Chương 8: Giúp anh

Y tá trực tiếp mở cửa ra.

“Các dụng cụ đã được chuẩn bị xong, đặt sẵn trên bàn máy tính, chỉ cần bảo quản tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong bình là xong. Anh Phó có thể tự mình làm, đương nhiên, cũng có thể nhờ bà Phó hỗ trợ, nơi này hai người tự quyết định.”

Thành Tố liếc nhìn căn phòng, nhìn thoáng qua liền thấy trên tường treo một tấm ảnh chân dung siêu gợi cảm, động tác táo bạo. Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn mũi chân.

“Căn phòng sau mỗi lần sử dụng đều được khử trùng, cho nên hai người không cần quá lo lắng về vấn đề vệ sinh.” Y tá vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, “Nếu không có vấn đề gì tôi xin phép đi trước, khi nào làm xong thì hai người chỉ cần ấn cái nút bên cạnh cửa là được.”

Sau khi xác định hai người không có vấn đề gì, y tá nhanh chóng rời đi, để lại không gian cho bọn họ.

Thành Tố cúi đầu nhìn đôi chân dài của Phó Thành Xuyên, thấy anh vẫn bất động, cô đá vào giày da của anh, thúc giục nói: “Anh tự làm đi, em ở bên ngoài chờ anh.”

“Em...”

Phó Trường Xuyên còn chưa nói xong, Thành Tố đã cắt ngang lời anh, cô ném tay anh ra, đi đến bên chiếc ghế rồi ngồi xuống, còn mở miệng thúc giục nói: “Anh mau đi đi, em còn hơi chóng mặt, ngồi nghỉ một lát.”

Hai ngày trước anh không chạm vào cô, hôm nay còn muốn cô giúp anh, điều đó không có khả năng.

Thấy cô như vậy, Phó Trường Xuyên biết cô không muốn đi vào giúp anh. Rõ ràng hai ngày trước dính người, hôm nay lại không muốn giúp anh.

Phó Trường Xuyên nhìn cô ngồi thẳng trên ghế, cũng không nỡ cứng rắn yêu cầu cô, vì thế anh một mình đi vào phòng.

Nghe được tiếng cửa đóng lại, Thành Tố không nhịn được liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, vểnh tai lên nghe âm thanh bên trong, kết quả không nghe được cái gì. Cô đợi thêm vài phút, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng Phó Cảnh Xuyên ở bên trong.

Anh...

Thành Tố dậm chân, vội vàng vỗ mặt, muốn đem hình ảnh trong đầu rời đi.

Nhưng cô còn chưa từng nhìn thấy Phó Trường Xuyên tự mình giải quyết, nhiều nhất cũng chỉ là trước khi mang bao vào thì sờ soạng hai cái để chuẩn bị công tác.

Thành Tố lén lút tới gần cửa phòng, áp tai lên cửa nghe lén.

Hiện tại anh đang làm gì? Vừa rồi cô nhìn thấy ảnh chụp người phụ nữ gợi cảm dán trên tường, anh có phải đang đối mặt với cô ta để thủ da^ʍ không? Nghĩ vậy, Thành Tố lại cảm thấy có chút kỳ quái.

“Ông xã, anh thế nào rồi?” Thành Tố nhỏ giọng nói.

Không nghe được tiếng trả lời bên trong, Thành Tố áp tai lên cửa, tăng âm lượng kêu một tiếng: “Ông xã?”

Bên trong im lặng vài giây, truyền đến âm thanh Phó Trường Xuyên giống như nghiến răng nghiến lợi: “Mới năm phút.”

“... Ồ.”

Thành Tố bĩu môi, lại đi về bên ghế ngồi xuống.

Lại qua một lúc lâu, thấy cửa phòng vẫn chưa mở ra, Thành Tố không nhịn được lại đi qua. Lúc này cô không nói gì, chỉ áp tai lên cửa.

Sao còn chưa xong?

“Tố Tố.”

Bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến giọng Phó Trường Xuyên gọi cô.

“A?” Thành Tố phản xạ có điều kiện mà lên tiếng.

“Đi vào.”

Thành Tố sửng sốt, vội vàng chắp tay sau lưng rồi lùi hai bước: “Không cần.”

Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, Phó Trường Xuyên duỗi tay, Thành Tố còn chưa kịp phản ứng lại đã bị anh kéo vào.

Thành Tố vậy mà nhìn đũng quần của anh, chỉ nhìn thấy vạt áo anh lộn xộn xét vào trong quần, dưới háng sưng to, nhìn qua dường như còn chưa giải quyết.

“Giúp anh.”

Phó Trường Xuyên kéo Thành Tố ấn lên sô pha, kéo tay cô xuống dưới háng.

Thành Tố bị nhiệt độ nóng bỏng vội vàng ném ra, đỏ mặt lẩm bẩm nói: “Anh tự làm đi, em chóng mặt không còn sức.”

