Chương 35: Em đừng bá đạo như vậy

“Cho anh?” Phó Trường Xuyên kinh ngạc nói.

Thành Tố gật đầu.

“Công ty không phải đang thiếu hụt tài chính sao?” Thành Tố không nói một lời mà nhìn tờ chi phiếu, cho rằng anh chê ít, có chút xấu hổ cùng buồn bực nói: “Có chút ít, nhưng em chũng chỉ có như vậy thôi.”

“Chuyện chúng ta ly hôn cũng tạm hoãn, chờ anh bận xong việc chúng ta lại thảo luận.”

Phó Trường Xuyên cảm thấy chuyện công ty không quá bận rộn.

Vừa định nói thì lại nghe thấy cô lẩm bẩm, “Lúc trước không nói cho anh về tiền tiết kiệm của em, nhưng hiện tại em không giấu giếm…”

Phó Trường Xuyên ngơ ngẩn cầm toàn bộ tài sản của Thành Tố, nhanh chóng tiêu hóa lời cô nói.

Những lời thì thầm của người phụ nữ, Phó Trường Xuyên đều nghe thấy, sau khi sắp xếp những suy nghĩ của mình, trong lòng anh nóng lên. Tuy rằng không biết Thành Tố nghe chuyện công ty thiếu tài chính từ đâu, nhưng lúc cô suy nghĩ muốn ly hôn còn có thể lấy ra toàn bộ tài sản của bản thân đưa cho anh.

Tờ giấy hơi mỏng, ở trên tay Phó Trường Xuyên lại cảm thấy nặng trĩu. Anh nhìn Thành Tố, nhịn không được bỏ thứ trong tay xuống, tiến lại gần cô.

“A!” Thành Tố kêu lên một tiếng, đột nhiên bị Phó Trường Xuyên đè lên sô pha, còn chưa kịp mắng anh thì đã bị anh lấp kín môi.

Một tay anh giữ đầu Thành Tố, một tay ôm chặt eo cô, đè lên người cô rồi vội vàng hôn xuống.

“A, làm, làm gì vậy…” Thành Tố bị hôn đến mức không thở nổi, thừa dịp cô há mồm thở dốc, Phó Trường Xuyên lập tức xông vào trong miệng cô.

Anh hôn rất sâu, cũng ôm thật sự chặt.

Thành Tố phản kháng không có kết quả, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn của anh. Cô dựa gần vào người anh, đã lâu không cảm nhận được l*иg ngực dày rộng cùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh. Hiện tại vừa mới vào mùa hè, quần áo hai người đều đều rất mỏng, áp sát vào nhau phát ra tiếng cọ xát nhỏ.

Sự ẩm ướt giữa môi làm son môi Thành Tố trôi đi, một chút màu đỏ nhạt cọ ngoài môi cô, cũng cọ lên môi Phó Trường Xuyên. Anh liếʍ một chút, gần như đem son môi của cô trôi sạch sẽ.

Thành Tố bị hôn, môi tê dại, cô nắm lấy áo sơ mi của anh, giật mạnh vài cái.

Phó Trường Xuyên hàm chứa cánh môi ngọt mềm của cô, không muốn buông ra. Vất vả lắm mới chuẩn bị buông cô ra, trước khi rút lui anh còn dùng sức mυ"ŧ một cái, làm cánh môi Thành Tố vừa hồng vừa sưng.

So với son môi còn đẹp tự nhiên, ướŧ áŧ, kiều diễm hơn.

Phó Trường Xuyên chỉ buông lỏng miệng cô, cũng không có buông người cô ra, anh cúi đầu xuống gần đến mức chóp mũi hai người chạm vào nhau.

Hai người thở hổn hển, khóe mắt Thành Tố ướŧ áŧ động tình, trong mắt hàm chứa xuân sắc nhìn Phó Trường Xuyên, thở dốc trách mắng: “Em không đồng ý cho anh hôn em!”

Nghe xong, Phó Trường Xuyên lại nhanh chóng cúi đầu ở trên môi Thành Tố mυ"ŧ một cái, dùng hành động nói cho cô biết, anh hôn vợ mình không cần sự đồng ý.

Thành Tố lại bị hôn vội vàng giơ tay che môi lại, bất mãn trừng mắt nhìn Phó Trường Xuyên, chỉ là cặp mắt kia ngấn nước, ánh mắt cũng mềm như bông.

Cô đối diện với ánh mắt như thiêu đốt của Phó Trường Xuyên, không kiềm chế được mà đỏ mặt.

“Anh mau đứng lên!” Thành Tố đẩy người đàn ông nặng như cục đá đang đè trên người mình ra, “Chúng ta sắp ly hôn, không thể tùy tiện hôn môi.”

