Chương 9: Có người an ủi cô sao?

Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện, Phó Trường Xuyên còn phải đến công ty làm việc, vì vậy sau khi tài xế đưa anh đến công ty rồi lại đưa Thành Tố về nhà.

Hai người ngồi ghế sau, Thành Tố đang uống sữa đậu nành, mà Phó Trường Xuyên đang ăn một chiếc bánh mì sandwich, cái của anh đã ăn xong rồi, phần này là Thành Tố ăn không hết.

Phó Trường Xuyên còn chưa ăn sáng, lại phải vội vàng đến công ty, vì thế nên vội vàng mua bánh mì để lót dạ.

Thành Tố thấy anh cắn hai miếng liền hết hơn nửa cái bánh mì, cô sợ anh bị nghẹn, đưa ống hút đến miệng anh, “Uống hai ngụm đi.”

Phó Trường Xuyên ngoan ngoãn cúi đầu, uống hai ngụm sữa đậu nành trong tay Thành Tố.

Sữa đậu nành thêm quá nhiều đường, có chút ngọt, vừa đủ ấm.

Thành Tố chột dạ nhìn giữa cổ Phó Trường Xuyên nhô lên, bên trên vẫn còn vết răng hình tròn, chờ chút nữa anh còn phải đem dấu răng này đi làm.

Lúc này, điện thoại Thành Tố đột nhiên vang lên.

Thành Tố từ trong túi lấy ra điện thoại, thấy trên màn hình nhảy lên ba chữ ‘ Thành nữ sĩ ’.

Phó Trường Xuyên cũng nhìn sang, Thành Tố đưa màn hình điện thoại sang một bên, ấn nghe máy.

“Mẹ.”

Mẹ Thành bên kia hỏi: “Nghe thông gia nói hôm nay con cùng Trường Xuyên đi kiểm tra sức khỏe? Chuẩn bị mang thai?”

“Vâng ạ.”

“Chuyện lớn như vậy sao không nói cho mẹ?”

“Chỉ đi kiểm tra sức khỏe trước thôi mà.” Giọng điệu Thành Tố nhẹ nhàng, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình nào.

“Cuối cùng cũng chịu sinh con? Mẹ đã nói với con nên sinh sớm một chút, bà Phó cũng không đến mức nói đổi liền đổi một người…”

Tim Thành Tố đập chậm một nhịp, vội vàng nghiêng đầu ấn cửa sổ xe xuống, tiếng ồn ào từ bên ngoài nháy mắt truyền vào trong xe.

Cũng không biết Phó Trường Xuyên có nghe thấy âm thanh trong điện thoại hay không, nhưng sau khi nghĩ lại, mẹ Thành nói giọng Thành Cảng, Phó Trường Xuyên nghe không hiểu.

Cô cắt ngang lời mẹ Thành, hỏi: “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì thì không được gọi điện thoại cho con sao? Đã bao lâu rồi con chưa gọi điện thoại về nhà?” Mẹ Thành oán giận nói, “Gả đến Bắc Thành có phải đã quên bản thân có gia đinh ở Thành Cảng rồi phải không?”

Thành Tố có chút vô lực, mỗi lần cùng mẹ Thành nói chuyện, như thể đang cầm súng, cho nên cô không muốn nói nhiều lời với bà.

“Nếu không có việc gì thì con cúp máy trước, con vừa kiểm tra xong nên có chút mệt.” Thành Tố nói một cách qua loa.

“Chưa nói được hai câu đã muốn cúp máy, có phải con muốn bà Phó nghĩ con không cần người mẹ này đúng không? Nếu không có mẹ, con có thể gả đến nơi tốt như vậy sao? Hiện tại cánh cứng rồi…”

Lời nói của mẹ Tố quanh quẩn bên tai, Thành Tố siết chặt điện thoại, liếc mắt nhìn Phó Trường Xuyên ở bên cạnh, ai ngờ anh cũng đang nhìn cô.

