Chương 41: Dọn đến nhà mới

“Đừng.” Thấy Thành Tố muốn tháo nhẫn, Phó Trường Xuyên cuống quít ấn tay cô, không cho cô tiếp tục động tác, đem chiếc nhẫn mới tháo được một chút ấn trở về, “Em đeo đi.”

Thành Tố nhìn chiếc nhẫn bị anh ấn trở lại, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

“Phó Trường Xuyên, em không muốn nhìn thấy anh…” Thành Tố nói, trong giọng nói đột nhiên mang theo tiếng khóc nức nở.

Chỉ cần anh vừa xuất hiện trước mắt cô, cô sẽ hoảng hốt, một nửa muốn ôm anh, muốn hôn anh, một nửa lại muốn đẩy anh ra, rời xa anh. Cô cảm thấy bản thân như bị hai lực lôi kéo, cảm giác sắp bị xé rách. Đây là lần đầu tiên cô gặp loại tình huống này, cho nên không biết xử lý như thế nào.

Phó Trường Xuyên đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với nước mắt của Thành Tố, nghe cô kiên quyết, trái tim anh lại chùng xuống.

Có thể nhốt cô lại không?

Không thể.

Nếu cô không vui, anh cũng không vui nổi.

Anh duỗi tay xoa những giọt nước mắt rơi xuống của cô, yết hầu chuyển động.

“Thật sự không muốn nhìn thấy anh sao?” Phó Trường Xuyên hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt Thành Tố, giống như muốn ở trong mắt cô tìm ra sơ hở.

Thành Tố mím môi, tránh né ánh mắt của anh, cô nói không nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh đi.” Phó Trường Xuyên ôm mặt cô, giúp cô xoa nước mắt, “Em đừng khóc, trang điểm sẽ bị nhòe hết.”

Thành Tố đang khổ sở, nghe thấy anh nói câu này, vội vàng kìm lại nước mắt, cô thẹn quá hóa giận hất tay anh ra, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Nhưng nửa chừng, cô lại giảm tốc độ. Cô nắm chặt dây túi, một bước, hai bước, ba bước…

Mình chỉ nhìn một cái thôi.

Đi đến trước cửa thang máy, cuối cùng cô vẫn không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua.

Lúc này cô mới phát hiện, Phó Trường Xuyên vẫn luôn đứng một chỗ nhìn về phía cô, anh hình như đang đợi cô quay đầu lại.

Vào lúc cô quay đầu lại kia, Phó Trường Xuyên đột nhiên bước nhanh đến chỗ cô, một bước, hai bước, ba bước, cuỗi cùng đột nhiên ôm cô vào trong lòng.

Một tay anh ôm eo cô, đè cô lên tường, cảm xúc trào dâng. Anh cúi đầu, khi sắp hôn lên môi Thành Tố thì anh dừng lại.

Thành Tố có thể cảm nhận được sự kích động của anh, ngực anh phập phồng, ôm eo cô vô cùng chặt.

“Tố Tố, là anh muốn gặp em.”

Nếu vài phút trước anh còn có điều hoài nghi, thì hiện tại anh xác định.

Cái ôm ấm áp mang theo độ ấm quen thuộc bao vây Thành Tố, cô dựa vào trong lòng ngực của Phó Trường Xuyên, nhìn anh, có chút chán ghét bản thân tham luyến cái ôm này.

Đặc biệt anh còn như thể chắc chắn nói cô muốn gặp anh.

Cô muốn.

Nhưng anh trắng trợn vạch trần cô như vậy, làm cô không có chỗ ẩn nấp, cô cảm thấy bản thân giống như bị lột sạch ở trước mặt anh. Cô không thể thừa nhận, nếu thừa nhận cô không khác gì đem sợi dây thừng trao cho anh, về sau cũng chỉ có thể để anh dẫn đi.

Nghĩ vậy, Thành Tố cắn răng đẩy anh ra.

“Em không muốn, Phó Trường Xuyên, em không muốn.”