“Không ra được.” Phó Trường Xuyên có chút bực bội, tự anh loát không ra, nếu đây là công việc có thể hoàn thành thì sao có thể gọi là du͙© vọиɠ.

“Sao lại không ra?” Đôi mắt Thành Tố đảo một vòng, liền nhìn hết xung quanh căn phòng.

Trong phòng ngoại trừ vài tấm poster mấy cô gái gợi cảm vậy mà còn có một chiếc giường, thật sự làm cô mở rộng tầm mắt. Cô liếc nhìn máy tính còn có hai bộ phim người lớn!

“Anh xem cái này?” Thành Tố nói, còn chu đáo giúp anh mở video.

Phim người lớn này đơn giản lại thô bạo, không hề có bước dạo đầu, chỉ là một đôi nam nữ trong phòng bắt đầu hôn môi sờ lẫn nhau. Đôi mắt Thành Tố nhìn thẳng.

Ngay sau đó, Thành Tố liền nghe được tiếng kéo khóa quần.

Cô quay đầu nhìn về phía Phó Trường Xuyên, phát hiện anh thế mà trực tiếp cởϊ qυầи. Anh ngồi bên cạnh Thành Tố, một đôi chân dài dang rộng, dươиɠ ѵậŧ cương cứng cứ như vậy được anh giải phóng.

Anh một bên tự vuốt chính mình, một bên nhìn chằm chằm Thành Tố. Ánh mắt anh hoàn toàn không đặt lên màn hình máy tính, mà chỉ nhìn cô, vừa nóng bỏng vừa thẳng thắn.

“Anh đừng nhìn em!” Thành Tố xấu hổ nói nhỏ với anh.

“Nhìn em cũng không được?” Động tác trên tay Phó Trường Xuyên không dừng lại hỏi.

Thành Tố nâng cằm, một bộ dáng từ chối nói: “Không được.”

“Ưm ưm….A…A…”

Trong máy tính đột nhiên truyền đến tiếng rêи ɾỉ vang vọng toàn bộ căn phòng.

Thành Tố cứng lại, bất giác mất bình tĩnh, nhưng vẫn giả vờ mạnh mẽ trừng mắt nhìn Phó Trường Xuyên, chỉ là đôi mắt đào hoa chứa đầy nước, không hề có tính uy hϊếp, ngược lại càng khiến anh phấn khích hơn.

Những ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm lấy côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím không ngừng loát động, anh nhìn chằm chằm Thành Tố, ánh mắt sáng quắc. Thành Tố luôn cảm thấy từ trong ánh mắt của anh có thể đọc được những suy nghĩ hạ lưu trong đầu anh giờ phút này.

Cô xấu hổ buồn bực đến mức mặt đỏ bừng, đôi mắt không biết nên nhìn vào đâu nên dứt khoát nhắm lại.

Bên trong tiếng nam nữ làʍ t̠ìиɦ vẫn còn vang lên.

“Tố Tố.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đột nhiên truyền vào tai cô, Thành Tố dường như nghe được hơi thở của anh ngày càng nặng nề, còn có âm thanh cọ xát dưới thân.

Thành Tố vội vàng che tai lại, khẽ cắn môi.

Người này còn cố thở dốc!

“Tố Tố...”

Anh lại thấp giọng gọi một tiếng, giống như ngày thường gọi cô ở trên giường. Có đôi khi Thành Tố có ảo giác, mỗi khi anh gọi cô như vậy đều mang theo một loại thâm tình khiến cô không thể cưỡng lại.

“Ưm!”

Trên môi đột nhiên rơi xuống một mảnh mềm mại, khoảng khắc hơi thở quen thuộc bao vây Thành Tố, giữa môi cô bị đầu lưỡi liếʍ vài cái, giống như đang cầu xin sự đồng ý của cô. Thành Tố do dự hai giây, cuối cùng vì anh mà há mồm, cho anh vào sâu hơn.

Nháy mắt, chiếc lưỡi mềm mại đã bị anh quấn lấy, dây dưa cọ xát.

Người Thành Tố không khỏi mềm nhũn, nghiêng người về phía Phó Trường Xuyên.

Phó Trường Xuyên ôm cô vào lòng, cầm lấy tay cô đặt lên du͙© vọиɠ đang bắt đầu hưng phấn, anh nhẹ giọng dỗ dành nói: “Tố Tố, giúp anh.”

“Anh…Ư…Anh thật phiền…” Thành Tố lẩm bẩm oán giận, tay lại bị Phó Trường Xuyên cầm.

Lòng bàn tay mềm mại áp vào côn ŧᏂịŧ nóng bỏng, lên xuống theo tiết tấu. Thành Tố đối với việc dùng tay giúp anh giải quyết cũng không xa lạ, quen tay quen việc, cô nắm giữ tất cả điểm mẫn cảm của anh.