Cô rũ mắt xuống, cảm thấy có chút xấu hổ.

“Làm sao vậy?”

Phó Trường Xuyên nghiêng người tới gần hỏi một câu, mẹ Thành nghe được giọng nói của anh. Giọng mẹ Thành dừng lại, sau đó lại nói tiếp: “Trường Xuyên ở bên cạnh?”

Thành Tố ‘ vâng ’ một tiếng.

“Bảo Trường Xuyên nghe máy, mẹ có việc muốn nói với thằng bé.”

Thành Tố liếc nhìn Phó Trường Xuyên đang nhìn chằm chằm mình, do dự hai giây nhưng vẫn đưa điện thoại cho anh: “Mẹ em tìm anh.”

Phó Trường Xuyên cầm lấy điện thoại, thuận tiện duỗi tay đóng cửa sổ bên cạnh Thành Tố: “Gió lớn.”

Anh đặt điện thoại lên tai, chào hỏi, lại tự nhiên giơ tay sờ mái tóc Thành Tố bị gió thổi rối tung. Anh ‘ vâng ’ vài tiếng, trả lời vài câu ‘ không vội ’, ‘ không có việc gì ’, Thành Tố không thể đoán được anh cùng mẹ cô nói chuyện gì. Chờ đến khi Phó Trường Xuyên kết thúc cuộc gọi rồi trả điện thoại lại cho Thành Tố, lúc này cô mới mở miệng hỏi anh.

“Mẹ em nói gì với anh?”

“Mẹ nói sắp tới ngày giỗ của bà ngoại rồi, bảo chúng ta đến Thành Cảng.”

Lại đến ngày giỗ của bà ngoại.

Thành Tố chậm chạp cất điện thoại vào trong túi, sau đó có chút mất tập trung: “Anh muốn đi Thành Cảng?”

“Ừ, vừa lúc đang rảnh, đi về cùng em.” Phó Trường Xuyên gật đầu, ôm lấy bả vai Thành Tố, cúi đầu nghiêm túc quan sát vẻ mặt của cô. Quan hệ giữa Thành Tố cùng bà ngoại rất tốt, Phó Trường Xuyên lo lắng ngày đặc biệt này sẽ khiến Thành Tố buồn.

Thành Tố dựa vào vai anh, một cuộc điện thoại khiến lòng cô hỗn loạn. Cô rũ mắt, sau một lúc lâu mới mở mắt ra.

Cô lẩm bẩm nhỏ giọng nói: “Đã lâu rồi em chưa đến thăm bà ngoại…”

Phó Trường Xuyên nghe được cô hạ thấp giọng, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, xoa đầu cô vài cái.

Hai người im lặng vài phút, đã đến công ty của Phó Trường Xuyên, trước khi anh xuống xe còn dặn cô trở về phải bảo dì giúp việc làm chút đồ gì đó để ăn.

Hôm nay cô bị rút vài ống máu, cần phải bù lại.

Thành Tố có lệ mà vẫy tay, để anh xuống xe.

Trong lòng Thành Tố rối như cuộn chỉ, không chỉ bởi vì bản thân đáp ứng với Phó Trường Xuyên chuyện có con, mà cả ngày giỗ của bà ngoại, còn có Phó Trường Xuyên muốn cùng cô về Thành Cảng…

Cô ngơ ngác nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lui về sau, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một tiệm thuốc.

Thành Tố vội vàng kéo miếng che, nhìn tài xế nói: “Chú Trương, chú có thể quay đầu lại một chút không, cháu muốn đến tiệm thuốc kia mua thuốc dạ dày trước.”

“Dạ dày Tố Tố không thoải mái sao?” Chú Trương quan tâm hỏi, đánh tay lái chuẩn bị tìm ngã ba để quay lại.

Thành Tố vuốt ve bụng mình, nhỏ giọng đáp: “Vâng ạ, có chút không thoải mái...”

*

Hôm nay Phó Trường Xuyên về nhà thì kịp thời gian ăn tối.