Thành Tố nói xong, nhanh chóng tháo chiếc nhẫn trên tay đập vào người Phó Trường Xuyên. Cô sợ anh không tin, giống như lúc này cô chỉ cần dùng sức mới có thể biểu hiện được sự quyết tâm của cô.

Cô ném nhẫn xuống, một giây cũng không dám ở lại, cũng không đợi thang máy, chạy như bay đến cầu thang bộ, chạy xuống lầu.

Mà Phó Trường Xuyên đứng yên tại chỗ khó hiểu, rõ ràng trong mắt cô có anh, vì sao lại không chịu thừa nhận? Anh ngồi xổm xuống nhặt chiếc nhẫn bị Thành Tố ném xuống đất, xoa lớp bụi, nhìn chằm chằm kim cương lóe lên, suy nghĩ.

Thành Tố không thẳng thắn.

Mà Thành Tố chạy trốn một đoạn đường xa mới dám dừng lại, cô hít thở rất lâu mới bình tĩnh.

Đúng lúc này, cô nhận được điện thoại của người môi giới.

“Cô Thành đúng không ạ? Bên này tôi có một căn nhà cần cho thuê gấp, rất phù hợp với nhu cầu của cô, hôm nay cô có thời gian không? Tôi có thể đưa cô đi xem phòng ở.”

Thành Tố lập tức đồng ý: “Có thể, khi nào thì được ạ?”

Thành Tố tìm phòng ở, cô không nghĩ tới nhanh như vậy có thể tìm được phòng thích hợp, tuy rằng rất nhỏ, chỉ có hai mươi mét vuông, nhưng cũng đủ để cô sống một mình. Hơn nữa ở đây nội thất đầy đủ, tiền thuê rẻ, rất phù hợp với hoàn cảnh trước mắt của cô.

Cô ở Bắc Thành trước mắt cũng chỉ có thể thuê được căn phòng như vậy.

Cô chuẩn bị qua hai ngày nữa dọn dẹp xong sẽ vào ở, sau đó cô tính tạm thời ở Bắc Thành tìm một công việc. Cô vì bản thân tính toán tất cả, nỗ lực không nghĩ đến Phó Trường Xuyên.

Mà Phó Trường Xuyên, từ sau buổi sáng ngày đó cô ném nhẫn đi, anh cuối cùng cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa.

Có lẽ anh đã quá mệt mỏi với việc đó, anh liên tục cúi đầu trước cô, còn cô lại không ngừng từ chối. Nếu đổi thành cô, cô khẳng định đã sớm không chịu nổi loại ủy khuất này. Thành Tố lý giải, nhưng trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng.

Cô dọn vào nhà mới, tiểu khu rất cũ, ngay cả thang máy cũng không có. Cô ở tầng 5, thấy bản thân khiêng được hành lý lên, đã rất có thành tựu, không khỏi mỉm cười.

Thành Tố tự mình dọn dẹp một ngày. Tuy rằng không cần mua thêm đồ, nhưng cô vẫn còn nhiều đồ dùng sinh hoạt cần phải mua, cô nhân dịp trước khi trời tối thì tranh thủ đến siêu thị.

Có nhiều thứ cần phải mua, một đường xách về khiến tay cô rất đau. Cô đi một đoạn đường thì dừng lại, khi đến dưới lầu, cô buông túi lớn túi nhỏ trong tay ra, lắc tay, chân cũng tê mỏi như mang đồ nặng ngàn cân.

Hôm nay cô dọn dẹp quá sức, căn bản không biết làm việc nhà, vì vậy chỉ quét rác cũng khiến cô đau lưng không đứng dậy nổi.

Cô không nhịn được ngồi xổm xuống, ôm đầu gối, nhìn chằm chằm hoa văn trên mặt đất xi măng. Đang nhìn, mắt cô đột nhiên nóng lên, cô chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt đột nhiên rơi xuống mặt đất.

Cô thật sự rất cô đơn.

Cô yên lặng rơi vài giọt nước mắt, sau đó lại lẳng lặng đứng lên, lau mắt, nhặt đồ lên tiếp tục đi.

