Chương 3: Phát giận

“Khóc cái gì?” Phó Trường Xuyên nhíu mày ôm lấy mặt Thành Tố, xoa những giọt nước mắt ướŧ áŧ trên mặt cô.

Thành Tố thấy không thể giấu được nữa, cũng không để ý tới anh, tự cầm lấy dươиɠ ѵậŧ thô dài của anh hướng xuống dưới. Cho dù cô đã ướt, nhưng qυყ đầυ tiến vào vẫn rất khó khăn. Cô bấp chấp tất cả cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông đặt vào miệng huyệt.

“Shhh...” Phó Trường Xuyên bị cô nắm có chút đau, nếu lơ đãng một lúc anh thật sự bị cô nhét vào, sau khi tiến vào đã bị hoa huyệt mềm mại kẹp chặt.

“Ưʍ...” Thành Tố ngửa cổ thở dài, cô vẫn chậm rãi hướng vào trong, thịt non bên trong quấn lấy Phó Trường Xuyên, đem cự vật thô cứng của anh nuốt vào từng chút một.

Phó Trường Xuyên không dám nhúc nhích, nhìn tay Thành Tố đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ anh, một tay che lại bụng, cô không ngừng hít thở, nước mắt trào ra.

Tiểu huyệt bị dị vật xâm lấn quá rõ ràng, Thành Tố vì sự tồn tại xâm chiếm của anh mà vô cùng khó chịu.

Thật ra hai người có chút không phù hợp, Thành Tố đến bây giờ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên của bọn họ cô khóc đến rối tinh rối mù, chủ yếu là cảm giác no căng như muốn xé rách người cô, lúc ấy cô lại hồi hộp, nửa ngày cũng không ướt, còn Phó Trường Xuyên không có kinh nghiệm, qua loa âu yếm vài cái liền hạ thấp eo tiến vào, lúc ấy cô cho rằng bản thân sẽ chết trên giường của người đàn ông này.

Cũng may mấy lần sau cũng không khó chịu như vậy, thật ra còn có chút thoải mái, cho nên Thành Tố mới không kháng cự cùng anh thân mật.

Đây cũng là lý do hôm nay Phó Trường Xuyên muốn vuốt ve, âu yếm để cô động tình.

“Ô...” Cơ thể cô cùng Phó Trường Xuyên giao hòa, căng trướng, nhưng Thành Tố lại cảm thấy trong lòng trống rỗng.

“Khóc cái gì?” Phó Trường Xuyên nhíu mày lau đi nước mặt trên mặt Thành Tố, sự thiếu kiên nhẫn dâng lên từ đáy lòng, du͙© vọиɠ vốn đang vui sướиɠ đều bị mấy giọt nước mắt này dập tắt, “Không muốn làm? Vậy không làm nữa.”

Nói xong Phó Trường Xuyên định rút ra ngoài, không ngờ lại bị hai chân Thành Tố quấn lấy eo.

“Làm! Phải làm!”

Thành Tố một bên nghẹn ngào một bên kiên quyết nói phải làm, Phó Trường Xuyên có chút không hiểu được cô, nhưng vẫn làm theo ý cô.

Anh luôn chiều theo ý của cô.

Chỉ là những giọt nước mắt này khiến lòng bàn tay anh đổ mồ hôi.

“Đừng khóc, anh sẽ nhẹ nhàng.” Phó Trường Xuyên nghĩ rằng mình lại làm cô đau, anh đành phải ôm cô chậm rãi di chuyển, dươиɠ ѵậŧ thô dài còn chưa vào được một nửa, anh không dám buông thả rong ruổi, chỉ có thể cọ xát để Thành Tố thả lỏng. Hai người đã lâu chưa tiếp xúc thân mật, hoa huyệt mυ"ŧ cũng có chút khó khăn.

Anh không dám nhìn những giọt nước mắt của Thành Tố, vì vậy anh kiềm chế cúi người xuống nhẹ mổ lên mặt, môi rồi chóp mũi của cô, giống như cún con bị cô thuần phục. Anh đung đưa eo chậm rãi, nhưng mỗi lần đều chạm đến điểm mẫn cảm của cô. Một tay anh dừng ở trên hoa hạch, xoa nắn theo đủ loại hình dạng.

Tiếng khóc của Thành Tố lệch nhịp, cơ thể bị Phó Trường Xuyên đâm lắc lư, hai vυ" trước ngực cũng đung đưa.