Vừa về đến nhà anh đã đi tìm Thành Tố, dì nói cho anh, Thành Tố ở trong phòng chơi piano cả buổi trưa. Anh đi đến phòng đàn, liền nghe được âm thanh từ bên trong truyền ra.

Anh mở cửa phòng, tiếng đàn đột nhiên cao lên, anh đứng ở cạnh cửa nhìn Thành Tố ngồi ngay ngắn trên ghế.

Căn phòng này cố ý được trang trí cho Thành Tố, ở giữa phòng là chiếc đàn piano giá 500 vạn, nó cũng được Phó Trường Xuyên đặc biệt mua cho Thành Tố.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, anh đã gặp Thành Tố chơi đàn. Ngày đó là đám tang của bà ngoại Thành Tố, Phó Trường Xuyên vì bà của anh đã lớn tuổi, đi lại khó khăn nên anh được ủy thác đến đó, khi đến nhà họ Thành, trong lúc vô tình anh gặp được Thành Tố đang ở trong phòng luyện đàn.

Phó Trường Xuyên ôm tay nghiêng người dựa vào cửa, tầm mắt anh vẫn luôn dừng trên người Thành Tố, nghiêm túc nghe cô bắn ra từng nốt nhạc. Mỗi giai điệu đều có thể gợi một ký ức nào đó trong đầu anh, khi anh nhớ tới lần đầu gặp Thành Tố, cảnh tượng cô ngồi một mình chơi đàn trong phòng, lúc ấy trời đổ mưa, ngoài cửa sổ sương mù dày đặc, tiếng đàn du dương cùng tiếng mưa rơi, như đôi tình nhân giữa nhân gian.

Ngày đó anh chỉ là khách qua đường, không có ý định quấy rầy. Lúc tiếng đàn đột nhiên dừng lại, người phụ nữ khóc thút thít, người nằm trên mặt đàn khóc vô cùng thương tâm, anh cũng chỉ yên lặng rời đi, không để lại một chút dấu vết nào.

Mà hôm nay, lúc tiếng đàn dừng lại, Phó Trường xuyên nâng bước chân đi về phía Thành Tố.

Nghe được tiếng bước chân, Thành Tố quay đầu liền nhìn thấy Phó Trường Xuyên đang đi tới.

Phó Trường Xuyên nhìn Thàng Tố, phát hiện mắt cô đỏ ửng. Anh vội đi tới, đứng ở trước mặt cô, không biết mở miệng an ủi như thế nào.

Anh nghĩ, ngày đó sau khi anh rời đi Thành Tố đã khóc bao lâu? Có người an ủi cô không?

“Anh muốn ngồi không?” Thành Tố mở miệng, cơ thể dịch sang một bên, chừa lại một nửa chiếc ghế.

Phó Trường Xuyên thuận thế ngồi xuống, cơ thể cao to lập tức chiếm hơn phân nửa ghế ngồi. Hai người dựa sát vào nhau, đùi chạm nhau, cách chiếc quần Thành Tố có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Phó Trường Xuyên.

Hai người ngồi im lặng, trong lúc nhất thời không ai mở miệng.

Một lúc sau, Phó Trường Xuyên đột nhiên nâng tay lên dừng ở phím đàn.

“Đa ——”

Phó Trường Xuyên không thuần thục lắm, gập ghềnh đánh một đoạn ngắn của《 ngôi sao nhỏ 》, ngón tay thon dài dừng ở phím đàn màu đen.

Thành Tố nhìn chằm chằm tay anh, nghiêng đầu dựa lên vai anh.

Phó Trường Xuyên chỉ biết một đoạn ngắn, đàn xong thì dừng lại. Anh bỗng nhiên có chút lo lắng, anh cúi đầu nhìn Thành Tố, sợ cô chê cười anh.

“Anh còn biết chơi đàn sao?” Thành Tố chớp mắt, có chút tò mò nhìn Phó Trường Xuyên.

