Chương 4: Khó chịu tại sao không nói?

“Đừng chạm vào em...”

Lần đau bụng kinh này rất kinh khủng, không biết có phải do vừa rồi trải qua vài lần cao trào hay không, cô cảm giác bụng nhỏ co rút không ngừng. Cơn đau bụng so với trước còn mãnh liệt hơn, như có thứ gì ở bên trong, dạ dày hình như cũng có chút đau.

Cô còn chưa ăn sáng, vừa rồi vận động cùng Phó Trường Xuyên, hiện tại đầu có có chút choáng váng.

Đầu Thành Tố rối tung lên vì cảm giác khó chịu đột ngột, căn bản không có thời gian quan tâm Phó Trường Xuyên.

Mà Phó Trường Xuyên thấy khuôn mặt cô trắng bệch thì nóng lòng muốn biết cô bị làm sao, nhưng sự quan tâm lại bị cô từ chối, Phó Trường Xuyên nhíu mày.

Nhìn tay mình bị đẩy ra, Phó Trường Xuyên đột nhiên lạnh giọng nói to: “Tố Tố!”

Giọng nói lạnh lùng và cứng rắn của Phó Trường Xuyên đột nhiên vang vọng trong phòng tắm, mang theo uy hϊếp. Thành Tố sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phó Trường Xuyên.

Khuôn mặt anh lạnh lùng, lông mày cau lại, bộ dáng hung dữ rất đáng sợ.

Thành Tố sợ tới mức bụng cũng không còn đau nữa, nhưng ủy khuất tràn ngập trong lòng, nước mắt cô bắt đầu chảy xuống. Thành Tố nghẹn ngào, ánh mắt buồn bã nhìn Phó Trường Xuyên.

Phó Trường Xuyên dùng một tay bế cô lên vòng tới trước người, anh nhìn Thành Tố không ngừng rơi nước mắt, khuôn mặt nhỏ tràn ngập ủy khuất, anh cảm giác lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Anh vội vàng giải thích một câu: “Anh không phải đang hung dữ với em.”

Phó Trường Xuyên đỡ Thành Tố đứng lên, lấy tay đặt lên bụng cô, hỏi, “Khó chịu?”

Bụng Thành Tố dịu lại, cô đẩy tay Phó Trường Xuyên ra giận dỗi từ chối nói: “Không cần anh lo cho em.”

“Tố Tố...” Giọng Phó Trường Xuyên có chút khàn.

Thành Tố tức giận, duỗi tay cào Phó Trường Xuyên, giơ tay mềm như bông quét qua ngực Phó Trường Xuyên.

Lúc này, một giọt máu đỏ rơi xuống trên nền gạch trắng, rất nhanh bị nước ấm cuốn trôi. Nhưng Phó Trường Xuyên thoáng nhìn qua thì cả kinh, vội vàng hỏi: “Anh làm em bị thương?”

Vừa nói anh liền duỗi tay thăm dò giữa hai chân Thành Tố.

Thành Tố vừa xấu hổ vừa túng quẫn, cô vội vàng đè tay anh né tránh, tức giận nói: “Không bị thương! Là bà dì tới!”

Vừa dứt lời, bụng nhỏ lại bắt đầu phát tác, Thành Tố mím môi che bụng lại.

Thấy thế, Phó Trường Xuyên vội vàng tăng tốc tắm rửa cho hai người. Chờ Thành Tố xử lý xong ra khỏi phòng vệ sinh, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch.

Thành Tố uể oải dựa vào Phó Trường Xuyên, giống bông hoa xinh đẹp sắp héo.

Anh rót một ly nước ấm cho Thành Tố uống, bàn tay ấm áp thò vào chăn bông, dừng trên bụng của cô, anh cũng sờ không ra cái gì, học cô động tác nhẹ nhàng xoa xung quanh.

Thành Tố nằm cuộn tròn trên giường, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô nhắm mắt lại, nhíu mày, lâu lâu lại nghẹn ngào một tiếng, khó chịu đến mức không chịu nổi.

Cũng may Phó Trường Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Cô không nhịn được vươn một cánh tay nắm lấy tay Phó Trường Xuyên đang đặt trên bụng mình, nắm chặt lấy ngón tay của anh.

Tay hai người đan vào nhau dưới lớp chăn bông.

Phó Trường Xuyên cảm nhận được ngón tay mình bị cô nắm lấy, ngón tay hơi lạnh nắm lấy anh, có chút ỷ lại không thể miêu tả. Lòng anh mềm nhũn, lau giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô, không giấu được vẻ lo lắng: “Lần này sao lại khó chịu như vậy?”

Trong ấn tượng của Phó Trường Xuyên, mỗi lần đến kỳ sinh lý Thành Tố sẽ khó chịu, nhưng không giống như lần này.

