Chương 13: Có thể hôn môi

“Các cậu đi không?”

“Tớ sao cũng được, Trường Xuyên thì sao?” Bùi Sùng hỏi.

“Hả?” Phó Trường Xuyên rõ ràng không nghe hai người này nói chuyện, anh tùy tay nhặt hai lá bài Thành Tố đánh rơi, lại nhét vào trong tay cô, “Cái gì?”

“Ách, Tống Nghi hai tuần nữa sẽ về nước, cậu muốn đến buổi tụ hội không?” Tề Dịch Minh lặp lại vấn đề một lần nữa.

“Cũng được.” Phó Trường Xuyên thuận miệng đáp, “Xem thời gian.”

Hai nhà Tống-Phó hợp tác nhiều năm, anh cùng Tống Nghi lại là bạn học, anh không có lý do gì để không tham gia, điều này cũng là để mặt mũi cho người ta.

Thành Tố yên lặng nghe bọn họ nói chuyện, không có tâm tư đánh bài, cô ném bừa một lá bài xuống.

Mắt Bùi Sùng sáng lên, thấy cơ hội thì lập tức đuổi theo.

Mà Phó Trường Xuyên nhìn lá bài bị ném xuống, đột nhiên nhíu mày, biểu tình nghiêm túc.

“Sao, sao vậy?” Trong lòng Bùi Sùng bồn chồn, do dự một chút có nên lấy bài về, phối hợp dỗ dành vợ Phó Trường Xuyên hay không. Nhưng đây cũng chỉ là đánh bài, không cho hắn thắng một ván cũng không thú vị đi?

Nhưng Phó Trường Xuyên không nói gì, liếc mắt nhìn Bùi Sùng một cái.

Cũng may Phó Trường Xuyên không bắt Bùi Sùng rút bài về, chỉ là Thành Tố không thích đánh bài nữa, bất chấp thua hai ván liền không muốn chơi.

Trong lòng Thành Tố rầu rĩ, cô lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài hít thở không khí.

Thành Tố vừa đi, Phó Trường Xuyên liền bất mãn mà nhìn chằm chằm Bùi Sùng.

“Làm gì? Một ván cũng không cho tớ thắng, cậu không sợ vợ cậu phát hiện ra sơ hở?” Bùi Sùng tự kêu oan cho bản thân.

Bên kia, Thành Tố còn chưa đi đến cửa toilet, ở ngã rẽ nghe được có người nhắc tới tên cô.

“Đó là vợ của Phó tổng? Tên Thành Tố? Rất xinh đẹp.”

“Xinh đẹp? Trong vòng này không thiếu người xinh đẹp, xinh đẹp thì có ích lợi gì.”

“Cũng đúng, Tốn Nghi cũng không thua cô ấy, từ gia thế, năng lực, mọi thứ đều xuất sắc, lúc trước mọi người đều cho rằng hai người thành đôi, sao Phó tổng quay đầu lại cưới một người như vậy?”

“Có quỷ mới biết, hơn nữa cảm thấy rất ngạo mạn, rất ít khi ra ngoài, trong chúng ta không ai quen biết cô ấy…”

“A? Phó tổng không cần cô ấy đi ra ngoài xã giao sao?”

“Không đâu, chỉ là một cái bình hoa được nuôi ở nhà thôi…”

Nghe thế, Thành Tố mím môi, cô sửa sang lại váy cùng tóc, ngẩng đầu ưỡn ngực thu bụng, một bộ dáng thục nữ, nhấc chân đi về phía những người đó, tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất, tôc độ có tiết tấu.

Thành Tố giả vờ bản thân vừa mới đi ngang qua không nghe thấy gì, rụt rè mỉm cười gật đầu nhìn họ xem như chào hỏi, sau đó tiếp tục đi vào toilet.

Chỉ là khi đi vào toilet, Thành Tố trốn vào một gian phòng, có chút suy sụp ngồi trên bồn cầu.

Thành Tố nắm chặt tay, suy nghĩ hỗn loạn.

Cô thực sự chỉ là cái bình hoa, ngoại trừ đánh đàn cũng không biết làm gì. Lúc trước nếu không phải bà nội Phó thích cô, Phó Trường Xuyên vì để thỏa mãn tâm nguyện của bà, anh cũng sẽ không cưới cô.

Gia thế nhà cô không được tốt lắm, ít nhất so sánh với Phó Trường Xuyên, nhà họ Thành còn không đuổi kịp, hơn nữa nhà họ Thành ở phía Bắc cũng không có lực ảnh hưởng nào, ở bên này cũng thế.

Cô không thể giúp Phó Trường Xuyên, cũng không giúp được nhà họ Thành, ngược lại kết hôn hơn một năm nay, Phó Trường Xuyên giúp nhà họ Thành rất nhiều lần. Nhà họ Thành sử dụng tầng quan hệ với Phó Trường Xuyên mà có thể kí rất nhiều hợp đồng dự án.

Cô đột nhiên có chút hoảng loạn, bà nội Phó đã qua đời, ngoại trừ nguyên nhân vì bà nội Phó, cô thạm chí không nghĩ ra lý do Phó Trường Xuyên có thể kiên định chọn cô.

Cô ở trong toilet ngây người hồi lâu mới ổn định lại tâm tình, sau đó chậm chạp đi ra ngoài. Ai ngờ, ở vừa rồi đám kia người nói chuyện phiếm nơi đó, giờ phút này lại là Phó Trường Xuyên.

Thành Tố thấy Phó Trường Xuyên đứng dựa vào tường, ôm cánh tay, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì. Cô bước nhanh đi về phía Phó Trường Xuyên, đi được hai bước, lại không tự giác mà chạy chậm.

