Chương 42: Không có nhà để về

“Tố Tố, là anh, mở cửa.”

Thành Tố vừa nghe thì vội vàng nhảy xuống trên giường, dép lê cũng không kịp đi liền chạy ra cửa. Nhưng chạy được nửa đường, nhìn của phòng không xác định hỏi một tiếng: “Phó Trường Xuyên?”

“Là anh.”

Ngoài cửa là giọng nói mà cô quen thuộc.

Thành Tố lúc này mới chạy đến cửa, dời chiếc va ly cô vừa đặt ra, đột nhiên kéo cửa phòng.

Ngoài cửa thực sự là Phó Trường Xuyên, khoảnh khắc Thành Tố thấy anh, trái tim đã bình ổn, nhưng lại tức giận.

“Nửa đêm sao anh lại gõ cửa phòng dọa em?” Thành Tố tức giận mà giậm chân, đôi mắt ươn ướt.

Phó Trường Xuyên nhìn khuôn mặt nhỏ hoảng sợ tới mức trắng bệch của cô, anh vội vàng duỗi tay muốn kéo cô: “Không phải anh cố ý dọa em.”

Người phụ nữ này lá gan nhỏ còn dám trốn nhà đi, một mình dọn đến một nơi hẻo lánh như vậy, may hôm nay người gõ cửa là anh.

Thành Tố vỗ nhẹ vào tay anh, đẩy tay anh ra: “Anh tới đây làm gì?”

Phó Trường Xuyên hậm hực thu tay lại, kéo va ly cạnh cửa qua. Hai ngày trước anh bận giải quyết chuyện với hội đồng quản trị, không có thời gian xử lý chuyện của Thành Tố, may mà anh đã cử một người theo dõi cô, nếu không người phụ nữ này dọn đến đây sẽ không nói với anh một tiếng nào.

“Tố Tố…” Phó Trường Xuyên kéo chiếc va ly cạnh cửa, có chút khẩn trương, lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt: “Anh không có nhà để về…”

Anh nói thật, nơi không có Thành Tố thì không phải là nhà.

Thành Tố cúi đầu nhìn chiếc va ly, rồi lại ngẩng đầu nhìn anh.

“Nhà bán rồi?”

Phó Trường Xuyên chỉ do dự một giây, rồi gật đầu: “Ừ.”

“Vậy anh thuê khách sạn hoặc đến nhà cha mẹ anh.” Nói xong, Thành Tố định đóng cửa lại.

“Tố Tố!” Phó Trường Xuyên vội vàng chặn cửa lại, “Cha mẹ cũng không cần anh nữa.”

Cũng?

Thành Tố dừng lại, Phó Trường Xuyên nắm lấy khe hở mở cửa phòng ra.

Anh ủ rũ, đáng thương như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, anh nói: “Mẹ rất giận bởi vì chuyện chúng ta ly hôn, cha bởi vì chuyện ở công ty cũng rất thất vọng về anh…Bọn họ bảo anh đừng đến tìm hai người.”

Đây là sự thật, cha mẹ anh rất muốn đuổi anh ra khỏi nhà, nhưng chủ yếu là mẹ Phó không vui bởi vì chuyện của anh và Thành Tố, cha anh vì để mẹ anh vui nên cũng tương đối lạnh lùng với anh.

Thành Tố giữ cửa: “Vậy anh, vậy anh đến khách sạn đi, đến nhà bạn bè cũng được.”

“Tố Tố, em biết đấy, anh không còn bạn bè nữa, bọn họ…” Phó Trường Xuyên định nói gì đó rồi lại dừng lại, bày ra một bộ dáng khó có thể nói ra.

Thành Tố lúc này mới nhớ tới mấy người Bùi Sùng đã cắt đứt liên lạc với anh.

“Vậy anh đi khách sạn.” Nói xong, Thành Tố nắm lấy tay anh đang đè trên cửa, đẩy một phen, phanh một tiếng đóng cửa lại.

“Tố Tố?”

Phó Trường Xuyên ở ngoài cửa một lúc, thấy cô thật sự không mở cửa, anh cũng không càn quấy, kéo va ly đi xuống lầu.

Thành Tố không rời đi, dựa vào cánh cửa nghe động tĩnh bên ngoài, cuối cùng nghe thấy tiếng bước chân của anh cùng tiếng kéo va ly, cô biết anh đi rồi mới chậm chạp trở lại giường.