“Em không biết... Buổi sáng rời giường liền khó chịu... Hiện tại, hiện tại càng đau...” Thành Tố khịt mũi, nhỏ giọng nói, nơi nào còn khí thế như vừa rồi, cô đáng thương vô cùng nói với Phó Trường Xuyên bản thân khó chịu như thế nào.

“Khó chịu tại sao không nói?” Phó Trường Xuyên không nhịn được nâng cao âm lượng, lại nghĩ tới không thể hung dữ, vội vàng đè nén giọng nói, “Chúng ta đến bệnh viện.”

“Uống thuốc giảm đau là được rồi……” Thành Tố không muốn di chuyển, nhưng có chút không xác định, bởi vì lần này đau hơn nhiều so với trước.

“Không được, vẫn nên đi kiểm tra một chút.” Phó Trường Xuyên nói xong liền bế ngang Thành Tố bước nhanh đi ra ngoài.

Phó Trường Xuyên ôm Thành Tố xuống lầu, tình cờ gặp dì Vương lên lầu đưa bữa sáng cho bọn họ, dì Vương thấy hai người vội vàng, Thành Tố gầy yếu ở trong lòng ngực Phó Trường Xuyên thì hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tố Tố khó chịu, chúng cháu đi bệnh viện kiểm tra.” Bước chân Phó Trường Xuyên không dừng lại, hiếm khi thấy anh mất bình tĩnh như vậy.

Hai người vội vã ra cửa, không kịp gọi tài xế, nên Phó Trường Xuyên tự ngồi trên ghế lái. Thành Tố ngã xuống ghế phụ, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

Anh còn mặc chiếc áo thun cùng quần dài ở nhà, so với ngày thường khi ra cửa khác nhau một trời một vực. Anh cũng không chải chốt tóc, từng sợi tóc rơi xuống mắt anh, anh giơ tay tùy ý vuốt lại.

Anh thật sự sốt ruột, lông mày sắc bén nhíu lại, trên lông mày hiện lên chữ Xuyên (川).

Thành Tố khẽ mím môi, cưỡng bách bản thân không nghĩ tới Phó Trường Xuyen tại sao lại sốt ruột. Cô nhắm mắt lại, không ngừng nói với bản thân, muốn bảo vệ trái tim của mình. Phó Trường Xuyên không yêu cô, cô cũng không yêu anh. Lúc trước kết hôn với anh cũng chỉ bởi đối phó với tâm nguyện trước khi bà nội mất, mà cô lựa chọn gả cho anh còn bởi vì gia sản của nhà họ Phó đủ để cô sống một đời không lo ăn lo mặc.

Phó Trường Xuyên đang lái xe thì lơ đễnh nhìn Thành Tố, anh nhìn thấy đôi mắt cô lóe lên tia nước, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh, giống như mang theo cảm xúc phức tạp

Anh duỗi tay hướng về phía Thành Tố, dùng lòng bàn tay chạm vài mái tóc ướt đẫm của cô, an ủi nói: “Sắp tới rồi.”

Anh nhanh chóng thu hồi tay, lòng bàn tay dường như thấm đẫm nước sẽ không khô lại. Anh thầm bực bội, tự trách ở trong lòng, nếu anh chú ý hơn một chút...

Nơi anh chạm vào như có một dòng điện chạy qua, nháy mắt quấy rầy nhịp tim của Thành Tố.

Thành Tố vội vàng nhắm hai mắt lại, không nhìn anh nữa.

*

Bệnh viện tư nhân có người chuyên phụ trách tiếp đón nhà họ Phó, Thành Tố nhanh chóng được sắp xếp làm kiểm tra.

May mà hiện tại mọi thứ đều ổn, nhưng chờ sau khi thời gian Thành Tố kết thúc còn phải đến kiểm tra một lần, xác nhận xem còn bệnh nào khác hay không. Bắc sĩ kê đơn thuốc cho Thành Tố, sau đó kiến nghị cả hai không nên cùng phòng trước thời gian hành kinh nếu không thoải mái, miễn làʍ t̠ìиɦ trạng đau bụng của Thành Tố tăng lên.

Thành Tố nằm trên giường bệnh, hậm hực vặn vẹo ngón tay, nhỏ giọng nói: “Em không có việc việc gì, có thể về nhà……”

Chờ sau khi thuốc phát huy tác dụng, Thành Tố đã dễ chịu hơn nhiều, chỉ là Phó Trường Xuyên có vẻ không vui, nhưng anh lại không giáo huấn cô, chỉ ngồi ở đó giận dỗi.