Phó Trường Xuyên nghe được hai chữ kia, nheo mắt lại, cả người ép xuống gần hơn. Anh nhìn Thành Tố, cố ý hỏi cô: “Vậy vừa rồi vì sao em lại duỗi đầu lưỡi? Hả? Không phải muốn anh hôn em sao?”

Thành Tố bị anh hỏi thì mặt đỏ bừng, vừa rồi cô theo thói quen đáp lại anh, hiện tại lại bị anh biến thành nhược điểm!

“Em duỗi ra, anh cũng không thể hôn!”

“Bá đạo.” Phó Trường Xuyên cúi đầu, dùng trán áp vào trán cô, “Ly hôn cũng bá đạo, không hỏi xem anh nghĩ như thế nào.”

“…Em…”Thành Tố nghẹn lời, giương cái miệng nhỏ không biết phải phản bác như thế nào, suy nghĩ vừa thay đổi, bản thân hình như…Thật sự chưa từng hỏi anh nghĩ như thế nào.

Cô chỉ biết chính mình khổ sở cùng bất an, chưa từng suy xét đến cảm nhận của Phó Trường Xuyên, đương nhiên cô cho rằng anh tự lập mạnh mẽ, có thể tùy tâm sở dục rút khỏi cuộc hôn nhân này, nhưng lại chưa từng cân nhắc đến việc bản thân có mang lại tổn thương cho anh hay không.

Thành Tố đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt thoáng hiện lên tia kinh ngạc nhìn Phó Trường Xuyên.

“Không muốn có con, liền uống thuốc sau lưng anh, không muốn anh liền đơn phương tuyên bố ly hôn.”

Phó Trường Xuyên đột nhiên nằm sấp xuống, đem đầu vùi vào cổ cô, giọng nói từ bên dưới truyền đến: “Thành Tố, em có thể đừng bá đạo như vậy được không?”

Khi nói chuyện, ngực Phó Trường Xuyên khẽ run lên, như thể áp vào trái tim Thành Tố, mỗi chữ nói ra đều nặng nề đánh vào tim cô.

Phó Trường Xuyên ôm chặt Thành Tố lần nữa, đem toàn bộ cơ thể nhỏ bé của cô bao trùm dưới người. Thành Tố cảm nhận được sức nặng của anh ở trên người, cô đột nhiên cảm thấy chóp mũi chua xót.

Phó Trường Xuyên đột nhiên phát hiện cơ thể Thành Tố run rẩy, ngẩng đầu lên liền thấy hai mắt Thành Tố lóe lên nước mắt.

“Em xin lỗi.” Cô một bên xin lỗi một bên sụt sịt nói.

“Khóc cái gì?” Phó Trường Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười, vội vàng rời khỏi người cô, đỡ cô lên, từ bên cạnh lấy một tờ giấy trên bàn giúp cô lau nước mắt.

Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị người ta mạnh mẽ đẩy ra, “Phanh” một tiếng làm Thành Tố sợ tới mực theo bản năng chui vào người Phó Trường Xuyên.

Phó Trường Xuyên cũng giật mình, thuận tay kéo Thành Tố vào trong lòng ngực. Anh nhíu mày nhìn về phía người đột nhiên xông vào văn phòng, sắc mặt trầm đến tột cùng.

“Cậu Phó, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu không thèm nghĩ biện pháp giải quyết, lại ở trong văn phòng nói chuyện yêu đương, chuyện này có thích hợp không?” Người tới là một người đàn ông 50 tuổi, bụng phệ, một chút cũng không đem Phó Trường Xuyên để vào trong mắt.

Thư ký hoảng loạn chạy theo sau người nọ, nhìn Phó Trường Xuyên nói: “Tôi xin lỗi, tổng giám đốc, tôi không ngăn giám đốc Cao được.” Sau đó thư ký lại quay đầu khuyên nhủ giám đốc Cao, “Giám đốc Cao, hiện tại đang là thời gian nghỉ trưa, Phó tổng không tiếp khách.”

Người nọ lập tức đi đến trước mặt Phó Trường Xuyên cùng Thành Tố, chỉ vào Thành Tố nói: “Không tiếp khách? Vậy người ở trong lòng ngực anh ta là ai?”

Hai mắt Thành Tố còn đẫm lệ, bị người ta dùng tay chỉ vào mặt thì có chút không vui cùng sợ hãi, cô không thể làm gì ngoài việc trốn sau lưng Phó Trường Xuyên.

Phó Trường Xuyên cũng tức giận, ôm lấy Thành Tố, anh đứng lên, đẩy cô ra sau. Anh trực tiếp ấn cái tay của giám đốc Cao đang chỉ vào Thành Tố, lạnh lùng nói: “Đây là vợ tôi, không phải khách.”