“Lộc cộc ——” Tiếng giày cao gót nhanh chóng rơi trên mặt đất.

Nghe thấy tiếng động, Phó Trường Xuyên liền nhìn thấy Thành Tố chạy về phía mình như con ong bay về tổ, làn váy đong đưa, giống như từng gợn nước lăn tăn.

“Ông xã ——”

Phó Trường Xuyên:?

Phó Trường Xuyên kỳ quái nhìn Thành Tố, người đột nhiên nhiệt tình sau khi đi toilet, cô chạy đến trong ngực anh, ôm eo anh rất chặt, cả người nhỏ nhắn hoàn toàn dựa vào trong lòng ngực anh.

Tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng Phó Trường Xuyên vẫn theo thói quen cũ ôm eo cô, anh nửa ôm rồi cúi đầu xuống, trong mắt mang theo chút nghi vấn.

Làm sao vậy?

Thành Tố cười với anh, sau đó nhón chân, chu cái miệng nhỏ lên.

Phó Trường Xuyên nhìn đôi môi anh đào đưa đến trước mắt, chậm rãi thử cúi đầu chạm vào môi cô, sau đó nhìn Thành Tố giống như đang hỏi anh làm đúng hay không, nếu hiểu sai khả năng sẽ bị cào.

May mắn, anh không hiểu sai ý.

“Anh đang đợi em?” Thành Tố cong mắt cười hỏi.

Phó Trường Xuyên thấp giọng đáp lại, nhìn kỹ Thành Tố. Rõ ràng vừa rồi ra khỏi phòng bao còn không vui, tại sao vừa đi toilet lại biến thành như vậy?

Thấy anh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Thành Tố sợ anh nhìn thấu suy nghĩ của cô, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô nhanh chóng chớp đôi mắt, mím môi, nhíu mày, giả vờ không vui hỏi: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”

“Không.” Phó Trường Xuyên vội vàng thu hồi tầm mắt, đem nghi ngờ nuốt vào trong bụng.

Thấy anh không nhìn mình, lúc này Thành Tố mới thờ dài một hơi nhẹ nhõm, cô nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng lắc.

“Chúng ta trở về đánh bài.”

*

Phó Trường Xuyên cảm thấy đêm nay Thành Tố trở nên nhiệt tình mười phần, giống như đóa hoa hồng nở rộ, nhưng vẫn rơi vào trong lòng ngực anh.

Anh thụ sủng nhược kinh ôm Thành Tố, một lần nữa lại hôn lên môi cô.

Hai người còn đang trên đường về nhà, ở ghế sau, không biết bắt đầu từ hành động hay ánh mắt nào, hai người bất giác liền hôn nhau.

Ánh mắt của cô còn mang theo sự quyến rũ như có như không, đôi mắt đẹp bao phủ một vũng nước mùa thu, phản chiếu khuôn mặt say mê của Phó Trường Xuyên.

Hôn và hôn, Thành Tố bò lên trên đùi Phó Trường Xuyên. Cô khóa ngồi trên đùi anh, ôm lấy cổ anh, cả người nép vào trong lòng ngực anh. Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt du tẩu, như một lữ khách ở trên sa mạc khát nước vô cùng mà không ngừng hấp thu nước bọt trong miệng Phó Trường Xuyên.

Chiếc váy trên người Thành Tố bởi vì tư thế mà bị đẩy lên đến tận đùi, lộ ra một cặp đùi trắng nõn mượt mà. Tay Phó Trường Xuyên không tự giác mà đi tới, mơn trớn làn da non mịn của cô, rồi lại chạm vào cặp mông đầy đặn.

Bàn tay to lưu luyến ở trên mông cô, vừa xoa vừa niết, thỉnh thoảng sẽ kéo qυầи ɭóŧ ra đi vào dò xét, không hề có ngăn cản mà chơi đùa thưởng thức.

“Ưʍ...” Thành Tố khó nhịn mà rầm rì, nhẹ nhàng cọ xát vào đũng quần của Phó Trường Xuyên. Chiếc quần tây vốn dĩ phẳng lì giờ phút này nhiều nấp gấp, phía dưới phồng lớn đem chiếc quần căng chặt.

Cơ thể mềm mại ở trong cơ thể mình như được đốt lửa, Phó Trường Xuyên còn lưu lại tia lý trí vội vàng đè Thành Tố lại, thở hồng học lùi lại một chút, anh sờ tóc cô, khàn giọng nói: “Chúng ta còn đang ở trên xe…”

Khóe mắt Thành Tố mang theo động tình đỏ ửng, đôi môi sưng đỏ mọng nước, cô bĩu môi, nũng nịu nói: “Chúng ta không làm gì cả, hôn môi cũng không được sao? Hay là anh muốn ở trên xe làm chút gì đó?”

Yết hầu Phó Trường Xuyên chuyển động.

“A, anh niết em đau!” Thành Tố duyên dáng kêu to một tiếng, giữ bàn tay của anh đang đặt trên mông mình.

“Nhỏ giọng chút không chú Trương nghe thấy.” Phó Trường Xuyên đè thấp giọng giọng nói, áp sát vào bên tai Thành Tố.

Hơi thở ướt nóng rơi trên tai, Thành Tố rụt cổ, mềm như bông đẩy anh ra rồi giả bộ muốn từ trên người anh đi xuống. Chỉ là vừa mới di chuyển, Phó Trường Xuyên đã nắm lấy tay cô đang ôm ngực anh, ôm lấy eo cô, đem cô cố định ở trên người.

Anh cúi đầu, chóp mũi chạm vào Thành Tố: “Có thể hôn môi.”

Nói xong, Phó Trường Xuyên lại tìm đôi môi đỏ mọng của Thành Tố hàm chúng vào trong miệng.