Chương 36: Vậy anh cố lên

Sau khi trở về từ công ty của Phó Trường Xuyên, Thành Tố rất buồn rầu.

Cô vốn tưởng Phó Trường Xuyên cần nhiều tiền, không nghĩ tới lại cần nhiều tiền như vậy!

Ngay khi về nhà, cô bước đến phòng ngủ chính, vào phòng lấy quần áo, đem tất cả quần áo mua trong năm nay đều thu lại.

“Tố Tố? Đang làm gì vậy?” Dì Vương thấy cô xếp một đống quần áo, kỳ quài hỏi.

“Cháu đem quần áo chưa mặc cùng quần áo mặc một hoặc hai lần sửa sang lại mang đi bán.”

“Bán?”

“Dạ.” Thành Tố nặng nề gật đầu, dù sao cô chỉ có một mình, nhiều quần áo như vậy cũng không mặc hết, nhưng có nhiều cái là bản giới hạn, không biết có thể bán được bao nhiêu.

Cô một bên sắp xếp, một bên lẩm bẩm: “Cái này màu sắc rất đẹp…Cái này đường thắt lưng thiết kế rất tốt…Chất liệu này thật không có gì để nói…”

Dì Vương giúp cô nhặt những chiếc áo cô muốn mang đi bán bị rơi treo lên một chỗ.

“Sao lại bán đi? Cháu không thích? Nhưng cái này còn chưa từng mặc mà?” Dì Vương hỏi.

“Xoay sở tiền.” Thành Tố bình thản trả lời.

“Xoay sở tiền?!”

Thành Tố gật đầu, bỗng chốc cô quay đầu nhìn về phía dì Vương: “Dì Vương, tiền lương của dì…Có phải rất cao đúng không?”

Dì Vương bị hỏi thì hơi sững sờ: “Cũng, cũng được?”

Thành Tố cân nhắc, phần lớn công việc của dì Vương là chăm sóc cô, thật ra cô có thể tự chăm sóc cho chính mình…Không được, không được, dì Vương đã lớn tuổi như vậy, đi ra ngoài tìm việc cũng không tốt…Nhưng mỗi tháng có thể tiết kiệm được một ít…Quên đi, để cho Phó Trường Xuyên quyết định, dù sao anh cũng là người trả lương.

Hai người dọn dẹp một buổi trưa, đem phòng để quần áo trống rỗng, phòng ngủ cũng trở nên lộn xộn, trên giường vứt đầy quần áo.

Thành Tố mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, nhìn dì Vương nói: “Quên đi, hôm nay sắp xếp không thể xong được, dì Vương, dì đi nghỉ ngơi đi.”

“Dì đi làm chút điểm tâm, cháu còn chưa ăn cơm trưa.”

“Không cần đâu ạ, cháu không có cảm giác ngon miệng.” Thành Tố nhăn mũi, không có hứng thú lắm.

“Như vậy sao được? Dù sao cũng phải ăn một ít, dì đi làm chút món khai vị.” Dì Vương nói xong liền đi xuống phòng bếp.

Thành Tố ngã xuống sô pha, nhìn chằm chằm đèn trùm trên trần nhà, có chút hoảng hốt, cảm giác khoảng thời gian gần đây giống như một giấc mơ.

Chuyện ly hôn dường như không còn quan trọng nữa, điều cô lo lắng nhất lúc này nếu Phó Trường Xuyên không thể sống sót qua lần này thì phải làm sao? Từ nhỏ đến lớn anh đều là thiên chi kiêu tử*, cô biết anh kiêu ngạo, đối với sự nghiệp đều có mục tiêu và yêu cầu riêng, nếu lần này ngã xuống, tâm lý anh không điều chỉnh lại được thì phải làm sao?

*Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.

Thành Tố nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, suy nghĩ vẩn vơ.

Cô lại nghĩ tới bản thân giao ra toàn bộ tài sản đi, kia vốn là tiền sinh hoạt sau khi ly hôn của cô…Hơn 10 triệu nhân dân tệ, đến một thành phố nhỏ cũng đủ để cô sống qua ngày, không phải lo lắng về tiền bạc, tùy tâm sở duc sống cuộc sống của chính mình.

Nhưng hiện tại trong túi trống trơn, Thành Tố đột nhiên cảm thấy gấp gáp.

Không có tiền thì phải làm gì?

Kiếm tiền.

Thành Tố đột nhiên ngồi dậy, cầm lấy điện thoại, ở thanh công cụ tìm kiếm hai chữ: Kiếm tiền.

Cô dừng lại một chút, sau đó lại gõ hai chữ: “Dương cầm.”

*

Cảm xúc hôm nay của Phó Trường Xuyên tăng vọt, nguyên nhân là thái độ của Thành Tố dịu hơn không ít, thậm chí còn cùng anh ăn cơm trưa, đối với chuyện ly hôn dường như không còn chấp nhất như vậy. Chẳng qua, lực chú ý của cô giống như chuyển toàn bộ sang nguy cơ công việc của anh.