Nhưng Thành Tố không rảnh quan tâm, Phó Trường Xuyên đã rất thành thạo khống chế phương diện tìиɧ ɖu͙© của cô, cô nhanh chóng đã bị anh đưa lên cao trào. Cô không khỏi thở dốc, đôi tay véo cánh tay Phó Trường Xuyên, đầu ngón tay cắm thật sâu vào cơ bắp của anh.

Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự cứng rắn cùng nóng bỏng của anh, dươиɠ ѵậŧ thô cứng quét qua vách thịt mẫn cảm bên trong, tùy theo tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, hoa huyệt bắt đầu hoảng loạn không theo kịp tiết tấu của anh, thế cho nên lung tung khép mở.

Phó Trường Xuyên cũng không chịu nổi, người phụ nữ trong lúc cao trào ôm lấy anh, làm anh muốn tiến vào thêm chút nữa, cho đến khi nguyên cây đâm vào.

Tiểu huyệt chặt hẹp của người phụ nữ quấn lấy anh, từng lớp thịt mềm lần lượt ôm chặt anh, kɧoáı ©ảʍ này làm người ta tham luyến, anh muốn trầm luân trong đó. Tìиɧ ɖu͙© không kiểm soát được mà trước đây anh kháng cự, khinh thường, nhưng bây giờ đã khác, anh nhìn người phụ nữ trước mặt nhuốm đầy du͙© vọиɠ, nghe cô thở dốc, cảm thụ hai người khăng khí thân mật với nhau, khi cô bất giác ỷ vào anh, anh nguyện ý luân hãm trong đó.

Trên trán Thành Tố đổ một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt mờ mịt bao phủ sương mù, đầu óc choáng váng.

Phó Trường Xuyên cắn chặt răng, nương theo nước sốt dính nhớp, tần suất thọc vào rút ra càng thêm mạnh mẽ.

“A... Nhẹ một chút...”

Hai chân Thành Tố không thể quấn lấy eo anh, cái mông bị anh kéo khỏi bồn rửa tay, cả người cô treo ở trên người anh, bị đâm cho sắp ngã.

“Ưʍ... ư...” Thành Tố nhịn không được khẽ nức nở, hai chân căng chặt, phía dưới không ngừng chảy ra dâʍ ɖị©ɧ làm ướt chỗ hai người kết hợp. Cô vòng tay ôm lấy cổ Phó Trường Xuyên, không dám buông lỏng dù chỉ một giây.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cô hít thở không thông, nó dần dần cướp đi ý thức của cô. Bên tai cô vang lên những tiếng ong ong. Đôi mắt mông lung nhìn khuôn mặt góc cạnh thanh tú của anh. Trán anh áp lên trán cô, đôi mắt sắc bén khóa chặt trên khuôn mặt cô.

Cô sợ hãi hét lên, phía dưới vặn vẹo muốn thoát khỏi anh. Phó Trường Xuyên đột nhiên ôm chặt lấy cô, nâng mông cô lên nhanh chóng đĩnh động.

“Tố Tố...”

Phó Trường Xuyên đột nhiên gọi cô, một lực mạnh mẽ đưa đẩy tàn nhẫn, giọng nói của anh mang theo đầy du͙© vọиɠ.

“Ư...” Thành Tố rêи ɾỉ thành tiếng, đôi tay thả lỏng tuột khỏi vai anh, cả người không còn sức lực. Anh hoàn toàn đẩy vào trong, giống như chỉ cần một tấc là có thể đẩy vào chỗ sâu tận cùng.

Phó Trường Xuyên mỗi lần đều đang đợi, một lần lại một lần nghiền nát, đem từng lớp thịt mềm phá vỡ, chờ đến khi cô có thể tiếp nhận anh, sau đó mới có thể tận tình, tận hứng.

Anh bắt đầu chạy nước rút, ôm chặt lấy Thành Tố, đôi môi mυ"ŧ lấy môi cô, anh không nhịn được mà nỉ non một tiếng: “Tố Tố...”

“Ưm…ư...” Thành Tố không biết nên đáp lại anh hay là rêи ɾỉ, cô vươn cổ, toàn bộ cơ thể run rẩy.

Cuối cùng sau vài lần mãnh liệt thọc vào rút ra, Phó Trường Xuyên ôm chặt lấy Thành Tố mà phóng thích.

“Hừ...” Hai người ôm nhau thở dốc, Phó Trường Xuyên giảm tốc độ hạ Thành Tố xuống, dươиɠ ѵậŧ dần dần rút ra, anh cởϊ áσ mưa xuống.

Thành Tố lấy lại tinh thần, thấy anh đã xong việc, cô đẩy anh ra, nhảy xuống bồn rửa tay muốn rời đi, kế quả chân mềm nhũn thiếu chút nữa hai đầu gối ngã quỵ xuống đất, may mắn được Phó Trường Xuyên kéo lên.

