Chương 21

“Tố Tố?” Phó Trường Xuyên đột nhiên kéo Thành Tố qua, nâng cằm cô lên, phát hiện chóp mũi cô ửng hồng, khóe mắt cũng đỏ lên, “Làm sao vậy?”

Phó Trường Xuyên có chút không biết phải làm sao, hoảng loạn xoa mắt cô, anh lại chọc cô giận? Anh ôm cô, cúi người xuống, lông mày bất giác nhíu lại, nhìn khuôn mặt cô lã chã chực khóc thì buồn bực dâng lên trong lòng.

Đây không phải nước mắt vì cảm động.

Anh đã làm sai gì sao?

Thành Tố mím môi, không biết phải mở miệng như thế nào. Cô né tránh tay Phó Trường Xuyên, duỗi tay ôm lấy eo anh, đem mặt vùi vào trong ngực anh, ướŧ áŧ từ khoe mắt đều dính lên áo sơ mi của anh.

Phó Trường Xuyên ôm cô, lòng bàn tay đặt sau lưng cô, một dòng điện ấm áp từ sau lưng chậm rãi lan tới trái tim Thành Tố, dịu dàng quấn lấy.

“Em muốn đi gặp bà ngoại…” Tiếng Thành Tố mang theo giọng mũi truyền đến.

“Ừm, ăn cơm trưa xong chúng ta liền đi.” Phó Trường Xuyên trả lời.

Thành Tố kéo áo sơ mi của anh, trong giọng nói như mang theo một tia cầu xin: “Em muốn đi ngay bây giờ…”

Phó Trường Xuyên không thể không đồng ý, lập tức kéo cô ra khỏi phòng đàn.

“Vậy hiện tại chúng ta đi.”

Khi Phó Trường Xuyên mang theo Thành Tố nói với cha mẹ Thành muốn đến nghĩa trang, cha Thành biết mẹ Thành lại cãi nhau với Thành Tố, cho nên khuyên bảo hai câu. Mà mẹ Thành lại cảm thấy Thành Tố bởi vì có Phó Trường Xuyên chống lưng, hiện tại căn bản không nghe lời bà nói, thậm chí còn mang Phó Trường Xuyên đến trước mặt uy hϊếp bà.

Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, không muốn xấu hổ trước mặt Phó Trường Xuyên, lại không muốn cúi đầu trước Thành Tố, vì thế chỉ có thể cứng rắn nói một câu: “Muốn đi thì đi đi.”

Phó Trường Xuyên lúc này mới biết Thành Tố cùng mẹ Thành có mâu thuẫn, nhưng vẫn không rõ lắm vì sao hai người lại xung đột đến mức không vui như vậy.

Anh kéo Thành Tố lên xe, ôm cô. Anh đã cố gắng nhịn, cũng không thấy Thành Tố nói cho anh chuyện gì đã xảy ra, vì vậy anh đành phải mở miệng trước.

Thành Tố nằm trong lòng ngực anh, che đi khuôn mặt nhỏ, anh nhéo vành tai trắng nõn của cô, khảy đôi bông tai ngọc trai, hỏi: “Mẹ nói gì với em?”

“Không có gì.” Thành Tố nghẹn ngào trả lời.

Không có gì mà lại có thể như vậy? Anh không tin.

Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, quả nhiên có chút ướŧ áŧ. Anh thầm thở dài, nâng mặt Thành Tố lên, nhìn đôi mắt ướt đẫm của cô, hỏi: “Vậy vì sao em khóc?”

“Không khóc.” Thành Tố hít sâu một hơi, lay cánh tay Phó Trường Xuyên, hỏi ngược lại, “Anh cùng cha nói chuyện gì?”

“Cha nói muốn phát triển công việc kinh doanh ở Bắc Thành.” Phó Trường Xuyên thành thật nói.

Thành Tố rũ mắt xuống, bĩu môi lẩm bẩm nói: “Nhà học Thành ở Bắc Thành làm gì có công ti nào.”

Phó Trường Xuyên giữ chặt tay Thành Tố, chậm rãi nói: “Cho nên cha muốn anh dẫn đường.”

Cha Thành nói nếu tương lai phát triển tốt, sẽ chuyển trọng tâm qua Bắc Thành, đến lúc đó bọn họ cũng chuyển đến Bắc Thành sống, như vậy Thành Tố có thể gặp bọn họ nhiều hơn. Phó Trường Xuyên không biết quan hệ giữa Thành Tố cùng nhà họ Thành, còn nghĩ về sau nếu người nhà có thể ở bên cạnh cô, cô khẳng định sẽ rất vui.

Nghe vậy, sự áy náy cùng không vui ở dưới đáy lòng Thành Tố lại nổi lên.

Cô cúi đầu nhìn tay Phó Trường Xuyên đang giữ chặt tay cô, cô cuộn ngón tay lại, siết chặt lấy anh, đầu ngón tay dừng ở mu bàn tay, cọ cọ.

“Anh không cần phải đồng ý với bọn họ, chính mình cũng không đạt được cái gì tốt.” Thành Tố nhịn không được uyển chuyển khuyên một câu.

Nhưng anh có được lợi ích rất tốt.

Ánh mắt Phó Trường Xuyên sáng ngời nhìn Thành Tố, mu bàn tay nhẹ cọ xát gây ra cảm giác tê dại mỏng manh.

Thành Tố không nghe thấy anh trả lời, lại ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Anh đã biết chưa?”

Phó Trường Xuyên thấp giọng “Ừm” một tiếng.

Trong khi nói chuyện, hai người đã tới nghĩa trang.

Hai người xuống xe, Phó Trường Xuyên ôm một bó hoa đã chuẩn bị từ trước, nắm tay Thành Tố đi bộ vài phút, cuối cùng cũng tới trước mộ của bà ngoại cô.