Anh có chút thấp thỏm, nếu Thành Tố phát hiện trận khủng hoảng này không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng của cô, vậy có có trực tiếp thảo luận chuyện ly hôn với anh hay không? Cho nên lúc ấy anh ma xui quỷ khiến đem sự việc nói ra có chút khoa trương, nhưng hiện tại anh không thể trực tiếp nói bản thân đã lừa cô, nói không chừng cô sẽ tức giận đến mức vứt cho anh một tờ thỏa thuận ly hôn.

Quên đi, đi một bước tính một bước, dù sao kết quả chỉ cần anh giải quyết được cơn “Khủng hoảng” này là được.

Ngay khi Phó Trường Xuyên về đến nhà, anh đi lên lầu hướng về phòng ngủ chính, bước chân nhẹ nhàng.

Đêm nay Thành Tố có trở về phòng ngủ chính không?

Anh đầy mong chờ cho đến khi mở cửa phòng ngủ chính ra, bị tình hình trong phòng làm cho sửng sốt.

Đây là bị trộm sao?

Trong phòng bày vài cái giá treo di động, quần áo được treo trên đó, trên mặt đất là các loại túi cùng giày dép với nhiều kiểu dáng khác nhau, thậm chí còn một số mỹ phẩm, đồ chăm sóc da.

Không lẽ trộm chỉ bày đồ ra mà không mang đi?

Lúc này, phòng để quần áo truyền đến động tĩnh, Phó Trường Xuyên lập tức theo tiếng động đi tìm, liền thấy Thành Tố đang ngồi trên thảm, trước mặt bày một đống trang sức, cô đang đếm từng cái một, trong miệng thì thầm không biết đang nói cái gì.

“Em đang làm gì vậy?”

Phó Trường Xuyên đột nhiên lên tiếng, khiến Thành Tố đang kiểm kê trang sức giật mình một cái. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Trường Xuyên đứng ở cửa phòng để quần áo, có chút nghi hoặc nhìn anh.

“A, anh về rồi, thật xin lỗi, đem phòng bừa bộn như vậy còn chưa kịp dọn dẹp…” Nói xong, Thành Tố lập tức từ trên mặt đất đứng lên, muốn dọn dẹp một chút, nhưng cô ngồi dưới đất quá lâu, chân tê rần, một chút cảm giác cũng không có, mới vừa đứng dậy lại lập tức ngã xuống, ngay cả Phó Trường Xuyên cũng không kịp phản ứng đỡ cô.

“Bùm” một tiếng, đầu gối Thành Tố đập thật mạnh quỳ gối trên mặt đất, may mắn phía dưới có thảm mềm mại, cô cũng không có đau lắm, chỉ là chân tê dại khiến cô nhe răng trợn mắt.

Phó Trường Xuyên vội vàng bước qua một chướng ngại vật đi đến bên người Thành Tố, đỡ cô, sau đó ngồi xổm xuống xem xét đầu gối của cô: “Đau không?”

Thành Tố không để ý lắm mà kéo anh, lắc đầu, cô tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: “Em muốn đem đàn dương cầm anh mua cho em bán đi, có được không?”

“Bán?!” Phó Trường Xuyên đột nhiên cất cao giọng, không phải cô muốn đem đồ anh tặng cho cô bán đi rồi cùng anh đoạn tuyệt quan hệ chứ?

Thành Tố gật đầu: “Hiện tại em có đàn dương cầm của bà ngoại, môi đôi tay của em cũng không cần hai đàn, hơn nữa chiếc đàn dương cầm kia rất đắt, bán đi còn có thể thu lại chút tiền.”

“Tiền? Anh…” Phó Trường Xuyên nghẹn lại, một câu anh có tiền lại nuốt vào trong bụng.

Thành Tố chưa phát hiện ra anh khác thường, còn dùng tay đùa nghịch một lúc, chỉ vào phòng để quần áo, tiếp tục nói: “Mấy thứ đó em chưa từng mặc, cũng rất đắt, còn có những đồ trang sức này, em không cần nhiều như vậy, đều có thể đem đi bán lấy tiền.”

Phó Trường Xuyên cảm xúc lẫn lộn, không biết nên vui vẻ hay buồn. Vui là vì hiện tại Thành Tố làm tất cả đều vì anh, buồn chính là, mấy đồ ở đây đều là anh đưa cho cô…

Anh trầm mặc, có chút không biết có nên nói cho Thành Tố biết anh còn chưa tới mức phải bán của cải để lấy tiền không.

“Xe của anh cũng có thể bán!” Thành Tố kéo tay Phó Trường Xuyên, “Gara của anh nhiều xe như vậy lại không đi hết, hiện tại đang khó khăn, anh cứ bán đi, về sau lại mua.”

Tài chính thiếu hụt nhiều như vậy, quả thực quá khó khăn.

