Chương 20: Từ khi sinh ra đã không được hoan nghênh

“Không có việc gì, chị nói với mẹ mấy câu, buổi chiều chúng ta đi gặp bà ngoại.” Thành Tố xoa đầu Thành Ngôn, sau đó đứng dậy đi theo mẹ Thành. Hai người đi một vòng, đi tới sân sau.

Hoa cỏ ở sân sau trở nên rất xa lạ, Thành Tố nhìn một vòng, cảm giác xa lạ ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến tim cô đột ngột đập nhanh.

“Con bị làm sao vậy?” Mặt mẹ Thành trầm xuống.

Đôi mắt đẹp của Thành Tố khẩn trương nhìn mẹ Thành, ánh mắt mang theo nghi hoặc.

“Đã nói con đưa Trường Xuyên về nhà, tại sao lại đến khách sạn?”

“Máy bay hạ cánh muộn, Trường Xuyên nói không muốn quấy rầy hai người.” Thành Tố đem nồi ném cho Phó Trường Xuyên.

“Đã là người một nhà, bị quấy rầy có gì không tốt.” Mẹ Thành đột nhiên lại nói, “Chuẩn bị mang thai như thế nào rồi?”

Thành Tố mím môi: “..Vẫn như vậy.”

“Cái gì gọi là vẫn như vậy? Con giữ chặt một chút, chủ động một chút, sinh sớm một chút, đừng để tài sản nhà họ Phó tiện nghi cho người ngoài…” Mẹ Thành bắt đầu dong dài.

Thành Tố không nhịn được chặn ngang lời bà: “Trường Xuyên không phải người như vậy.”

“Nó hiện tại không phải, về sau thì thế nào!” Giọng me Thành đột nhiên cất cao lên, “Con cho rằng người đàn ông có thể duy trì cảm giác mới mẻ với một người phụ nữ bao lâu? Sao? Nó đối xử với con tốt một chút, con liền cho rằng thằng bé thích con? Còn có thể yêu con cả đời?”

Giọng mẹ Thành vô cùng chói tai, mỗi một chữ đều đánh vào tai Thành Tố, khiến tai cô vang lên một âm thanh dài bén nhọn.

Mặt Thành Tố tái nhợt.

Cô nắm chặt tay.

“Mẹ đã nói với con, tình yêu là thứ hư vô nhất. Con đừng quá ngây thơ, đừng ảo tượng ra sẽ không xảy ra chuyện gì, nắm chặt thời gian, mau sinh một đứa bé cho nhà họ Phó, làm tốt chức vụ bà Phó, nếu không về sau khi ly hôn, con chẳng kiếm được chút lợi ích nào cả…”

“Chúng con không... Không có muốn ly hôn.”

Mẹ Thành cười lạnh một tiếng, “A, hiện tại không, còn tương thì sao? Con đừng quên lúc trước vì sao nó muốn cưới con. Loại người như nó, về sau hoặc là cưới cô gái mình thích, hoặc kết hôn với một gia đình có sản nghiệp lớn khác, tự con suy nghĩ lại đi, con là một trong hai kiểu người trên sao?”

Thành Tố có chút buồn bực.

“Nhưng, nhưng…” Thành Tố dừng lại một chút, dường như có chút khó để mở miệng, cô cắn răng nói, “Anh ấy đối xửq với con khá tốt.”

“Anh ấy đối xử với con khá tốt…” Thành Tố lặp lại câu nói, cũng không biết để thuyết phục mẹ Thành, hay là để thuyết phục chính mình.

“Khá tốt? Hiện tại thấy con xinh đẹp thì chiều chuộng con một chút, về sau sẽ có nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp hơn chờ thay thế con.” Mẹ Thành dương cằm, liếc nhìn Thành Tố, vô cùng không vui vì Thành Tố phản bác lại bà, âm dương quái khí nói, “Sao? Con quan tâm tới nó? Cũng đúng, kiểu người như Phó Trường Xuyên, có cô gái nào mà không chú ý tới.”

Thành Tố trong lúc nhất thời không dám thừa nhận cô dường như có chút động tâm với Phó Trường Xuyên, cô ngơ ngác nhìn mẹ Thành, nắm chặt tay, một loại ủy khuất nảy lên trong lòng.

Mẹ Thành nhìn trong cặp mắt Thành Tố nổi lên sương mù, bà có chút hận sắt không thành thép*, trách mắng: “Nói hai câu lại muốn khóc? Từ nhỏ đến lớn chỉ biết khóc khóc khóc...”