“Em đi tắm.” Thành Tố đẩy Phó Trường Xuyên, nói chuyện bằng giọng mũi. Cô tránh đi tầm mắt của anh. Bụng nhỏ co rút từng đợt, cơn đau so với trước còn dữ dội hơn. Cô một tay ôm bụng, một tay hất Phó Trường Xuyên ra muốn rời đi.

Phó Trường Xuyên còn chưa kịp rửa sạch dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm, thấy hai chân cô run rẩy bước đi, anh lập tức đi lên ngăn Thành Tố lại, đem người ôm lên đi về phía phòng tắm.

Thành Tố tùy ý để anh ôm, lại bị lột quần áo trên người. Tiếng nước ào ào vang lên, Thành Tố nhíu mày, khuôn mặt lạnh lùng.

Tức giận.

Phó Trường Xuyên không giỏi dỗ dành, nhưng cuộc sống hôn nhân một năm cho anh một số kinh nghiệm. Anh tiến lại gần Thành Tố, cơ thể hai người như có như không chạm vào nhau. Thấy cô không né tránh, anh lúc này mới khom lưng cúi đầu tìm kiếm môi cô, khẽ chạm vài cái.

Nụ hôn nhẹ nhàng không mang theo chút tìиɧ ɖu͙© nào.

Phó Trường Xuyên không hiểu vì sao hôn như vậy Thành Tố lại thích hơn so với hôn sâu. Rõ ràng nếu không có sự thân mật, nơi nào so được với việc đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau. Ở trong mắt anh nụ hôn như vậy không đủ để làm dịu cơn khát của anh.

Nhưng Thành Tố thích.

Quả nhiên, anh mới mổ nhẹ hai cái, Thành Tố đã nhấc mắt lên nhìn anh, hàng mi dài cong vυ"t run lên, đôi mắt nhanh chóng bao phủ sương mù.

Thành Tố nhìn thấy mặt Phó Trường Xuyên thì cảm thấy phiền, bụng nhỏ lại một trận đau đớn khó chịu. Người anh cao lớn như vậy đứng trước mặt cô, chắn đi hơn nửa ánh sáng. Cô cố ý làm như không thấy, sợ chính mình nhìn thấy sẽ bùng nổ cảm xúc, nhưng thế mà anh còn tới trêu chọc cô.

Không biết vì sao, bị ánh mắt sâu kín của cô nhìn, trái tim Phó Trường Xuyên lại run lên, máu trong cơ thể đột nhiên lại sôi trào.

Cặp mắt đào hoa phủ đầy sương mù, lúc nhìn người quả thực giống như mang theo móc câu.

Phó Trường Xuyên không tự chủ được mà bước thêm một bước nhỏ về phía cô, ôm lấy eo Thành Tố. Da thịt trần trụi kề sát nhau, nước ấm chảy xuống cơ thể hai người, những giọt nước trong suốt từ vai lăn xuống, lướt qua bộ ngực phập phồng, một đường đi thẳng xuống dưới. Nốt ruồi màu đỏ trên ngực trái của cô như phát sáng, làm cổ họng anh khát khô.

Thành Tố thấy ánh mắt nóng rực của Phó Trường Xuyên dừng ở ngực mình, tức giận đến mức định tát anh một cái.

Lúc này, bụng nhỏ bỗng nhiên lại truyền đến một trận đau kịch liệt.

“Shhh ——”

Thành Tố hít sâu một hơi, ôm bụng cúi người xuống, đau đến mức hai chân run lên. Cô cảm nhận được giữa hai chân trào ra một luồng ấm nóng, còn chưa kịp kiểm tra đã bị Phó Trường Xuyên đỡ lấy, nghe thấy anh nôn nóng hỏi: “Làm sao vậy?”

Cơn đau bụng không ngừng truyền đến, cô nắm chặt tay Phó Trường Xuyên, đầu ngón tay dừng sức trở nên trắng bệch. Cô đau đớn run rẩy, không nói nên lời, chỉ có thể chậm rãi ngồi xuống cuộn người lại.

Phó Trường Xuyên nhất thời cũng hoảng sợ, anh cũng ngồi xổm xuống, nửa quỳ trước mặt cô để đỡ lấy cơ thể cô đang ngã xuống. Anh liên tục hỏi mà không nhận được câu trả lời, muốn ôm cô đi ra khỏi phòng tắm lại bị cô đẩy ra.

“Đừng chạm vào em...” Thành Tố cắn răng nói ra mấy chữ, chờ cơn đau bụng qua đi.