Còn phải đi lên tầng 5, tuy rằng có chút tối, nhưng cô phải đi.

*

Nhà mới rất nhỏ, đặt một chiếc giường cũng đã chiếm hơn nửa không gian, nhưng chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, phòng tắm, phòng bếp, trên ban công nhỏ còn có máy giặt, ít nhất cô không phải giặt tay.

Thành Tố tắm nước ấm, rửa một thân mồ hôi cùng bụi bặm, sau đó thoải mái ngã xuống giường.

Nhưng đột nhiên yên tĩnh khiến cảm giác trống rỗng trong lòng cô lại nảy lên. Cô thậm chí có chút sợ hãi, tòa nhà này cách âm không tốt, trước đó còn có thể nghe thấy động tĩnh của hàng xóm, nhưng hiện tại đã muộn, mọi người dần dần trở lên yên lặng, một cám giác trầm tĩnh không thể giải thích được.

Hơn nữa Thành Tố đối với căn phòng này rất xa lạ, mỗi một chỗ đều xa lạ khiến cô cảm nhận được một tia khủng hoảng.

Cô đột nhiên từ trên giường bật dậy, đi đến cửa lớn, nhẹ nhàng thử khóa cửa, được rồi, khóa từ bên trong người bên ngoài sẽ không thể tiến vào. Cô cảm thấy còn chưa đủ, lại kéo chiếc va ly để sau cánh cửa, cầm một chiếc cốc thủy tinh đặt lên đó, như vậy khi cửa bị mở ra chạm vào va ly, chiếc cốc sẽ rơi xuống, cô có thể tỉnh dậy từ trong giấc ngủ.

Làm xong mọi việc, Thành Tố lúc này mới trở lại giừng, cô tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, cầm lấy chiếc điện thoại đã lâu chưa chạm vào.

Cô theo thói quen nhìn tin tức kinh tế tài chính, lại phát hiện đầu đề tin tức viết “Khủng hoảng lan rộng, giá cổ phiếu của Phó thị xuống mức thấp nhất trong ba tháng qua.”

Cô vội vàng ấn vào tin tức, nghiêm túc đọc từng chữ một. Bên trong có rất nhiều thuật ngữ kinh tế cô không quá hiểu, nhưng cô vẫn biết hiện tại Phó thị rất tồi tệ.

Trong mắt cô lộ ra tia lo lắng, nhíu mày lại.

Ngay lúc cô không ngừng nhìn thấy những tin tức tương tụ, tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng đập cửa trong màn đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.

Thành Tố nháy mắt siết chặt điện thoại, tim đập nhanh hơn.

Là cửa nhà cô sao? Ai? Hơn nửa hơn nửa đêm còn có người tới tìm cô? Gõ sai cửa sao?

Cô sợ hãi, cảm giác cả người dựng tóc gáy, cô nhìn chằm chằm về phía cửa.

“Cốc cốc cốc.”

Cửa lại bị gõ vài cái, lần này Thành Tố xác định là cửa nhà mình bị gõ.

Thành Tố ngừng thở, giả vờ trong phòng không có ai, người bên ngoài sẽ rời đi? Nhưng nhỡ đâu hắn không đi? Hắn có thể cạy cửa đi vào không? Cô có nên báo cảnh sát không?

Lúc này, điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, Thành Tố sợ tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại đi. Cô cuống quít cầm lấy điện thoại, vừa nhìn màn hình, hiển thị hai chữ “Ông xã”.

Là Phó Trường Xuyên, cô còn chưa sửa ghi chú.

Cô vội vàng nghe máy, giọng nói mang theo run rẩy, nhỏ giọng cầu cứu người ở đầu bên kia.

“Phó Trường Xuyên, có, có người gõ cửa phòng em…Em sợ…” Cô khóc, giờ phút này người ở đầu điện thoại bên kia như cọng rơm cứu mạng cô.

Người ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc, sau đó nói: “Tố Tố, là anh, mở cửa.”