dĩ nhiên đem lời nói ngượng ngùng như thế nói rõ ràng đến mức đàng hoàng trịnh trọng như vậy, suýt chút nữa liền chính nàng cũng tin!

- Dê xồm!

Tô Vân Lam nín nửa ngày, cuối cùng phun ra một câu nói như vậy, giận dữ lườm Từ Khuyết một chút, lập tức liền ngự kiếm, trực tiếp ngang trời bay đi.

Mấy người khác thì lại cười khổ nhìn về phía Từ Khuyết, lòng không còn gì để nói!

Trước một khắc còn uy phong lẫm lẫm, một người giữ quan ải điên cuồng gϊếŧ người, không nghĩ tới trong chớp mắt liền lắc mình biến hóa, thành một công tử gia miệng ba hoa vô lại, quả thực là đột nhiên không kịp chuẩn bị, thực tại để mấy người đều dở khóc dở cười!

Cái tên này đến cùng là hạng người gì?