Chương 10: Đêm nay còn tiếp tục làm không?

“Em đàn rất hay.” Phó Trường Xuyên khen nói.

Thành Tố đột nhiên quay đầu sang một bên, lộ ra một vành tai ửng hồng, giọng cô mang theo một ít kiêu ngạo, khoe khoang nói: “Đương nhiên, em là người từng được giải quốc tế.”

“Ừ, rất lợi hại.” Phó Trường Xuyên phụ họa theo.

Được Phó Trường Xuyên nghiêm túc khích lệ, Thành Tố cảm thấy xấu hổ. Cô đứng dậy, chắp tay sau lưng, nhìn Phó Trường Xuyên nói: “Chúng ta mau đi ăn cơm đi, dì Vương chắc hẳn đang đợi chúng ta.”

“Ừ.” Phó Trường Xuyên cũng đứng dậy theo, sau đó vươn tay về phía Thành Tố.

Thành Tố nhìn tay anh đưa đến trước mặt cô, cô do dự hai giây, cuối cùng chậm rãi vươn tay, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của anh.

Tay anh rất lớn, có thể bao vây hết hoàn toàn tay cô. Anh nắm tay cô cùng nhau đi ra ngoài.

Thành Tố bước nhanh hai bước để đuổi kịp anh. Khi hai người bước đi, đôi bàn tay đang nắm chặt khẽ đung đưa, trái tim Thành Tố cũng như đang ngồi trên xích đu, nhẹ nhàng đung đưa lên xuống.

*

Trái tim loạn nhịp của Thành Tố biến mất sau khi ăn xong Phó Trường Xuyên đưa cô đến phòng tập thể dục.

Giờ phút này, Thành Tố đang chạy bộ chậm chạp trên máy với vẻ mặt không vui. Cô không thích tập thể dục, không thích đổ mồ hôi, cảm giác dính nhớp rất phiền.

Phó Trường Xuyên ở một bên giám sát, đồng thời anh cũng đấm bốc, Thành Tố nhìn bao cát lần lượt bị anh đấm thì sợ hãi, may mà Phó Trường Xuyên không bạo lực gia đình, nếu không một quyền này có thể bóp chết cô.

Nhưng cảm giác đấm bốc so với chạy bộ thì tốt hơn.

Thành Tố ấn dừng máy chạy bộ, máy phát ra âm thanh nhắc nhở làm Phó Trường Xuyên nâng mắt nhìn lại, anh cho rằng Thành Tố lười biếng, đang định cau mày dạy dỗ thì Thành Tố đã nũng nịu mở miệng.

“Chạy bộ không thú vị, em cũng muốn đấm bốc.”

Nói xong, Thành Tố bước xuống máy chạy bộ, đi đến bên cạnh Phó Trường Xuyên, sờ vào bao cát rồi đấm vài cái. Cô nghĩ đến hình ảnh khi anh đấm trông rất đẹp trai, lại ảo tưởng bản thân khi đấm sẽ oai phong nhường nào, đột nhiên nóng lòng muốn thử.

“Anh dạy em đi!” Thành Tố chờ mong nhìn Phó Trường Xuyên.

Phó Trường Xuyên không phản đối, dù sao đều là tập thể dục, có thể khiến Thành Tố vận động là được. Phó Trường Xuyên đang muốn dạy cô một số tư thế cơ bản, thì Thành Tố lại coi trọng găng tay đấm bốc của anh.

“Em cũng muốn mang cái này.” Thành Tố chỉ vào đôi găng tay đấm bốc trên tay Phó Trường Xuyên.

Phó Trường Xuyên yên lặng tháo đôi găng tay của mình đeo lên cho Thành Tố, kích cỡ không quá phù hợp, anh nghĩ lần sau có thể chuẩn bị vài đôi cho cô. Anh muốn đưa cô lên đài để dạy cô cách dùng nhưng Thành Tố không biết trời cao đất dày, mà hỏi: “Em không đấm bao cát sao?”

