Chương 4

Tề Đoàn Đoàn không ngờ rằng mình đến dưới tòa nhà Trử thị với niềm tin tràn trề, nhưng cuối cùng ngày hôm đó cậu đợi đến rất muộn mà vẫn không gặp được Trử Mặc.

Cậu chỉ nghĩ Trử Mặc đang làm thêm giờ, dường như con người này rất thích làm thêm. Nhưng cho đến khi đèn trong tòa nhà tắt hết, cậu vẫn không thấy Trử Mặc.

Tề Đoàn Đoàn mới nhận ra, có lẽ hôm nay Trử Mặc không đến công ty, hoặc đã rời đi trước khi cậu đến?

Tề Đoàn Đoàn cảm thấy khả năng đầu tiên lớn hơn.

Không gặp được Trử Mặc, nghĩa là tiến trình sinh con không có chút tiến triển nào, Tề Đoàn Đoàn chỉ có thể buồn bã rời đi.

Khi về đến nhà, cậu vẫn chưa thấy buồn ngủ, dù sao trong giờ làm việc chỉ có ăn và ngủ, nên cậu lôi điện thoại ra xem các video gấu trúc con đáng yêu đang làm mọi người phải "chết mềm".

Trên màn hình là một con gấu trúc con hai chân đang cầm bình sữa, nằm trên một chiếc thảm mềm, hai chân nhỏ giơ lên đỡ phần sau của bình sữa, cố gắng hút sữa bên trong, phát ra những tiếng "ừm ừm" thích thú, tiếng kêu cũng ngọt ngào không kém.

Tề Đoàn Đoàn bị tiếng kêu dễ thương của gấu trúc con làm xao xuyến, trời ơi, gấu trúc con thật là quá đáng yêu, ư ư ư, cậu cũng muốn sinh ra một đứa như vậy!

Vì vậy, Tề Đoàn Đoàn nhảy lên ngay lập tức, biến thành gấu trúc khổng lồ và múa một đoạn kungfu panda cực kỳ đáng yêu, dĩ nhiên, cậu tự nhận mình rất hung dữ, thậm chí còn nghiến răng nữa.

Rồi cậu quyết định ngày mai sẽ tiếp tục!

Nhưng không hiểu vài ngày gần đây gặp xui xẻo hay sao đó, Tề Đoàn Đoàn không lần nào gặp được Trử Mặc.

Mặc dù cậu khá buồn nhưng tính tình vốn lạc quan nên nhanh chóng phấn chấn trở lại.

Hôm đó, sau khi tan làm cậu vẫn ngồi trên bồn hoa để đợi như mọi khi, mấy ngày nay cậu đều đến, thậm chí cô lễ tân của Trử thị cũng đã nhận ra cậu.

Cô lễ tân mỉm cười bí ẩn, mang đến cho cậu một chai sữa, không đợi Tề Đoàn Đoàn nói gì, cô ta đã chạy vào trong.

Dường như không phải do e ngại mới chạy nhanh đến thế.

Tề Đoàn Đoàn hơi bối rối, nhưng cậu vẫn rất lịch sự đứng dậy, từ xa gật đầu cảm ơn cô lễ tân.

Cô lễ tân vẫn nở nụ cười bí ẩn, gật đầu không thay đổi biểu cảm.

Tề Đoàn Đoàn thầm nghĩ, thế gian này vẫn còn nhiều người tốt, rồi đút ống hút vào chai sữa, hai tay nắm lấy chai sữa và uống.

Cậu không biết rằng cô lễ tân đã lặng lẽ lấy điện thoại ra, quay lại cảnh Tề Đoàn Đoàn uống sữa.

Sau đó, cô ta gõ phím lia lịa.

"Aaaa! Đáng yêu quá, làm sao có thể có một chàng trai dễ thương và tự nhiên đến vậy được ư ư ư..."

"Vừa rồi tôi đã đưa cho cậu ấy một chai sữa, quả nhiên cách cậu ấy uống cũng siêu đáng yêu!"

"Tôi cũng muốn lấy thông tin liên lạc của cậu ấy, nhưng tiếc là cậu ấy đã đắm chìm trong tình yêu với ông chủ của chúng tôi."

" Tôi kể cho bạn nghe bla bla bla... sếp của tôi thật tàn nhẫn, lại từ chối một chàng trai dễ thương như vậy!"

Tề Đoàn Đoàn không hay biết rằng cô lễ tân bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra nội tâm đang phấn khích đến méo mó.

Tề Đoàn Đoàn uống xong chai sữa, chống cằm ngẩn người, hai chân đung đưa trên không trung, tâm trạng của cậu vô cùng tốt.

Đúng lúc đó, Đậu Diên mặc chiếc áo sơ mi hoa đặc trưng của mình đi đến cổng Trử thị, chân sắp bước vào thì lại dừng lại.

Anh ta chú ý đến chàng trai ở bồn hoa bên cạnh, trước đó anh đã nhìn thấy qua camera nhưng ngoài đời thì có vẻ còn dễ thương hơn.

Đậu Diên dứt khoát xoay người, đi đến bên bồn hoa, giọng nói rất trêu tức: "Chào bé ngoan ~"

Tề Đoàn Đoàn thấy biểu hiện của Đậu Diên không bình thường lắm, âm thầm lùi ra sau một bước, không định để ý đến anh ta.

Khi đến Cục quản lý dị vật, các nhân viên e rằng bọn họ quá đơn thuần vì chưa từng tiếp xúc với con người, cho nên đã dạy cho họ một số kiến thức về phòng chống lừa đảo.

Họ nói kẻ xấu sẽ cải trang thành người đi đường, lợi dụng lòng thương cảm của họ để dụ dỗ, cụ thể là gì thì Tề Đoàn Đoàn không nhớ rõ nội dung cụ thể, nhưng mỗi khi gặp người lạ, cậu vẫn rất cảnh giác.

Bởi vì nhân viên Cục quản lý dị vật đã nhấn mạnh nhiều lần rằng những sinh vật có nguyên mẫu là gấu trúc như họ càng phải cẩn thận hơn, vì gấu trúc rất có giá trị.

Mặc dù Tề Đoàn Đoàn cảm thấy người này có vẻ không thạo nghề - nhìn qua là biết không phải người tốt, cũng không khiến người ta cảm thấy thương cảm - nhưng cậu vẫn rất cảnh giác.

Tề Đoàn Đoàn quay đầu sang hướng khác, không nhìn người kỳ quặc kia, tó ý rằng mình không dễ bị lừa gạt chút nào.

Không ngờ người này khá kiên trì, tiếp tục xáp lại gần Tề Đoàn Đoàn: "Bé ngoan sao không nói gì hết vậy? Cậu vẫn còn theo đuổi tên khốn Trử Mặc đó hả?"

Tề Đoàn Đoàn cuối cùng cũng có phản ứng, vì cậu nghe thấy tên Trử Mặc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, người này có vẻ không đơn giản như cậu nghĩ.

Nghĩ một lúc, Tề Đoàn Đoàn đành bịt tai lại.

Đậu Diên thấy cử chỉ của cậu, suýt phì cười, không phải chứ, mình trông giống kẻ xấu lắm sao? Tại sao người này lại không để ý đến mình chứ? Rõ ràng mình rất phong lưu điển trai mà?

Đậu Diên quyết định dùng đòn chí mạng, ôi chao, cậu bé này không phải thích Trử Mặc sao?