* hận sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

“Con không có...” Thành Tố nhẹ nhàng hít một hơi, nhịn xuống cảm xúc nghẹn ngào.

Cô không dám khóc, ở trước mặt mẹ Thành cô không dám khóc, cũng biết khóc vô dụng.

“Con nghe lời một chút, sớm sinh con cho nhà họ Phó, làm tốt chức vị bà Phó, điều đó tốt với con, đối với chúng ta cũng tốt.”

Tốt đối với con…

Đối với chúng ta cũng tốt...

Thành Tố đột nhiên nhớ tới chuyện Phó Trường Xuyên bị cha Thành phụ lôi đi, khả năng lại muốn Phó Trường đầu tư, muốn Phó Trường Xuyên hợp tác, muốn Phó Trường Xuyên đầu tư tiền mấy hạng mục…

Cô cảm thấy bản thân thật ti tiện, ăn bám Phó Trường Xuyên thì thôi đi, người nhà cô cũng muốn ăn bám anh, muốn hút máu trên người anh rồi cắn vài miếng thịt.

Cảm xúc xấu hổ trong nháy mắt lan tỏa khắp người Thành Tố.

“Sinh con xong thì thế nào?”

Thành Tố đột nhiên hỏi ngược lại, tay cô nắm chặt ở sau lưng, dùng sức đến phát run.

Cô ra vẻ trấn định, tiếp tục hỏi: “Mẹ sinh xong, cũng không giữ được chồng, không phải sao?”

Vừa dứt lời, mẹ Thành trừng mắt nhìn Thành Tố, lửa giận đột nhiên bùng lên, vốn dĩ đang là phu nhân trang nhã, giờ phút này hoàn toàn biến mất.

“Ai cho con dám nói chuyện như vậy?!” Mẹ Thành tức giận đến mức ngực phập phồng, chỉ vào Thành Tố mắng, “Còn không phải bởi vì sinh ra một đứa hỗn như con sao!”

Đúng vậy, mẹ Thành vẫn luôn đem chuyện cha ruột Thành Tố nɠɵạı ŧìиɧ đổ lên người cô, thậm chí khi Thành Tố đã trưởng thanh. Nhưng trước khi cô trưởng thành, hai người kia cả ngày cãi nhau ồn ào, mà người đàn ông kia ở bên ngoài chơi qua vô số phụ nữ.

Chỉ có mẹ Thành, lúc còn trẻ không hiểu chuyện, đi theo ông từ năm 18 tuổi, tin tưởng rằng tra nam sẽ quay đầu lại. Bà cho rằng kết hôn với tình yêu, kết quả cuộc hôn nhân này duy trì đến dính đầy bùn đất. Khi mẹ Thành phát hiện người đàn ông kia nɠɵạı ŧìиɧ, thế nhưng còn tin tưởng bản thân có thể giành lại trái tim của ông ta. Vì thế mẹ Thành sinh ra Thành Tố, cho rằng có một đứa con, sẽ giữ được người đàn ông kia.

Kết quả, người đàn ông kia vẫn nɠɵạı ŧìиɧ, cuối cùng là người đàn ông đề nghị ly hôn trước.

Khi ly hôn, hai người đều không muốn Thành Tố.

Mẹ Thành cảm thấy mang theo con sẽ gây cản trở việc bà tìm người đàn ông tiếp theo, mà cha cô ở bên người đã sớm có con riêng.

Cuối cùng bà ngoại Thành Tố đón cô về nhà.

Bà ngoại tận tình khuyên bảo mẹ Thành rất lâu, bà mới đón Thành Tố về. Nhưng khi đó mẹ Thành còn rất trẻ tuổi, sau khi khôi phục trạng thái độc thân thì càng ham chơi, căn bản không chăm sóc cô.

Mà Thành Tố ngoại trừ cha ruột mỗi tháng gửi tiền sinh hoạt cũng chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Khi còn nhỏ cô không hiểu, bà ngoại chỉ nói với cô cha mẹ rất bận, mãi sau này cô mới hiểu được cha mẹ thật sự rất bận, họ đang bận xây dựng một gia đinh khác mà không có cô.

“Mẹ không quản được con.” Mẹ Thành bực bội rời đi, “Con thích làm gì thì làm.”

Mẹ Thành không muốn nói nữa, nổi giận đùng đùng rời đi.

Mà Thành Tố còn ngốc tại chỗ, chờ đến khi mẹ Thành đi, cơ thể cô như kiệt sức, chân lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã. Cô ổn định lại cơ thể, khống chế cảm xúc, kìm nén những giọt nước mắt.

