Chương 12: Anh rất tốt với cô

Thành Tố không biết bản thân ngủ từ khi nào, sau khi trải qua một hồi vận động, cô thật sự ngủ rất say.

Ngày hôm sau tỉnh lại là bị cái lạnh kí©h thí©ɧ trên tay.

Cô mơ màng tránh cánh tay, lập tức bị giữ chặt. Cô mở to mắt, Phó Trường Xuyên đang cầm túi chườm đá đặt lên cổ tay của cô.

“Em không đau...” Ấm áp trong ổ chăn cùng với sự lạnh lẽo trên cổ tay tạo thành hai thái cực, cô nhất thời không thích ứng được, muốn rút tay về.

“Chườm thêm chút nữa, sắp xong rồi. Mấy ngày tiếp theo em không được dùng tay này, nếu không sẽ phải đi gặp bác sĩ.” Phó Trường Xuyên biết Thành Tố không muốn đi khám bác sĩ, cho nên anh đã nói như vậy.

Quả nhiên, Thành Tố nghe xong liền yên lặng duỗi tay để Phó Trường Xuyên xử lý.

Phó Trường Xuyên đã thay áo vest chuẩn bị đi làm, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, trên cằm không có một chút râu nào.

Anh rất tốt với cô.

Cô biết.

Chỉ là sự tốt đẹp này có thể kéo dài bao lâu? Hai năm? Ba năm? Nếu ngày nào đó anh mất đi cảm xúc mới mẻ với cô, du͙© vọиɠ giảm đi, anh còn đối xử tốt với cô sao?

Thành Tố nhìn chằm chằm anh một lúc, sau khi quen với nhiệt độ trên tay, rất nhanh cô lại nhắm mắt ngủ tiếp.

*

Phó Trường Xuyên không ở nhà, Thành Tố sẽ tự chơi piano, đọc sách và lướt internet. Cô ở Bắc Thành không có bất kì hoạt động xã giao nào, bởi vì không có bạn bè ở đây, về cơ bản cô chỉ quen biết một vài người khi đi xã giao cùng Phó Trường Xuyên, nhưng chỉ là quan hệ gần xa mà thôi.

Trước khi kết hôn cô đã thương lượng với Phó Trường Xuyên, cô không thích xã giao, anh cũng đáp ứng không đưa cô đi ra ngoài, vì sự nghiệp của anh mà dệt hoa trên gấm*.

*Dệt hoa trên gấm: Một câu thành ngữ, ý chỉ việc tô điểm thêm cho cái đẹp, nghĩa bóng ám chỉ hành động thừa thãi, ở đây nói đến việc nịnh hót.

Cô cũng không có mục tiêu nghề nghiệp nào cả, ngay cả chuyên ngành của cô—— piano, cô cũng chỉ chơi nó trong thời gian rảnh rỗi, đàn cho mình hoặc người xung quanh nghe. Trước kia học đại học, cô cũng tham gia một ít cuộc thi đàn piano, nhưng từ sau khi gả cho Phó Trường Xuyên, cô không tham gia nữa, cô cũng không có ước mơ trở thành một nghệ sĩ đàn piano.

Những người khác có thể nghĩ rằng trong cuộc sống không đi làm cùng không đi xã giao sẽ nhàm chán, buồn tẻ và không có ý nghĩa, nhưng đây quả thực là cuộc sống lý tưởng của Thành Tố.

Đây cũng là một trong những lý do cô gả cho Phó Trường Xuyên, cô chỉ muốn ở nhà làm cá mặn, mà sự giàu có của anh đủ để bảo đảm cô cả đời không lo cơm áo, thậm chí còn có một cuộc sống tốt.

Cô không cần Phó Trường Xuyên yêu cô, cô chỉ cần Phó Trường Xuyên có tiền.

Thành Tố dành hơn một tuần ở nhà ăn không ngồi rồi, cô mượn cánh tay đau mà thoát khỏi buổi huấn luyện của Phó Trường Xuyên.

Buổi tối hôm nay, Thành Tố đang ngồi xem phim trên sô pha thì nhận được điện thoại của Phó Trường Xuyên.

Thành Tố vừa nhấc máy, còn chưa kịp nói thì đầu bên kia truyền đến giọng nam giới, không phải giọng của Phó Trường Xuyên.