“Không biết, khi còn nhỏ đã ngừng chơi.”

Khi anh còn nhỏ, mẹ Phó yêu cầu anh thử chơi qua mấy loại nhạc cụ, Phó Trường Xuyên có học qua nhưng không thích nên đành từ bỏ. Anh cũng không biết tương lai bản thân sẽ kết hôn với người phụ nữ biết chơi đàn piano, nếu không lúc còn nhỏ anh sẽ học nhiều hơn một chút, cũng không đến mức ở trước mặt cô xấu hổ như bây giờ.

“Vì sao anh lại không học nữa?” Thành Tố hỏi.

“... Tập đàn có chút nhàm chán.” Phó Trường Xuyên giải thích đơn giản.

Thành Tố từng nhìn thấy dáng vẻ người này làm việc nghiêm túc, đó là một bộ dáng trưởng thành; cũng gặp qua anh đấm bao cát trong phòng tập thể dục, mỗi một uyền đều khiến bao cát lắc lư, cả người tràn ngập hơi thở nam tính và hoang dã. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh đánh đàn, cô không khỏi tượng tượng phác họa ra hình ảnh Phó Trường Xuyên khi nhỏ, khả năng còn chưa cao bằng đàn piano. Ngồi ở ghế luyện tập đi luyện tập lại. Sau khi luyện một lúc lâu, Phó Trường Xuyên không kiên nhẫn mà nhíu mày, bộ dáng giống như người lớn.

“Phụt ——” Thành Tố không nhịn được bật cười, cô không thích tập thể dục, Phó Trường Xuyên không thích luyện đàn, hóa ra cũng có chuyện anh không thích làm.

Thấy Thành Tố cười, Phó Trường Xuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Lúc bà ngoại dạy em đánh đàn, bài đầu tiên chính là ‘ Ngôi sao nhỏ ’.” Thành Tố cười với Phó Trường Xuyên, sau đó ngồi thẳng dậy, đặt tay lên phím đàn, “Sau đó em bắt đầu thích chơi piano.”

“Nhưng có một khoảng thời gian em rất ghét chơi piano, bởi vì mỗi ngày mẹ đều bắt em tập bốn giờ, em thường xuyên một bên khóc một bên đánh đàn.” Thành Tố ấn xuống phím đàn, những nốt nhạc mượt mà phát ra, là bài《 ngôi sao nhỏ 》Phó Trường Xuyên vừa mới chơi, “Cũng may bà ngoại luôn ở bên cạnh động viên em, mỗi lần bà đều khen em chơi tốt, bà còn nói thích nghe em đánh đàn...”

Thành Tố như là lâm vào hồi ức, mười ngón không tự chủ được mà nhảy lên, một khúc 《 ngôi sao nhỏ 》 vang lên, tiếng đàn linh động bên tai.

Phó Trường Xuyên yên lặng lắng nghe, nhìn cô chỉ tay lung tung. Móng tay cô ngắn, được cắt tỉa gọn gàng. Phó Trường Xuyên chưa từng nhìn thấy cô sơn móng tay màu sáng. Đôi tay mười ngón thon dài, so với hoa nhài còn trắng hơn, mà một đôi tay như vậy, trên ngón áp út của tay trái được anh tròng nhẫn cưới lên.

Anh nhớ tới khoảnh khắc nắm tay cô và đeo nhẫn cưới cho cô trong ngày cưới đó…

Khi âm cuối cùng rơi xuống, Thành Tố dường như đã quên đi những lo lắng trong lòng. Cô cảm giác nhẹ nhõm hơn không ít, cả người trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn nặng nề như lúc chiều.

“Em đàn nghe rất hay.” Người đàn ông bên cạnh lên tiếng khích lệ.

Thành Tố quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt lóe lên tia sáng ấm áp mông lung.

“Thình—— thịch ——”

Tim Thành Tố đột nhiên đập nhanh, rồi lại đột nhiên nhảy lên.