Phó Trường Xuyên quả thực có chút giận, khi bọn họ vừa đến bệnh viện Thành Tố đau bụng dữ dội, bác sĩ còn nghi ngờ nang hoàng thể của cô bị vỡ, cũng may không phải. Phó Trường Xuyên lần đầu tiên được bác sĩ phổ cập khoa học về chuyện vỡ nang hoàng thể* là như thế nào, khả năng nếu nghiêm trọng còn nguy hiểm tới tính mạng. Phó Trường Xuyên có chút hoảng sợ, nhỡ đâu thật sự có chuyện gì phải làm sao?

* Mỗi người phụ nữ từ nhỏ đến ...khi già đều có 2 buồng trứng. Buồng trứng có chức năng tạo trứng và tiết hóc môn sinh dục nữ. Trong quá trình phát triển sẽ có giai đoạn hình thành hoàng thể (một cấu trúc có màu vàng). Nang này lớn lên và có thể vỡ. Nang hoàng thể vỡ chảy một ít dịch vào ổ bụng và gây đau bụng. Một tỷ lệ nhỏ khi nang hoàng thể vỡ gây chảy máu vào ổ bụng phải mổ cấp cứu cầm máu.

“Em đói bụng…..” Thành Tố thấy anh không để ý tới mình, đành phải nhỏ giọng bán thảm.

Quả nhiên, nghe thấy cô kêu đói bụng, Phó Trường Xuyên bắt đầu chuyển động, chỉ là anh còn chưa đi đến mép giường, đã truyền đến tiếng gõ cửa phòng bệnh, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Tố Tố? Trường Xuyên? Mẹ vào được không!”

Nói xong, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, từ bên ngoài có một vị phu nhân xinh đẹp sốt ruột, hoảng hốt đi vào. Bà thấy Thành Tố nằm ở trên giường, vội vàng đi đến mép giường, cầm tay Thành Tố đặt ở bên ngoài chăn, quan tâm hỏi: “Đây là làm sao vậy? Dì Vương gọi điện cho mẹ nói Tố Tố đang ở bệnh viện, làm mẹ sợ muốn chết.”

Người đến là mẹ của Phó Trường Xuyên, mẹ chồng của Thành Tố.

“Mẹ, con không có việc gì...” Thành Tố không nghĩ tới chỉ vì mình bị đau bụng kinh nhập viện còn kinh động đến mẹ Phó.

Mẹ Phó thấy Phó Trường Xuyên đứng ở một bên, liền đánh vào cánh tay anh, tức giận nói: “Con chăm sóc Tố Tố như thế nào vậy?”

Thấy mẹ Phó dạy dỗ Phó Trường Xuyên, Thành Tố vội vàng mở miệng khuyên nhủ: “Mẹ, con chỉ bị đau bụng kinh...”

Mẹ Phó không thèm nghe: “Lúc tới mẹ đã hỏi bác sĩ, chính là thằng nhóc này làm con không thoải mái.” Nói xong, bà bất mẫn trừng mắt nhìn Phó Trường Xuyên một cái, “Vừa trở về liền hồ nháo, cũng không biết đau lòng cho vợ mình.”

Phó Trường Xuyên rũ mắt, im lặng nghe giáo huấn, Thành Tố sợ mẹ Phó tiếp tục nói anh, cô nắm lấy tay anh nhẹ giọng nói: “Anh mua cho em chút đồ ăn để em lót bụng đi.”

Phó Trường Xuyên gật đầu, ra khỏi phòng bệnh.

Chờ đến khi Phó Trường Xuyên đi khỏi, mẹ Phó ngồi xuống mép giường, nắm tay Thành Tố vuốt ve hai cái, quan tâm nói: “Mỗi lần Tố Tố đau bụng kinh đều dữ dội như vậy sao? Khi nào mẹ dẫn con đi khám trung y, bồi dưỡng cơ thể. Trường Xuyên chỉ là một khúc gỗ không biết chăm sóc con, về sau con cũng đừng dung túng nó làm bậy...”

“Mẹ, con không có việc gì, đừng lo lắng.” Thành Tố ngoan ngoãn nói.

“Mặt trắng bệch như vậy, còn nói không có việc gì.” Mẹ Phó đau lòng nhìn khuôn mặt Thành Tố, “Chuyện này dù lớn dù nhỏ vẫn nên kiểm tra kỹ càng, không phải các con chuẩn bị mang thai sao? Vẫn nên chăm sóc cơ thể thật tốt sau đó lại có con……”

“Dạ, con biết rồi, con cùng Trường Xuyên sẽ chú ý……”

“Két——”

Cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy ra, Phó Trường Xuyên đứng ở cửa, một bàn tay mạnh mẽ cầm chốt cửa, đôi mắt anh sáng ngời nhìn người nằm trên giường, đáy mắt lộ ra tia kích động khó có thể kiềm chế.

“Không phải đi mua đồ ăn sao? Sao lại trở về tay không?” Mẹ Phó nghi ngờ hỏi Phó Trường Xuyên còn đang ngốc đứng ở cửa.