Phó Trường Xuyên vừa rồi ngồi, khí thể của người đàn ông kia bỗng nhiên tăng vọt, chờ đến khi anh đứng lên, khí thế của người nọ giảm hơn một nửa, còn phải lui một bước ngẩng đầu nhìn Phó Trường Xuyên.

“Giám đốc Cao có hẹn trước không? Chưa hẹn trước thì cùng thư kí của tôi hẹn thời gian, lần sau lại đến.” Phó Trường Xuyên lạnh lùng nói.

Giám đốc Cao không quen nhìn dáng vẻ này của Phó Trường Xuyên, khí thế sắc bén, ông ta khẽ cắn môi, nói tiếp: “Phó Trường Xuyên, công ty để cậu ngồi vào chức vị tổng giám đốc không phải để cậu ngồi ở trong văn phòng nói chuyện yêu đương, hiện tại công ty gặp phải chuyện lớn như vậy mà cậu vẫn còn thời gian nhàn hạ, thoải mái, tôi khuyên cậu trực tiếp xin từ chức, đem vị trí ấy để lại cho người có năng lực cùng trách nhiệm hơn cậu đi.”

“Ồ? Giám đốc Cao nói ‘ có năng lực, có trách nhiệm ’ là ai? Không phải là người đầu tư 8000 vạn vào quý trước, bên ngoài làm phụ nữ lớn bụng rồi bắt người ta đi phá thai chứ?”

Thành Tố lần đầu tiên thấy Phó Trường Xuyên nói một tràng dài như vậy, nhất thời không khỏi sửng sốt.

“Cậu!” Giám đốc Cao nghẹn lại, bây giờ là lúc tốt nhất ép Phó Trường Xuyên nhường lại vị trí tổng giám đốc, ông ta lấy lại bình tĩnh, nói thêm, “Thằng ngóc nhà họ Phó, đừng trách tôi không có nhân tình, tôi cũng chỉ muốn nuôi sống gia đình mà thôi. Nếu hai ngày nữa cậu không giải quyết được chuyện này, tôi sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị cách chức tổng giám đốc của cậu.”

“Giám đốc Cao cứ đề xuất là được rồi, đến nơi này của tôi làm gì?”

Đương nhiên là muốn tới ra oai với Phó Trường Xuyên! Nhưng tại sao bộ dáng của anh lại không quan tâm? Giám đốc Cao đảo tới đảo lui, nhìn bộ dáng bình tĩnh của anh, lại không khỏi tự hỏi liệu Phó Trường Xuyên có thủ đoạn nào hay không.

Ông ta trở nên cảnh giác, nhìn Phó Trường Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Thằng nhóc thối, đến lúc đó đừng khóc lóc.”

Nói xong, người đàn ông liền phủi tay rời đi.

Thư kí vội vàng xin lỗi Phó Trường Xuyên, sau đó đi ra ngoài, một lần nữa đóng cửa lại.

Văn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh, một trò khôi hài đột nhiên kết thúc. Thành Tố lần đầu tiên cảm nhận được áp lực của Phó Trường Xuyên ở công ty. Cô chỉ nghe nói qua, trong công ty có giám đốc Cao không quá vừa lòng Phó Trường Xuyên, nhưng không biết xung đột giữa bọn họ đã trực tiếp đưa ra bàn cãi.

Thành Tố cẩn thận đánh giá Phó Trường Xuyên, nhìn anh vô cảm xoay người ngồi xuống sô pha, cằm căng chặt, môi mỏng mím gần như thành một đường. Thành Tố thấy trong mắt anh có tơ máu đỏ sẫm, cô không nhịn được lặng lẽ duỗi tay, đặt lên tay Phó Trường Xuyên.

Phó Trường Xuyên đột nhiên cảm giác trên tay mềm ấm, cả người chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Thành Tố, biểu tình lạnh nhạt nháy mắt dịu dàng hơn không ít.

Chỉ thấy Thành Tố cắn môi, nhỏ giọng nói: “Anh có thể bù được nhiều tiền như vậy không?”

Phó Trường Xuyên sửng sốt, nhìn biểu tình cô lo lắng vì anh, chậm rãi lắc đầu.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thành Tố bối rối, một bên hỏi, một bên tiến lại gần Phó Trường Xuyên, cô vô thức kéo tay anh, “Rốt cuộc cần bao nhiêu tiền?”

Tay Phó Trường Xuyên bị cô chủ động kéo, anh cầm lấy cánh tay mềm mại của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trước mặt, ma xui quỷ khiến, anh nói ra một con số.