Một tay Phó Trường Xuyên xoa bụng cô, chậm rãi di chuyển lên trước ngực. Cuối cùng anh bao lấy, thưởng thước ở trong lòng bàn tay.

Lòng bàn tay anh rất nóng.

Thành Tố run rẩy, kéo khoảng cách với Phó Trường Xuyên, hai người cùng nhau thở dốc.

“Anh đừng chạm vào em…” Thành Tố nắm lấy cái tay Phó Trường Xuyên đang sờ loạn, trên mặt nóng bừng không kiểm soát được.

Cô sắp bị anh sờ ướt.

“Ưm!...” Âm thanh rêи ɾỉ cùng tiếng cơ thể bạch bạch bạch vẫn phát ra, trong không gian cả căn phòng tràn ngập ái muội.

Vẫn nên giải quyết nhanh một chút để về nhà.

Thành Tố mím môi, dùng đôi tay nắm lấy đồ vật cương cứng của Phó Trường Xuyên. Cô đặt cằm lên vai anh, nửa tay luồn vào trong ngực anh, giúp cô hoạt động thuận tiện hơn. Mà Phó Trường Xuyên mổ nhẹ vành tai mẫn cảm nhất của cô, hơi thở nóng ẩm từng chút từng chút phả lên tai cô.

“Anh đừng…” Thành Tố né tránh tay anh, nhưng Phó Trường Xuyên đuổi theo không bỏ, giống như một con chó đang động dục, liếʍ ướt Thành Tố.

“... Ưm” Phó Trường Xuyên đột nhiên thở hổn hển, ngửa đầu ra sau lộ ra cái cổ.

Thành Tố choáng váng, cô cắn lên yết hầu của anh, cảnh cáo nói: “Đã nói đừng có sờ em, mau làm xong rồi về nhà.”

“Ừm.” Yếu hầu Phó Trường Xuyên khẽ co giật, thấp giọng đáp lại.

Anh dựa lưng vào ghế sô pha, cùng với việc Thành Tố ngậm yết hầu của anh, cảm giác ấm áp, ẩm ướt thoải mái giống như anh tiến vào trong cơ thể cô. Du͙© vọиɠ phía dưới cũng được cô nắm trong lòng bàn tay, da thịt thô xấu được đôi tay mềm mại vuốt ve, rõ ràng cùng một động tác, anh sờ thì lại không nhấc nên nổi thú tính, nhưng đổi thành tay của Thành Tố, đồ vật dưới háng đã cứng rắn đứng thẳng.

Phó Trường Xuyên ôm chặt Thành Tố, cô là người mở ra du͙© vọиɠ của anh, cũng là người đầu tiên khiến anh động tâm suốt hơn hai mươi năm qua.

Anh tưởng tượng đến người con gái trong lòng ngực nguyện ý mang thai đứa con của hai người khiến l*иg ngực anh nóng lên. Tay anh một lần nữa dừng ở trên bụng mềm mại của cô, không bao lâu nữa ở chỗ này khả năng có đứa bé của bọn họ...

“A! Cái lọ! Cái lọ!” Thành Tố luống cuống tay chân, bạch trọc dính đầy tay cô, cô dùng đầu đập vào vai Phó Trường Xuyên, tức giận nói, “Anh đang suy nghĩ cái gì vậy, không nói một tiếng nào!”

Phó Trường Xuyên cũng có chút xấu hổ, đột nhiên không thể khống chế được bản thân, anh còn đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình, bộ dáng đứa bé sau này giống anh cùng Thành Tố sẽ như thế nào...

Phó Trường Xuyên im lặng dọn dẹp đống hỗn độn, anh nghiêm túc lau từng ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thành Tố sạch sẽ.

Thành Tố bĩu môi chạy tới bồn rửa tay trong góc rửa tay, cô có chút giận, tức giận với bản thân, rõ ràng đã nói không giúp anh, kết quả bị anh hôn đến thần hồn điên đảo cứ như vậy đưa tay ra cho anh mượn.

Phó Trường Xuyên dọn dẹp xong cũng yên lặng đi tới, Thành Tố lập tức cảm nhận được sau lưng có một nguồn nhiệt bốc lên, anh như ôm cô vào lòng, cùng cô rửa tay.

Lúc này, anh đột nhiên khom lưng, ở bên tai Thành Tố nói: “Đêm nay anh cũng giúp em.”

Có qua có lại, hơn nữa hai ngày nay ủy khuất cô, cô muốn như vậy anh cũng không thể nhẫn tâm từ chối. Đêm nay anh nhất định phải bù đắp cho cô thật tốt.

“Giúp cái gì?” Thành Tố nhất thời không có phản ứng, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Trường Xuyên không trả lời, nhìn Thành Tố đầy ẩn ý ở trong gương, sau đó anh cúi đầu liếʍ cái tai mẫn cảm nhất của cô hai lần.