“Chị dâu, bọn em có thể mời Trường Xuyên đến một buổi tiệc tụ hội được không? Không hút thuốc, không uống rượu, chỉ cùng nhau đánh bài?”

Thành Tố sửng sốt một lúc, nhận ra đó là giọng nói của ai.

Là bạn tốt của Phó Trường Xuyên, Bùi Sùng.

“Anh ấy muốn đi thì có thể đi.” Thành Tố có chút xấu hổ, Phó Trường Xuyên sao có thể nhờ bạn gọi điện thoại xin phép, cũng không phải cô không cho anh đi ra ngoài chơi cùng bạn bè, làm như vậy khiến cô trông giống một người vợ hung dữ quản chồng.

Anh không sợ bạn bè chê cười anh bị vợ quản nghiêm sao?

“Chị dâu, chị có muốn tới chơi hay không? Nếu không Trường Xuyên nhất định sẽ về sớm, anh ấy nói chuẩn bị có con cần khỏe mạnh cùng nghỉ ngơi đúng giờ…”

Bùi Sùng nói được một nửa thì bị cắt ngang, điện thoại thay một người khác, Phó Trường Xuyên cầm lấy điện thoại.

“Em có muốn tới chơi không?” Phó Trường Xuyên hỏi.

Thành Tố suy nghĩ một lát, tay cô đã khỏi, không đi ra ngoài chơi rất có khả năng lại bị Phó Trường Xuyên xách đến phòng tập thể dục, anh không ở nhà cũng sẽ giám sát cô từ xa. Vì thế Thành Tố đáp ứng: “Vâng.”

“Anh bảo chú Trương đưa em đến đây.”

“Vâng.”

Chờ Thành Tố đến phòng bao, Phó Trường Xuyên đang đánh bài cùng Bùi Sùng, trước mặt anh sạch sẽ, quả nhiên một chén rượu cũng không có, trong phòng bao cũng không có mùi khói thuốc.

“Chị dâu đến rời!”

Không biết là ai hét lên, toàn bộ người trong phòng bao đều nhìn qua, Thành Tố vội vàng bước nhanh về phía Phó Trường Xuyên.

“Chị dâu đến rồi, trong đây cấm hút thuốc, cấm uống rượu, mọi người chú ý một chút!” Bùi Sùng lại hét lên.

“Đừng.” Thành Tố vội vàng xua tay, “Mọi người uống rượu cũng không sao, tôi không uống là được.”

Bùi Sùng thuận thế cáo trạng nói: “Vẫn là chị dâu nói có lý, Trường Xuyên không thể uống, vì thế cũng không cho bọn em uống.”

Lúc này, một người đàn ông đeo kính mắt ở bên cạnh mở miệng: “Đó là anh Phó quan tâm đến chúng ta, dù sao uống rượu cũng có hại cho cơ thể.”

Người nói là một bạn tốt khác của Phó Trường Xuyên, tên Tề Dịch Minh, người này đeo kính trông rất văn nhã.

“A, trước kia không phải Trường Xuyên uống rượu như nước lã sao? Trách không được mà một mình có thể hạ gục chúng ta.” Tửu lượng Phó Trường Xuyên rất tốt, trước kia khi cùng nhau uống rượu, Bùi Sùng uống say đến nằm sấp không biết bao nhiêu lần.

Thành Tố nghe thế nhịn không được nhìn thoáng qua Phó Trường Xuyên, hóa ra anh uống rượu cũng rất giỏi. Kết hôn lâu như vậy, cô chưa từng nhìn thấy anh uống say, hơn nữa ở bên ngoài cũng vừa phải, cô cho rằng tửu lượng của anh thấp nên nới uống ít rượu.

“Nhưng Trường Xuyên bắt đầu bảo dưỡng sức khỏe, về sau không còn truyền thuyết về cậu ấy trong giang hồ nữa.” Bùi Sùng ra vẻ nuối tiếc mà lắc đầu.

Phó Trường Xuyên, người đang được thảo luận nhẹ nhàng buông lá bài poker xuống, ngón trỏ gõ lên mặt bên, tỏ vẻ ván bài đã kết thúc.

Thành Tố tiến lại gần nhìn thoáng qua anh cuối cùng cũng đặt bài xuống, hỏi: “Anh thắng?”

“Ừ.” Phó Trường Xuyên thấp giọng trả lời, lại nói thêm một câu, “Kỹ thuật của bọn họ không tốt lắm.”