“...Găng tay rất nặng, em dễ dàng bị thương.”

“Nó ở đây cũng sẽ không đột nhiên di chuyển đánh em.” Thành Tố đập vài bao cát vài cái, phát ra tiếng ‘ bạch bạch ’ nặng nề, bao cát không có chút dao động nào.

Phó Trường Xuyên thấy nhiệt tình của cô đối với bao cát tăng vọt, không muốn dội gáo nước lạnh lên đầu cô, nên anh đành dạy cô cách ra quyền đấm bao cát.

“Đừng nắm tay quá chặt, cánh tay duỗi thẳng, vừa vặn tiếp xúc với bao cát, lúc này đấm thẳng vào bao cát.” Phó Trường Xuyên giữ cổ tay Thành Tố, điều chỉnh tư thế giúp cô.

Thành Tố theo sự hướng dẫn của Phó Trường Xuyên, đánh ra mấy quyền, cô tự cảm thấy tốt đẹp, nghĩ bản thân vừa ngầu vừa đẹp trai.

“Ha!” Thành Tố siết chặt nắm đấm, dần dần tăng lực đạo, nhưng bao cát không có chút sứt mẻ nào. Cô nghĩ tới cú đấm Phó Trường Xuyên vung ra khi đấm vào bao cát, đột nhiên nổi lên tia hiếu thắng.

Nhưng sao cô đấm nó lại bất động?

“Không cần dùng quá nhiều sức, đừng siết chặt tay.” Phó Trường Xuyên nhắc nhở.

Thành Tố đấm vài phút cảm thấy bản thân có thể đánh ra một cú dồn toàn bộ sức lực.

“A!”

Bao cát phát ra một tiếng vang, Thành Tố cũng kêu một tiếng, sau đó lập tức thu tay lại ôm ở trước ngực, nước mắt lập tức chảy xuống.

Phó Trường Xuyên vội vàng nắm lấy tay cô, tháo găng tay đấm bốc vứt sang một bên, nắm lấy cổ tay của cô xoay nhẹ, hỏi: “ Trật khớp cổ tay rồi?”

“A... Đau...” Thành Tố nhìn cổ tay mình dần dần đỏ lên.

Phó Trường Xuyên lo lắng đến mức muốn mở miệng răn dạy, sớm đã nói với cô không cần dùng sức, còn chưa học đã muốn thực hành, nhưng khi anh nhìn Thành Tố một cái, nước mắt của cô càng thêm dữ dội, nháy mắt anh nuốt tất cả vào trong miệng.

Đánh không được mắng cũng không được, cổ tay mảnh mai vốn dĩ trắng nõn hiện tại lại đang dần sưng đỏ.

Thành Tố giữ tay ngồi trên ghế huấn luyện đợi Phó Trường Xuyên đi lấy túi chườm đá. Cô nhìn cổ tay của mình, cảm thấy vận khí của bản thân quá kém, đánh mấy quyền cũng có thể bị thương.

Sau khi Phó Trường Xuyên cầm túi chườm đá trở lại, nhìn thấy Thành Tố giống như một bông hoa héo rũ, cụp đuôi ôm cánh tay của mình, sâu trong đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cổ tay, giống như đang oán trách nó tại sao lại làm cô bị thương.

Có chút đáng thương lại có chút đáng yêu, giống như mèo con đang liếʍ vết thương của nó.

Phó Trường Xuyên cố nén ý muốn cười, vẻ mặt anh nghiêm nghị đi qua, nắm lấy tay cô cẩn thận giúp cô chườm đá hơn mười phút. Nhìn cổ tay sưng đỏ của cô đã giảm xuống một chút, nhưng làn da bị lạnh đến đỏ bừng, đầu ngón tay trắng bệch.

Phó Trường Xuyên xoa mu bàn tay lạnh lẽo của cô, thở dài một hơi.

