Chương 3

"Ha ha ha, nghe nói lại bị ai đó tỏ tình?"

Trong văn phòng của Trử Mặc, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, ngồi thong dong bắt chéo chân, cười ha hả, thậm chí còn phấn khích vỗ vào đùi mình vô cùng nhiệt tình.

Người này là bạn thân của Trử Mặc, tên là Đậu Diên, quan hệ cua hai người bọn họ rất tốt.

Trử Mặc nhìn Đậu Diên, lạnh lùng nói: "Nếu cậu chỉ đến để nói chuyện này, thì cuộc sống của cậu thật buồn tẻ."

Đậu Diên cười khinh miệt: "Cuộc sống của tôi buồn tẻ? Trử hòa thượng còn dám nói tôi sao?"

Trử Mặc lười quan tâm đến anh ta, tự tập trung vào công việc.

Đậu Diên cũng không ngượng ngùng, tiếp tục tò mò: "Này? Tôi đã điều tra, hôm qua cậu ấy đã đợi từ chiều đến khi cậu tan làm đấy, đúng là một tình cảm sâu đậm, cậu không có cảm giác gì ư?"

Trử Mặc không khỏi nhớ lại chàng trai trẻ co ro ngủ bên bồn hoa, gương mặt anh trầm xuống, tại sao lại làm những việc như vậy chứ?

Đậu Diên tiếp tục: "Mà tôi cũng xem camera an ninh rồi, cậu bé trẻ thật đấy, cũng rất đẹp trai, không biết đã tới tuổi chưa."

Lần này, Trử Mặc cuối cùng cũng có phản ứng, ngước mắt nhìn Đậu Diên lạnh lùng: "Thu vẻ mặt đê tiện của cậu lại đi."

Đậu Diên cố tình nói: "Sao vậy? Cậu không thích thì không cho tôi thích á?"

Trử Mặc: "... Cút đi."

Đậu Diên cười khì khì: "Chậc chậc, cậu còn biết chửi người cơ đấy."

Lần này, Trử Mặc lại không để ý đến anh ta, nhưng Đậu Diên đã quen, tiếp tục nói: "Nói đi cũng phải nói lại, cậu bé đó thật thú vị, nói gì nhỉ, muốn sinh con với cậu, ha ha ha, có cách tỏ tình nào như vậy không? Cậu ấy có ngốc không? Rõ ràng là nam mà, thích thì thích thôi, có gì không tốt?"

Trử Mặc ký tên lên tài liệu, giọng châm biếm: "Cậu nghĩ mọi người đều giống cậu?"

Đậu Diên: "Ồ ồ ồ ~ Đã bảo vệ rồi ~ Mà vẫn nói không thích à ~"

Trử Mặc siết tay thành nắm đấm, đặt bút xuống và bấm đường dây nội bộ.

Đậu Diên nham nhở: "Lại là chiêu cũ."

Sau đó, anh ta tự giác đứng dậy, rồi rất hợp tác khi hai nhân viên an ninh đến áp giải mình ra ngoài, thậm chí còn rất quen thuộc nói: "Cảm ơn hai cậu đã vất vả, làm việc trong công ty của Trử Mặc thật khổ lắm, có muốn sang công ty của tôi không?"

Hai an ninh đâu dám trả lời, cứ làm như không nghe thấy.

Tiếng ồn ào đã được giải quyết, Trử Mặc tiếp tục chuyên tâm làm việc.

---

Ở một nơi khác, cũng đang làm việc, Tề Đoàn Đoàn nằm rũ rượi trên một tảng đá bên bờ nước, cơ thể tròn trịa trông giống hệt một viên bánh gạo nếp bị xẹp.

Tề Năng Năng chỉ cần nhìn là biết rằng cậu ấy đã thất bại, một bên gặm thanh tre, một bên suy nghĩ làm thế nào để an ủi người bạn bị tổn thương.

Sau một lúc suy nghĩ, Tề Năng Năng bèn nói: [Sao vậy, thất bại rồi à?]

Đúng vậy, sau một lúc suy nghĩ mà vẫn không tìm ra lời nói nhã nhặn, đó là bởi họ là loài gấu trúc suy nghĩ thẳng thừng.

Tề Đoàn Đoàn hít sâu một hơi, cả người phồng lên, rồi thở ra: [Ừm...]