Bùi Sùng ở một bên trợn trắng mắt, người này trước mặt Thành Tố sao lại ấu trĩ như vậy, còn muốn dẫm lên bọn họ nói bản thân lợi hại.

Lúc này, điện thoại của Tề Dịch Minh vang lên. Hắn nhìn thoáng qua màn hình, buông bài poker xuống, ý bảo dừng lại rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

“Em muốn chơi không?” Tề Dịch Minh vừa đi, ba người đấu địa chủ còn thiếu một người, vì thế Phó Trường Xuyên liền hỏi Thành Tố có muốn chơi hay không.

“Có.” Thành Tố nóng lòng muốn thử, cô đã được Phó Trường Xuyên dạy qua.

Mà Bùi Sùng đã đoán được điều gì sẽ xảy ra sau đó, bản thân tốt nhất nên cùng một đội với Thành Tố, bởi vì như vậy hắn mới có thể thắng. Phó Trường Xuyên đem tính nhẩm, nhớ bài này đều dùng để dỗ vợ đấu địa chủ, không phải thần thì cũng là nhân tài được trọng dụng.

Mà Thành Tố căn bản không biết là Phó Trường Xuyên nhường mình, cô còn tưởng rằng bản thân sau khi được anh dạy thì vô cùng lợi hại.

Bùi Sùng yên lặng chơi hai ván, Tề Dịch Minh đã trở lại.

Bùi Sùng thấy hắn trở về, lập tức nói: “Điện thoại của Tống Nghi? Tớ nhìn thấy tên người gọi.”

Nghe được cái tên Tống Nghi, Thành Tố tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía Tề Dịch Minh, lại phát hiện Tề Dịch Minh thoáng nhìn qua Phó Trường Xuyên.

Cô nghe qua cái tên Tống Nghi này rất nhiều lần, nghe nói mấy người là bạn học từ lúc cấp hai cho đến đại học, sau đó Tống Nghi xuất ngoại du học, nhưng vẫn học cùng trường với Phó Trường Xuyên, ở trong trường học hai người vừa là đối thủ vừa là bạn tốt.

Gia thế hai người tương đương nhau, rất nhiều người đều nói về sau sẽ liên hôn. Nhưng sau đó Phó Trường Xuyên lại về nước gánh vác nhà họ Phó, mà Tống Nghi vẫn ở nước ngoài, hai người đường ai nấy đi. Mọi người cho rằng Tố Nghi ở nước ngoài rèn luyện vài năm sẽ về nước cùng Phó Trường Xuyên tiếp tục mối lương duyên, ai cũng không ngờ được tới nửa đường lại bị một cô gái tên Thành Tố không chút dang tiếng đến từ Thành Cảng dập tắt.

Thành Tố suy đoán Tống Nghi cùng Phó Trường Xuyên từng có một câu chuyện lãng mạn, bởi vì mỗi lần nhắc tới Tống Nghi, hiện trường luôn có người đem tầm mắt hướng về phía Phó Trường Xuyên. Cô trộm hỏi Bùi Sùng, hắn lại bảo cô tự hỏi anh.

Cô sẽ không hỏi.

Chi dù trong quá khứ xảy ra chuyện gì thì hiện tại cô mới là bà Phó, quá khứ cũng chỉ là quá khứ, cũng không quan trọng.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng con người luôn có lòng hiếu kỳ đáng chết.

Mắt Thành Tố cũng dừng trên người Phó Trường Xuyên, phát hiện anh không có phản ứng đặc biệt nào, anh nhìn chằm chằm lá bài trên tay, không có bất kì biểu tình nào.

“Ừ, tháng sau cậu ấy về nước.”

Giọng nói của Tề Dịch Minh truyền vào trong tai Thành Tố.

Tống Nghi về nước?

Thành Tố cầm lá bài thì ngẩn ra, lá bài trên tay cầm không chắc, rơi hai cái.

“A? Đã trở lại? Không phải cậu ấy ở nước ngoài phát triển rất tốt sao?” Bùi Sùng một bên ra bài một bên thuận miệng hỏi.

“Gần đây cơ thể ba cậu ấy không tốt, trở về hỗ trợ.” Tề Dịch Minh ngồi trở lại vị trí, nhìn ba người đang đánh bài, qua vài giây, hắn lại hỏi: “Cậu ấy nói lúc về muốn tụ hội một chút, các cậu có đi không?”