Chương 19: Nhà họ Thành

Phó Trường Xuyên nhận ra chính mình đã chọc giận Thành Tố.

Tối hôm qua sau khi trở lại phòng ngủ, Thành Tố không có ôm anh, mà là nghiêng người sang một bên, phải chờ đến khi cô ngủ say anh mới kéo người về bên cạnh.

Sáng sớm hôm nay, Thành Tố không có húng thú, ngay từ đầu anh còn tưởng cô tức giận do rời giường, kết quả ngồi ở trên xe, cô dựa vào cạnh cửa, trong khoảng cách có thể đủ để hai người như cô ngồi vào.

Phó Trường Xuyên quay đầu nhìn Thành Tố, nhìn đôi bông tai ngọc trai được giấu một nửa trong tóc, theo tốc độ xe chạy mà lắc lư.

Anh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, mùi nước hoa dễ ngửi trên người cô lan tỏa trong xe, truyền thẳng đến mũi anh. Hôm nay đến nhà họ Thành, sáng sớm ngủ dậy Thành Tố đã nghiêm túc trang điểm, khuôn mặt vốn đã nhỏ xinh hiện tại càng khiến người ta không rời được mắt.

Chỉ là gương mặt nhỏ làm Phó Trường Xuyên thương nhớ ngày đêm vừa mới đi lên xe đến bây giờ luôn nhìn ngoài cửa sổ xe, không cho anh một cái nhìn nào.

Trong lòng Phó Trường Xuyên khó chịu, làm Thành Tố giận còn khiến anh bất an hơn so với làm hỏng một dự án. Anh thấy cô thật sự không để ý đến anh, anh duỗi tay ra tới gần cô.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, oi bức ẩm thấp làm Thành Tố có chút bực bội.

Cô đang thất thần nhìn ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy con đường xa lạ không ngừng lui về sau, cô mới bất giác nhận ra mình sắp về nhà họ Thành.

Bắt đầu từ tối hôm qua, trái tim Thành Tố đã nổi lên gợn sóng, tất cả ảo tưởng ngọt ngào đều bị một câu nói dối của Phó Trường Xuyên đánh vỡ, dường như những phiền não cô đã quên đi trước đó lại tìm tới cửa.

Cô có chút oán trách Phó Trường Xuyên, nhưng lại không biết nên oán trách cái gì.

Oán trách anh không quan tâm đến mong muốn thật sự của mình?

Nhưng bản thân cô là người lựa chọn che giấu những suy nghĩ cùng cảm xúc của mình với anh.

Cô cảm thấy mình trở nên tham lam, từ lúc bắt đầu chỉ nghĩ tìm một tấm phiếu ăn cơm nửa đời sau, cho đến bây giờ cô bắt đầu nảy lòng tham muốn Phó Trường Xuyên có thể chân chính chạm vào sâu trong nội tâm của cô, nhưng cô lại là người đẩy anh ra ngoài.

Mâu thuẫn lôi kéo cô, khiến cô rơi vào trạng thái rối bời.

Đột nhiên, một khối nóng bỏng phủ lên tay trái của cô, nhiệt độ quen thuộc khiến cô ngay lập tức nhận ra đó là tay của Phó Trường Xuyên.

Cô theo bản năng né tránh, nhưng lập tức đã bị Phó Trường Xuyên kéo lại.

“Tố Tố...”

Thành Tố quay đầu nhìn anh, thấy anh rũ mắt xuống, mím môi, cô không thể hiểu nổi mà nhìn ra một chút ủy khuất.

Thấy cô nhìn qua, Phó Trường Xuyên lại gọi cô một tiếng: “Tố Tố...”

Thành Tố chớp mắt: “Làm gì?”

“...” Phó Trường Xuyên cũng không biết nên nói như thế nào, phải xin lỗi sao? Nói thẳng thực xin lỗi? Anh chọc cô ở đâu? Tối hôm qua? Để cô tự mình động? Đêm nay anh động có phải cô sẽ nguôi giận không?