Anh lớn như vậy rồi, đến cô còn biết thuê khách sạn, anh không đến mức lưu lạc không có nhà để về đi…

Hôm nay Thành Tố vận động quá sức, cô rất mệt, đầu óc suy nghĩ nhưng mí mắt không mở lên được, rất nhanh chìm vào bóng tối, đem Phó Trường Xuyên ném ra sau đầu.

*

Vừa mới bình minh, tiếng hàng xóm đóng cửa đi làm khiến Thành Tố còn đang trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc. Cô hoảng hốt ngồi dậy, sờ điện thoại, mới bảy giờ sáng.

Cô không vội vã rời giường, vì thế lại nằm xuống.

Nhưng nằm xuống, trên người cô bắt đầu ngứa ngáy. Cô gãi nhưng càng gãi càng ngứa. Cô đành phải đứng dậy đi kiểm tra, phát hiện trên lưng có một nốt mẩn đỏ lớn.

“Cái gì?” Thành Tố nhìn vào gương, không biết do dị ứng hay bị côn trùng cắn, lưng vốn trắng nõn lại xuất hiện nhiều nốt đỏ nhỏ.

Thật xấu.

Cô sợ hãi, vội vàng đi tắm rồi thay quần áo, sau đó ra cửa đi bệnh viện. Cô luống cuống tay chân chạy xuống lầu, vừa mới chạy ra khỏi tiểu khu, cách đó không xa có một chiếc xe màu lam quen thuộc.

Thành Tố nheo mắt, nhịn không được đi qua, vừa thấy biển số xe, quả nhiên, chính là xe của Phó Trường Xuyên.

Xe anh sao lại dừng ở đây? Thành Tố đi vòng quanh xe, nhón chân nhìn vào, phát hiện Phó Trường Xuyên vậy mà ngủ ở bên trong! Đêm qua anh không đi khách sạn mà ngủ ở trên xe sao?

Ngay lúc Thành Tố đang do dự không biết có nên đánh thức anh hay không, Phó Trường Xuyên đã tự mình tỉnh dậy. Anh còn buồn ngủ, thấy Thành Tố ở bên ngoài xe thì hoảng hốt.

Ngủ trên xe không tốt một chút nào.

Phó Trường Xuyên xoa cái cổ cứng đờ, chớp mắt, Thành Tố ở bên ngoài vẫn không biến mất.

Thật sự là Thành Tố!

Phó Trường Xuyên vội vã mở cửa xuống xe: “Tố Tố.”

Thành Tố thấy anh vẫn luôn xoa cổ, hoài nghi liệu anh có bị sái cổ hay không, lại nhìn thấy quần áo anh nhăn nhúm, sắc mặt mệt mỏi, cô không vui cho lắm.

“Tối hôm qua anh ngủ ở đây?”

“Mới sáng sớm em đi đâu vậy?” Phó Trường Xuyên không trả lời mà hỏi ngược lại.

Bị anh nhắc tới, trên người Thành Tố lại bắt đầu ngứa, cô nhịn xuống xúc động muốn duỗi tay gãi lưng, không muốn nói cho anh cô định đi bệnh viện, thuân miệng trả lời: “Ăn sáng.”

Nói xong, Thành Tố cũng không đợi Phó Trường Xuyên phản ứng, xoay người rời đi.

Khi cô xoay người, Phó Trường Xuyên nhìn thoáng qua gáy cô, phát hiện chỗ đó một mảng hồng, anh vội vàng đuổi theo, giữ chặt Thành Tố, trực tiếp kéo chỗ áo ở cổ cô ra, rồi nhìn xuống, một tảng lớn màu đỏ gần như lan gần hết lưng.

“A!” Một trận gió lạnh đột nhiên tràn vào, Thành Tố vội vàng đè lại cổ áo, “Anh muốn làm gì?”

“Sau lưng sao lại có nhiều vết đỏ như vậy? Có phải bị va vào đâu không?”

Phó Trường Xuyên còn muốn kiểm tra lại, nhưng Thành Tố đã che lại cổ áo không cho anh nhìn.

“Không biết.” Thành Tố thấy anh nhíu màu, bộ dáng muốn trừng cô thì vội vàng nói: “Em thật sự không biết.”

Phó Trường Xuyên nghe vậy, vội vàng lấy tay Thành Tố ra, lại kéo cổ áo cô nhìn sau lưng. Một mảng lớn vệt đỏ không giống như bị chạm vào, nhìn qua giống như bị muối cắn, còn có vài vết do cô gãi, thảm đến không lỡ nhìn.