Thành Tố đứng trước mộ của bà ngoại nhất thời không nói nên lời, chỉ là nước mắt vừa mới ngừng chảy lại rơi xuống. Cô nhìn di ảnh của bà, đó là bức ảnh tự tay bà chọn, trong ảnh bà rất trẻ, cười vô cùng dịu dàng.

Cô nghẹn ngào nhìn về phía bà chào hỏi: “Bà ngoại, con cùng Trường Xuyên tới thăm bà.”

Cô cầm bó hoa Phó Trường Xuyên đưa, ngồi xổm xuống đặt trước một bà, nhịn không được nức nở nói một câu: “Bà ngoại, cháu rất nhớ bà.”

Phó Trường Xuyên nghe âm thanh Thành Tố thút thít, trong lòng chỉ cảm thấy tức giận, anh xoa đầu cô, không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh cô.

Thành Tố bắt đầu lải nhải, cùng bà ngoại nói một ít chuyện mới mẻ, tất nhiên chỉ có mấy chuyện vui vẻ. Cô nói rằng cô sống rất tốt, bảo bà ngoại không cần lo lắng.

Cuối cùng, Thành Tố lấy điện thoại ra, nhấp vào một phần mềm chơi piano, cứ như vậy ở trên màn hình đánh ra một giai điệu.

Bà ngoại nói thích nghe Tố Tố đánh đàn nhất.

Hai mắt Thành Tố đẫm lệ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nghiêm túc chơi. Màn hình và phím đàn quá nhỏ, ngẫu nhiên đàn sai mấy âm. Thỉnh thoảng có vài giọt nước mắt rơi xuống màn hình, rất nhanh lại bị Thành Tố lau sạch.

Chờ đến khi kết thúc, Thành Tố giơ tay lau đôi mắt ướt đẫm, nhìn bà ngoại nói: “Con xin lỗi bà ngoại, hôm nay con đàn không tốt lắm, con sẽ luyện tập nhiều hơn, lần sau đến lại đàn cho bà nghe.”

Phó Trường Xuyên đứng bên cạnh nghe được, cũng ngồi xổm xuống, sờ lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, nói: “Em đàn rất hay, bà ngoại nghe được nhất định sẽ rất vui.”

Thành Tố ôm đầu gối nhìn Phó Trường Xuyên, hai người cứ như vậy ngồi xổm trước mộ của bà ngoại, trầm mặc rồi lại dường như có thể nói được ngàn lời.

Thành Tố chậm rãi chớp mắt, mỗi một lần chớp, lông mi lại ướt nhẹp một lần. Cặp mắt thâm thúy kia có chút do dự cùng chờ đợi. Cô vẫn không nhúc nhích, thời gian dường như đứng yên ở giây phút này.

Phó Trường Xuyên cũng nhìn cô, khi cô ngồi xổm trước bia mộ của bà ngoại chỉ là một khối nhỏ, miệng cô nói ra những điều vui, nhưng đám mây đen trên đỉnh đầu cô và nước mắt của cô ngày càng rơi xuống nhiều hơn.

Ngay cả những người cứng rắn, sắt đá như Bùi Sùng cũng vô số lần mềm lòng với Thành Tố.

Cô khóc thật sự khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Phó Trường Xuyên thầm thở dài, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ Thành Tố, tiến lại gần nhẹ nhàng hôn môi cô.

Nụ hôn rất nhẹ và anh cũng nhanh chóng lùi lại.

Anh kéo Thành Tố đứng lên, chuẩn bị trở về. Cô im lặng để anh kéo lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Phó Trường Xuyên. Cái chạm nhẹ khiến trái tim cô run lên.

Cô đứng lên, từng bước nhỏ đi theo anh, kết quả ngồi xổm quá lâu nên hai chân tê dại, mềm nhũn.

Thành Tố kêu lên, cả người ngã về phía Phó Trường Xuyên.

May mắn Phó Trường Xuyên vẫn luôn ôm cô, anh nhanh chóng kéo người vào trong lòng ngực.

“A!” Thành Tố đυ.ng phải ngực Phó Trường Xuyên, cái mũi tên rần, nước mắt lập tức chảy xuống, “Ô ô ô...”

Va chạm này, giống như phá vỡ nước mắt của Thành Tố, cô che mũi khóc lớn.

Phó Trường Xuyên luống cuống tay chân nhìn mũi cô, không có gì nghiêm trọng, nhưng nước mắt Thành Tố không ngăn được. Cô khóc lớn, tiếng khóc vang vọng khắp nghĩa trang vắng vẻ, ủy khuất lại thảm thiết. Sau lưng Phó Trường Xuyên đổ mồ hôi lạnh, tay xoa như thế nào cũng không thể lau sạch chuỗi nước mắt kia.

“Tố Tố...” Phó Trường Xuyên không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi tên cô.

“Ô ô ô ô ô ô ô...” Thành Tố không khống chế được cảm xúc của bản thân, cô dứt khoát bất chấp tất cả, duỗi tay ôm lấy Phó Trường Xuyên, ghé vào lòng ngực anh khóc đến rối tinh rối mù, khuôn mặt nhỏ khóc như mưa trên biển, cực kỳ đáng thương. Cô thở hổn hển tức giận đánh mạnh vào lòng ngực cứng rắn của Phó Trường Xuyên một cái, ủy khuất nói, “Anh làm em đau!”

“Ừ, là anh không tốt.” Phó Trường Xuyên ôm chặt Thành Tố, nhận lỗi rồi vỗ nhẹ lên lưng cô, nhưng anh biết cô khóc không phải vì đau.