Đầu óc Phó Trường Xuyên quay cuồng.

Thành Tố thấy anh không nói lời nào, vẻ mặt kỳ quái, cô liếc anh một cái rồi lại quay đầu.

Mà Phó Trường Xuyên bỏ lỡ thời gian mở miệng tốt nhất, chỉ có thể ảo não nhíu mày, nhưng tay kéo Thành Tố vẫn không bỏ, cứ như vậy một đường đi tới nhà họ Thành.

Xe tiến vào cổng lớn nhà họ Thành, Thành Tố liếc mắt liền nhìn thấy mẹ Thành cùng cha Thành đứng ở bậc thang chờ bọn họ.

Mẹ Thành năm nay hơn 40 tuổi, trang điểm nhìn trông rất trẻ, nhìn không ra tuổi một chút nào, đôi mắt kia cùng Thành Tố quả thực từ một khuôn mẫu khắc ra, người ta chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra hai người là mẹ con.

Thành Tố dường như đã mắt đối mắt với mẹ Thành từ xa.

“Tố Tố?” Phó Trường Xuyên bỗng dưng cảm giác được tay bị cô nắm chặt.

Thành Tố bị Phó Trường Xuyên gọi hoàn hồn, vội vàng buông lỏng, rũ mặt, nhỏ giọng nói: “Tới rồi...”

Chờ xe dừng lại, Phó Trường Xuyên xuống xe trước, anh vòng đến đầu cửa xe bên kia của Thành Tố, phát hiện cô vẫn còn ngồi im một chỗ. Anh kéo cửa xe, một tay đặt lên cửa xe, cúi người xuống, cẩn thận quan sát mặt Thành Tố.

“Làm sao vậy?”

Thành Tố lắc đầu, vội vàng đỡ tay Phó Trường Xuyên xuống xe.

Mà bên kia, mẹ Thành cùng cha Thành đi vài bước đã tới trước mặt bọn họ.

Thành Tố vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mẹ Thành đứng ở phía trước, bà đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Thành Tố không thể khống chế mà có chút khẩn trương. Cô nhịn không được nắm lấy tay Phó Trường Xuyên, dựa gần vào anh hơn.

Phó Trường Xuyên nắm tay Thành Tố, dẫn đầu chào hỏi cha mẹ Thành: “Cha, mẹ.”

“Cuối cùng cũng tới, đã nói tối hôm qua các con trực tiếp đến nhà là được còn thuê khách sạn làm gì?” Mẹ Thành cười nói, nhiệt tình tiếp đón, “Đêm nay ở lại nhà đi, dù sao cũng không thể không ở nhà một đêm.”

Cha Thành cũng đi lên, trên mặt còn mang theo tươi cười sảng khoái, vỗ vai Phó Trường Xuyên, nói: “Đúng vậy, ở nhà, đêm nay dễ dàng tâm sự.”

Mẹ Thành cùng cha Thành đều nói chuyện với Phó Trường Xuyên.

Thành Tố mím môi, hơi cúi đầu xuống.

Lúc này, Phó Trường Xuyên nhẹ nhàng nắm lấy cái tay kia của cô.

Thành Tố quay đầu nhìn anh, phát hiện anh đưa mắt ra hiệu cho mình chào hỏi.

Thành Tố ngoan ngoãn mở miệng: “Cha, mẹ, chúng ta đi vào nhà nói chuyện đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, đi, vào nhà.” Vì thế cha Thành dẫn theo mấy người vào cửa.

Tiến vào cửa, một thân ảnh giống như viên giấy pháo hoa vọt tới.

“Chị gái! Anh rể!”

Thành Tố vội vàng duỗi tay đỡ lấy cậu bé, thiếu chút nữa bị té ngã, cũng may Phó Trường Xuyên đỡ hai người. Trên mặt Thành Tố cuối cùng cũng nở một nụ cười, dịu dàng gọi cậu: “Ngôn Ngôn.”

Người đến em trai cùng mẹ khác cha với Thành Tố, tên Thành Ngôn, năm nay mới mười tuổi.