Phó Trường Xuyên buông cổ áo cô ra, kéo Thành Tố đi về phía xe: “Đi, đi bệnh viện.”

Thành Tố bị người đàn ông lôi đi, một lúc đã bị anh kéo đến bên xe, Phó Trường Xuyên mở cửa để cô lên xe.

Thành Tố nhìn chiếc xe, tai không khỏi nóng lên, sao anh lại như vậy, gara có nhiều xe còn cố tình chọn chiếc này! Cô ghét nhất chiếc xe này! Không chỉ bởi vì sàn cao, mỗi lần ngồi lên đều khiến cô chật vật, hơn nữa lúc trước bọn họ ở trên xe này…

Thành Tố vội vàng lắc đầu để ngăn cản suy nghĩ của bản thân. Phó Trường Xuyên thấy lỗ tai cô đỏ, mặt cũng từ từ đỏ lên, tưởng rằng mấy nốt sau lưng sắp mọc lên mặt cô. Trong lòng anh sốt ruột, thấy Thành Tố còn đang ngẩn người, anh trực tiếp bế cô lên nhét vào trong xe.

“Anh!”

Thành Tố đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người ta bế lên, còn chưa kịp cào Phó Trường Xuyên, anh đã buông tay ra. Anh nhanh chóng giúp cô thắt dây an toàn, bản thân vòng qua đầu xe, người anh cao, chân lại còn dài, lên chiếc xe này rất thuận tiện, sau đó liền ngồi vào ghế điều khiển.

“Ngồi im.” Phó Trường Xuyên cột chặt dây an toàn, khởi động xe, đánh tay lái sau đó liền xuất phát.

Phó Trường Xuyên thấy Thành Tố hơi cọ sau lưng, hỏi cô: “Ngứa?”

Bị anh phát hiện bản thân khó chịu, Thành Tố cũng không giấu giếm, trực tiếp gãi, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

“Đừng gãi, nếu gãi tiếp sẽ để lại sẹo.”

Thành Tố vừa nghe đến từ để lái sẹo liền dừng tay, nhưng cô rất ngứa, đến mức khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

“Dị ứng sao? Hai ngày nay ăn cái gì?”

“Không ăn gì cả...” Thành Tố hai ngày nay ăn rất ít, chứ đừng nói đến ăn mấy thứ gì lạ.

Hai người đến một bệnh viện gần đó, không phải bệnh viện tư của nhà học Phó, Thành Tố muốn đăng ký còn phải chờ xếp hàng, Phó Trường Xuyên cùng cô ngồi chờ ở bên ngoài.

Thành Tố cảm giác trên người càng ngày càng ngứa, rất muốn gãi, nhưng sợ gãi nữa sẽ chảy máu, đứng ngồi không yên.

“Ngứa lắm sao?” Phó Trường Xuyên thấy cô ngồi không được, đứng cũng không xong thì kéo cô ngồi xuống một bên, duỗi tay đặt lên lưng cô. Anh không gãi, chỉ nhẹ nhàng chạm vào lưng cô vuốt ve từ trên xuống dưới.

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve, cách lớp áo, ngứa ngáy giảm bớt đi không ít.

Thành Tố không muốn để ý đến anh, nhưng bị anh sờ rất thoải mái, cô xấu hổ ngồi bên cạnh anh, nhìn người đi lại trên hành lang. Cô không dám quay đầu nhìn anh, nhưng cái tay phía sau lưng lại tận lực sờ vào chỗ ngứa sau lưng cô.

Quên đi, không giãy giụa.

Thành Tố hơi nghiêng người, quay lưng về phía anh.

“Phía dưới cũng muốn, sang trái một chút.”

Phó Trường Xuyên nghe thấy Thành Tố ra lệnh cho anh, anh cũng không bận tâm. Anh nhìn cô nghiêng người ngồi bên cạnh mình, quay lưng về phía anh, chỉ huy anh sờ bên này, sờ bên kia, anh cảm thấy giờ phút này mình đang cưng nựng một con mèo.

Nhưng tâm tư của con mèo này rất khó đoán, khi dỗ dành, cho dù làm gì cô cũng sẽ không để ý tới, thậm chí còn cắn người. Nhưng có khi cũng rất dễ dỗ, chỉ cần sờ cô, cô cũng có thể vui vẻ. Nghĩ vậy, Phó Trường Xuyên không nhịn được cong môi lên.