Tề Năng Năng lo lắng gãi gãi lông trên mặt mình: [Anh ấy kêu ai lôi cậu ra ngoài chứ?]

Tề Đoàn Đoàn lắc đầu: [Không có.]

Tề Năng Năng rất vui: [Vậy là cậu rất đặc biệt, không phải cậu nói trước đây những người tỏ tình với anh ấy đều bị ném đi sao?]

Tề Đoàn Đoàn im lặng một lúc, do dự nói: [Nhưng tôi không xông vào công ty của anh ấy, mà lúc đó cũng rất muộn rồi, có vẻ xung quanh anh ấy chỉ có một nhân viên bảo vệ.]

Tề Năng Năng cũng im lặng theo, một lúc sau không biết nói gì, chỉ có thể im lặng gặm tre.

Để che giấu sự lúng túng, cậu ta còn chủ động tương tác với người bên ngoài sở thú, gây ra một tràng la hét.

Mặc dù Tề Năng Năng không nổi tiếng bằng Tề Đoàn Đoàn, nhưng dù sao cậu ta cũng là một con gấu trúc.

Tề Năng Năng bớt lúng túng hơn một chút, tiếp tục hỏi: [Vậy cậu có muốn đổi mục tiêu khác không?]

Tề Năng Năng suy nghĩ một lúc, thậm chí còn bắt đầu khoe khang kiến thức: [Cái gì... trên đời có nhiều loại cỏ, không chỉ có có một cọng cỏ.]

Tề Đoàn Đoàn nói: [Chân trời nơi nào không hoa cỏ, vì sao lưu luyến một bông hoa?]

Tề Năng Năng vội gật đầu: [Đúng đúng, ý là như vậy! Đoàn Đoàn cậu thật thông minh, một con gấu trúc thông minh như cậu làm sao lại tìm không ra người cùng sinh con?]

Tề Đoàn Đoàn đứng phắt dậy, mặc dù đứng dậy nhưng cơ thể vẫn tròn trịa, trên khuôn mặt đen trắng xen kẽ của cậu, Tề Năng Năng nhìn thấy cậu có chút biểu cảm kiên định.

Tề Năng Năng thăm dò: [Cậu định bỏ cuộc?]

Cậu ta đang chuẩn bị vỗ tay, thì thấy Tề Đoàn Đoàn lắc đầu mạnh mẽ: [Không, không được! Tôi đã khó khăn lắm mới tìm được con người có gen tốt như vậy, làm sao bỏ cuộc dễ dàng như thế được? Nếu bỏ cuộc thì chắc chắn không tìm được người tốt như vậy nữa.]

Tề Năng Năng vội rụt móng vuốt đang muốn vỗ lại, rất biết nhìn sắc mặt: [Ừm ừm, tôi tin cậu, chắc chắn cậu sẽ làm được.]

Tề Đoàn Đoàn ôm lấy khuôn mặt tròn trịa, lại tự tin trở lại: [Ừm ừm, từ từ thôi.]

Tề Năng Năng nghĩ thầm, dù sao nếu bản thân mình kiên trì không nổi, nếu có ai đó từ chối, mình sẽ tìm người khác, dù sao thì cũng chỉ là cùng nhau sinh con, với ai mà chả được.

Nhưng Tề Đoàn Đoàn muốn sinh một đứa con có gen tốt, thì quả thực phải chọn lọc kỹ càng.

Tề Năng Năng hỏi cậu ấy: [Vậy hôm nay cậu có đi tìm anh ấy nữa không?]

Tề Đoàn Đoàn cầm một cây tre, nhai rôm rốp: [Ừ, phải đi.]

Cậu ngây thơ nói: [Ngày nào tôi cũng đi, biết đâu anh ấy sẽ nhớ tôi, người muốn sinh con với anh ấy thì nhiều lắm, hẳn là anh ấy vẫn chưa nhớ tôi là ai.]

Mặc dù nói vậy, nhưng giọng điệu của Tề Đoàn Đoàn vẫn rất ung dung, cậu không cảm thấy điều này có gì to tát, có lẽ đây chính là sự khác biệt trong tư duy giữa gấu trúc và con người.

Vì vậy, Tề Đoàn Đoàn không bỏ cuộc, sau giờ tan làm, lại đến dưới tòa nhà công ty của Trử Mặc.