Cả đêm, Thành Tố giữ tay mình rất cẩn thận, như thể chỉ cần chạm vào một chút nó sẽ bị đứt. Cổ tay sưng có chút dọa người, sau khi Phó Trường Xuyên rửa mặt giúp cô xong lại lấy túi chườm đá đặt lên vết thương trên tay cô.

Thành Tố mặc áo ngủ, tóc rối tung ngồi ở đầu giường, còn Phó Trường Xuyên chỉ mặc một chiếc quần ngủ ngồi ở mép giường, trên đùi lót một cái gối cùng một cái khăn tắm, tay Thành Tố đặt lên, thuận tiện để chườm nước đá.

Thành Tố ngồi yên lặng, mỗi một lần cô bị bệnh hay bị thương, là lúc cô ngoan ngoãn nhất, cũng là lúc cô ỷ lại vào Phó Trường Xuyên nhất. Thành Tố như vậy khiến người khác rất đau lòng.

“Khi nào mới có thể khỏi?” Thành Tố buồn bực nói thầm.

“Nếu ngày mai còn sưng thì đi bệnh viện.”

Thành Tố lắc đầu: “Hai tuần qua bác sĩ Chu gặp em rất nhiều lần.”

“Chúng ta đã thanh toán tiền.” Hơn nữa không ít.

“Dù sao nói em đấm bao cát thành như vậy cũng rất mất mặt!”

“... Không mất mặt.”

“Dù sao em cũng cảm thấy mất mặt...” Thành Tố nhỏ giọng lẩm bẩm nói, rồi sau đó bắt đầu đánh giá Phó Trường Xuyên, anh hơi cúi đầu kiểm tra vết thương trên cổ tay cô. Từ góc độ của Thành Tố, chỉ có thể nhìn thấu sống mũi cao của anh. Mái tóc ngắn mềm như bông rũ xuống trán, che khuất mặt anh.

Mắt Thành Tố lưu luyến dừng trên cơ thể trần trụi của anh, từng đường cơ bắp đang phập phồng lên xuống. Anh ngồi cũng có vẻ cao lớn, như một tảng đá im lặng.

Cô nghiêng đầu, phát hiện có vài sợi tóc sau tai anh. Cô không tự chủ được đưa tay vén mấy lọn tóc kia ra, nhưng lại không cẩn thận cọ lên tai Phó Trường Xuyên.

Trong nháy mắt, Phó Trường Xuyên liền ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tay Thành Tố co lại, xấu hổ giải thích: “Tóc của anh dựng lên rồi.”

Phó Trường Xuyên khẽ ‘ ừ ’ một tiếng, nhìn cổ tay Thành Tố, sau đó đem đầu ngón tay lạnh lẽo của cô tiến vào trong lòng bàn tay anh, nắm tay cô giúp cô sưởi ấm.

Mà Thành Tố thấy anh khônh phản ứng, cô lại giơ tay chạm vào đuôi tóc của anh, sau đó sờ sờ, ngón tay nhợt nhạt rơi vào tóc anh. Tóc còn hơi ẩm, bị Thành Tố sờ vài cái liền xù lên, cảm giác như đang vuốt ve một con chó lớn.

Cô cười khúc khích, rồi lại niết lỗ tai Phó Trường Xuyên.

“Tai anh rất mềm.” Thành Tố bình luận.

Phó Trường Xuyên vẫn không nhúc nhích mà để cô tùy ý xoa nắn, cho đến khi hết thời gian, anh nhấc túi chườm đá lên, dùng khăn lông lau đôi tay ướt lạnh của Thành Tố, sau đó lại dùng băng cẩn thận quấn vết thương hai vòng cho cô.

Nhìn động tác điêu luyện của anh, Thành Tố đoán rằng trước đây anh cũng thường xuyên bị thương khi luyện đánh quyền.

Chờ Phó Trường Xuyên dọn dẹp tất cả rồi lên giường, Thành Tố cho rằng đêm nay cứ như vậy sẽ kết thúc thì Phó Trường Xuyên đột nhiên nghiêm túc mở miệng hỏi cô: “Đêm nay có tiếp tục làm không?”

“...?”