Thành Tố xoa đầu cậu bé, nắm tay đi đến sô pha. Chị em hai người nới chuyện với nhau, Phó Trường Xuyên buồn bực đi theo phía sau bọn họ. Bởi vì Thành Tố dắt Thành Ngôn mà buông tay anh ra!

Đương nhiên, anh cũng không đến mức so đo với cậu em vợ mười tuổi này.

Mấy người ngồi ở phòng khách nói chuyện một lúc, Phó Trường Xuyên chủ yếu trò chuyện với cha mẹ Thành, mà Thành Tố lại thì thầm với Thành Ngôn.

Thành Ngôn ghé vào bên tai Thành Tố, nhỏ giọng hỏi cô: “Chị, anh rể có bắt nạt chị không?”

Nghe vậy, Thành Tố theo bản năng nhìn về phía Phó Trường Xuyên.

Anh đang nói chuyẹn với cha Thành, sống lưng thẳng tắp, áo sơ mi trên người ngay ngắn, nơi nào có thể nhìn ra tối hôm qua người này trần trụi, lười biếng dựa vào ghế sô pha bắt nạt cô.

Thành Tố lắc đầu, nhìn Thành Ngôn trả lời: “Không có bắt nạt chị.”

“Vậy là tốt rồi.” Thành Ngôn như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu bé có chút xấu hổ, nói, “Em còn sợ em không đánh lại anh rể, mẹ không cho em học đấm bốc…”

Nghe được lời này, Thành Tố cảm thấy ấm áp, sờ đầu Thành Ngôn: “Anh rể em đối với chị rất tốt.”

Thành Ngôn lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Thành Tố: “Chị, chị không muốn em nữa từ khi có anh rể đúng không?”

Thành Tố sửng sốt: “Sao có thể như vậy?”

“Nhưng mẹ nói, sau khi chị đến Bắc Thành thì không muốn về nhà, từ khi có anh rể thì không muốn làm người nhà họ Thành…”

Thành Tố càng nghe càng nhíu chặt mày, nắm lấy tay cậu bé: “Mẹ nói bậy.”

Lúc này, cha Thành đột nhiên nói: “Trường Xuyên à, con cùng cha tới thư phòng một chút, cha có việc muốn thương lượng với con.”

Thành Tố đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phó Trường Xuyên, thấy anh cũng nhìn mình, cô nỗ lực dùng ánh mắt truyền đạt ý nghĩ của cô, nhưng Phó Trường Xuyên không hiểu, chỉ gật đầu nhìn cô sau đó đứng dậy đi theo cha Thành.

Nhìn anh đi theo cha Thành lên lầu, Thành Tố mím môi, mười ngón tay nắm càng thêm chặt.

Có việc? Có thể có việc gì? Đơn giản là chuyện công ty lại muốn lôi kéo Phó Trường Xuyên. Lần này cần anh làm cái gì? Tiền? Hạng mục? Hay là mượn người của anh?

Trong phòng khách chỉ còn lại mẹ Thành, cùng chị em hai người, Thành Ngôn thấy sắc mặt Thành Tố không tốt lắm, cậu bé tiến lên, nhẹ giọng gọi cô: “Chị, chị làm sao vậy?”

Lúc này, mẹ Thành đột nhiên mở miệng, câu đầu tiên nói với Thành Tố trong hôm nay: “Con cũng đi theo mẹ.”

Giọng điệu của mẹ Thành lạnh nhạt, làm Thành Tố không thể cử động được cơ thể. Cô ngồi trên sô pha, ngơ ngẩn nhìn mẹ Thành, thẳng đến khi nhìn thấy bà không vui nhíu mày, giống như giây tiếp theo liền bắt đầu chửi mắng cô.

Cô vội vàng đứng lên, có chút bất an.

Mẹ Thành thấy cô đứng dậy, lúc này mới xoay người tránh ra. Thành Tố thấy không khí giữa hai người không đúng, vội vàng giữ chặt tay Thành Tố.

“Chị...”