Thành Tố ở sân sau sững sờ một lúc, nhìn vườn hoa xa lạ, giờ phút này cô bỗng nhớ tới bà ngoại.

Cô ở cùng bà ngoại từ nhỏ, đến khi mười tuổi mới được mẹ Thành đón đến nhà họ Thành này. Ngay từ đầu cha mẹ Thành đối xử với cô khá tốt, ngoại trừ sự nghiêm khắc của mẹ Thành đối với cô, cùng với sự xa cách của cha Thành, Thành Tố vẫn cảm thấy hai năm đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của cô. Cô cố gắng làm một đứa con gái ngoan, nỗ lực khiến cha mẹ Thành kiêu ngạo, chỉ để làm cha mẹ yêu cô nhiều thêm một chút, lâu thêm một chút.

Cô thật sự làm được điều đó, một cô gái ngoan ngoãn đi ra ngoài làm cha mẹ Thành cảm thấy rất kiêu ngạo. Chỉ là rất nhanh sau đó mẹ Thành mang thai Thành Ngôn, trọng tâm trong nhà cùng lực chú ý đều đặt lên trên người Thành Ngôn.

Cô không quá oán trách Thành Ngôn, bởi vì cô biết bản thân cô từ khi được sinh ra đã không được hoan nghênh.

Sau đó cô chọn ở lại ký túc xá trong trường, lựa chọn đi du học, cô rất ít khi trở lại nhà họ Thành, bởi vì cô trở về thì đây cũng không phải nhà của cô.

Cô miễn cưỡng thu hồi cảm xúc, lúc quay lại tình cờ gặp Phó Trường Xuyên xuống lầu.

Trên mặt Phó Trường Xuyên có chút vui mừng, hai mắt nhìn Thành Tố sáng lên.

Anh gọi một tiếng: “Tố Tố.”

Phó Trường Xuyên đi nhanh về phía cô, có chút gấp gáp không chờ nổi, Thành Tố dừng lại bước chân, nhìn anh tiến đến ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước người cô, anh ôm lấy cô, cúi đầu, có chút vui vẻ nói: “Cha đồng ý cho chúng ta đem đàn piano của bà ngoại trở về Bắc Thành.”

Thành Tố tiến lại gần anh, cảm giác được thân hình cao lớn và nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh có thể cho cô dựa vào. Cô lặng lẽ dựa vào anh, nghiêng đầu: “Đàn piano?”

“Ừm, đàn piano của bà ngoại.” Phó Trường Xuyên ôm cô đi lên phòng đàn, muốn đưa Thành Tố nhìn hình dáng của cái đàn kia.

Thành Tố bị anh kéo đi, cảm xúc cô vừa giấu đi lại hiện lên quấy phá.

“Anh nhắc chuyện đó với cha?” Thành Tố hỏi.

“Ừ.” Phó Trường Xuyên thấp giọng trả lời.

Hai người đi vào phòng luyện đàn, cũng là gian phòng trước kia Phó Trường Xuyên nhìn thấy Thành Tố.

Phó Trường Xuyên giơ tay hất tấm vải lên, phía dưới có một chiếc đàn piano có chút cũ được bảo dưỡng rất khá. Đây là di vật của bà ngoại Thành Tố, cũng là những kỳ niệm giữa Thành Tố cùng bà ngoại.

Anh vậy mà nghĩ đến việc giúp cô lấy chiếc đàn này.

Thành Tố không tự chủ được mà mở phim đàn, nhấn lên.

“Tinh——”

Tiếng đàn piano du dương phát ra một tiếng vang thanh thúy, vang vọng khắp cả căn phòng.

Phó Trường Xuyên thấy cô yêu thích không buông tay liền biết quyết định của bản thân không hề sai, cô chắc hẳn không còn giận nữa? Chờ anh cho người đem chiếc đàn này chuyển đến Bắc Thành, cũng đặt nó trong phòng đàn ở nhà…

Phó Trường Xuyên nhịn không được cong khóe miệng, tưởng tượng bộ dáng Thành Tố xấu hổ mang theo nụ cười bổ nhà vào trong lòng ngực anh, anh khẳng định lại có thể ôm mỹ nhân!

Chỉ là sự tình không giống như trong tưởng tượng của anh, anh chờ Thành Tố vui sướиɠ ôm mình lại phát hiện cô cúi đầu xuống, một giọt nước mắt cứ như vậy rơi xuống phím đàn đen trắng.