Thành Tố thở dài một hơi: “Thật sự nếu không được, anh có thể đổi nhà, đổi sang cái nhỏ hơn cũng được…”

Thành Tố nắm lấy cổ tay của Phó Trường Xuyên, theo thói quen dựa vào người anh, ngửa đầu nhìn Phó Trường Xuyên một cách chân thành. Phó Trường Xuyên lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt không trộn lẫn chút tạp chất nào, có chút cảm động lại có chút dở khóc dở cười.

Rõ ràng ngay lúc này cô có thể lựa chọn ly hôn, để bản thân sớm rời khỏi đầm lầy này, nhưng ngược lại cô còn tạm bỏ qua chuyện ly hôn, thiệt tình vì anh mà tính toán.

Cô nói cô vì tiền nên mới đồng ý kết hôn với anh, mặc kệ ngay từ đầu có phải xuất phát từ nguyên nhân này hay không, nhưng hiện tại nhất định không phải.

Phó Trường Xuyên cảm thấy lòng bàn chân đến đỉnh đầu có một dòng nước ấm truyền qua, làm cả người anh tê dại.

Thành Tố tận tâm tận lực giúp Phó Trường Xuyên suy nghĩ biện pháp: “Nếu không, anh kéo mặt mũi xuống hỏi mượn bạn bè xem, Bùi Sùng đâu? Hỏi anh ấy cho anh mượn một chút?”

Trong lòng Phó Trường Xuyên có hai cảm xúc đánh nhau, lý trí nói cho anh phải ngăn tổn hại kịp thời, một âm thanh khác lại xúi giục anh, bảo anh hưởng thụ sự quan tâm dịu dàng của Thành Tố.

Anh do dự vài giây, gian nan trả lời: “…Bùi Sùng không liên lạc với anh nữa.”

Hắn bận rộn ở nước M đến mức chân không chạm được đất, hai ngày nay thật sự không liên hệ với anh.

“A? Sao anh ấy có thể như vậy?” Thành Tố cho rằng Bùi Sùng thấy Phó Trường Xuyên gặp chuyện thì lại sợ bị liên lụy, liền cắt đứt quan hệ, lòng đầy phẫn nộ nói: “Anh ấy thật không có nghĩa khí!”

“Đúng.” Phó Trường Xuyên phụ họa gật đầu.

Xin lỗi anh em.

“Vậy anh hỏi mượn cha mẹ một chút, bọn họ sẽ giúp anh…” Thành Tố chớp mắt, buồn rầu nói: “Nếu không, nếu không em nói với bọn họ, để cha không giận anh…”

Phó Trường Xuyên nói cha anh rất thất vọng về anh, từ chối không chịu giúp đỡ, muốn cho anh chịu khổ một chút. Thành Tố cảm thấy cha Phó quá nghiêm khắc, mỗi ngày Phó Trường Xuyên đều cẩn trọng, thành tích nhiều năm qua chẳng lẽ không thắng nổi sai lầm lần này sao?

“Không được!” Vừa nghe Thành Tố muốn nói chuyện này cùng cha mẹ anh, Phó Trường Xuyên nháy mắt nhảy dựng lên, “Anh đã nói rồi, không cần, không cần làm cha mẹ nhọc lòng…”

“Nhưng…”

“Không sao đâu, Tố Tố.” Phó Trường Xuyên ngắt lời Thành Tố, anh ôm lấy cô, sờ đầu cô, trầm ổn nói: “Anh sẽ tự tìm cách.”

Giọng nói người đàn ông mang theo tự tin, khiến Thành Tố an lòng hơn không ít. Anh cúi đầu, ánh sáng trong phòng để quần áo chiếu lêи đỉиɦ đầu anh, tạo ra một vòng tròn ánh sáng tuyệt đẹp. Đôi lông mi dài phủ dưới mắt anh, nhưng lại không ngăn được sự kiên định trong mắt anh.

Thành Tố rơi vào trong ánh mắt thâm thúy của anh, cảm giác giống như có thứ gì đánh trúng vào trái tim cô, khiến tim cô đập loạn.

Cô vội vàng rũ mắt xuống, sợ bị anh mê hoặc. Tầm mắt dừng ở cổ áo của anh, áo sơ mi có hai cúc không cài, vừa vặn lộ ra cái cổ thon dài cùng xương quai xanh quyến rũ mê người.

Cô cố gắng khống chế xúc động của bản thân, lúng túng nói: “Vậy, vậy anh cố lên…”

Cố lên?

Đã bao lâu rồi Phó Trường Xuyên không nghe thấy có người nói với anh hai chữ này. Anh không nhịn được cong khóe miệng, nhìn người trước mặt, cùng mái tóc đen nhánh của cô, cảm thấy rất đáng yêu.

“Tố Tố.”

“Hả?” Thành Tố ngẩng đầu lên.

Phó Trường Xuyên chậm rãi cúi đầu, cách đôi môi của Thành Tố chỉ còn một tấc.

“Hiện tại em có đồng ý để anh hôn em không?”