Chương 21: Thư viện (H)

Edit: Một con Méo bít đi

Dưới ánh nắng gay gắt của ngày hè, tiếng ve ngoài cửa sổ như yếu ớt đi, bị thời tiết nóng nực này làm mất sức sống.

Trần Ngữ Sương mới tan lớp tiếng Anh lúc mười hai giờ trưa. Hai giờ chiều lại có một tiết học nữa, thời gian ít ỏi như vậy mà quay về nhà thuê ở ngoài trường học, hiển nhiên là không đủ.

Lên năm hai, kiến thức chuyên ngành tăng đột biến, thời khóa biểu dày đặc, ở trọ ngoài trường thì rất bất tiện. Vì thế Trần Ngữ Sương cũng vẫn tiếp tục ở ký túc xá, tất cả sách chuyên ngành và bàn vẽ cô đều để ở phòng, hôm nào nhiều môn học quá thì ở lại trường luôn, đỡ phải chạy đi chạy lại.

Ăn cơm trưa xong đã là mười hai rưỡi, giảng đường cách ký túc xá rất xa nên cô ở lại thư viện luôn, đợi khi nào đến giờ thì vào lớp.

Mùa hè sau mười hai giờ trưa thì thực sự rất nóng nực, mặc dù trong thư viện có điều hoà mở mát hết cỡ thì vẫn không tránh khỏi sự oi bức khó chịu. Tầm này đa số mọi người đều đang ngủ trưa trong ký túc xá, vì thế thư viện cũng không có mấy người.

Trần Ngữ Sương chọn một góc không có người rồi ngồi xuống.

Nửa tiếng trước Cá Voi gửi cho cô bức ảnh cà tím kho và gà chiên coca khiên Trần Ngữ Sương thèm phát khóc, nhưng cũng chỉ có thể ăn đồ ăn bình thường trong canteen, rồi nhìn ảnh của anh mà chảy nước miếng.

Cô không để ý đến anh một lúc thôi mà bên kia đã gửi một đống tin nhắn qua.

Lúc thì: [Sương Sương nhìn anh đi.]

Lúc lại: [Sương Sương bị đàn anh đẹp trai bắt mất rồi sao, không cần anh nữa hả QAQ*.]

(*) Icon này mình giữ nguyên theo tác giả nha, không phải tự ý thêm đâu.

Vừa rồi Trần Ngữ Sương còn đang ở ngoài phơi nắng nên không kịp trả lời tin nhắn của anh, nào ngờ khiến bạn trai tủi thân, gửi cả đống biểu tượng cảm xúc buồn bã.

Cô suýt cười thành tiếng, đang định nhắn lại cho anh thì di động rung lên, là ảnh chụp anh gửi cho cô.

Áo phông đen bị kéo lên tận ngực, lộ ra cả mảng da thịt màu lúa mạch, cơ bụng sáu múi rắn chắc xếp hàng ở giữa eo, có cả giọt mồ hôi loé sáng lăn xuống phần cơ bắp phập phồng, ở nơi bối cảnh tối tăm này lại xuất hiện một loại gợi cảm kinh người.

Trần Ngữ Sương cắn môi, kẹp chặt hai chân, cô đã ướt rồi.

Cô lấm lét nhìn xung quanh như một tên trộm, không có ai để ý, thư viện yên tĩnh như nấm mồ vậy.

Cô quay đầu, run tay định trả lời anh nhưng lại không biết nói gì, đôi mắt gần như dính chặt vào bức ảnh trên màn hình, sâu trong con ngươi là cơ bụng của anh.

Dáng người anh đẹp thật đấy. Cô xoắn chặt chân nghĩ.

Bên kia lại có tin nhắn: [Sương Sương QAQ, anh rất nhớ em, mấy ngày nay em bận khai giảng, lâu lắm rồi anh chưa được thoả mãn.]

Trần Ngữ Sương đỏ mặt nghĩ thầm sao anh lại sắc đến vậy, dính người đến vậy, song cũng có một chút áy náy.

Mới khai giảng nên lượng kiến thức rất nhiều. Buổi tối mấy hôm nay, cô nếu không phải ở nhà làm bài tập, thì cũng là ngồi vẽ tranh, quả thật hơi lạnh lùng với anh rồi.

Cô tìm mấy icon đáng yêu gửi qua: [Moa moa, em cũng rất nhớ anh. Buổi tối sẽ cùng anh... làm chuyện đó.] Mấy chữ cuối cùng lúc cô gõ, mặt đều nóng bừng lên.

Anh vẫn chưa thoả mãn, như đang làm nũng hỏi cô: [Sương Sương, em đang ở đâu? Anh muốn gọi điện với em.]

Cô đáp: [Em đang ở thư viện, đợi chút nha, để em vào nhà vệ sinh rồi gọi cho anh.]

Trần Ngữ Sương đứng dậy, vào thang máy rồi nhấn nút lên tầng bảy. Tầng này là phòng tưởng niệm lịch sử của trường, ngoại trừ hoạt động thường niên của tân sinh viên ra thì không mở cửa, cho nên ngày thường không có ai tới.

Cô vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại rồi gọi cho anh.

Điện thoại vang lên mấy tiếng "tút tút", sau đó có người nhận máy.

Trần Ngữ Sương cố nói nhỏ hết có thể, nhỏ giọng gọi anh.

Lại bị tiếng thở dốc bên kia làm cho kinh hãi.

Đương nhiên là cô sẽ không nhận lầm giọng của anh, anh đang thủ da^ʍ sao?

Bên kia thấp thoáng tiếng xọc lên xuống, nghe thấy giọng anh nghẹn ngào: "Sương Sương."

Trần Ngữ Sương há miệng thở dốc, không biết đáp lại anh thế nào, khẽ "ừ" một tiếng.

Đầu kia anh còn đang mải thở hổn hển, tiếng hít thở trầm thấp truyền qua loa, chui thẳng vào tai cô.

"Anh muốn em, Sương Sương..." Hơi thở dâʍ ɖu͙© chạy qua vành tai, lan truyền khắp người, chui vào nơi hạ thân mềm mại. Từ lúc Trần Ngữ Sương thấy bức ảnh kia của anh đã bắt đầu ướt, lại còn nghe thấy tiếng thở gấp của anh nữa, hạ thân cô run rẩy phun ra một dòng nước ẩm ướt nhớp nháp, chảy lên chiếc qυầи ɭóŧ mỏng dính.

Từ mặt đến lỗ tai cô đều đỏ lên, cảm nhận được chất lỏng ướŧ áŧ ngày một nhiều, cứ thế mà chảy qua cả qυầи ɭóŧ.

Hô hấp cô cũng gấp gáp hơn, cho dù xung quanh không có người thì ở thư viện mà nghe bạn trai thở hổn hển sóc lọ như vậy, cảm giác thẹn thùng làm cả người cô choáng váng, còn lẫn cả sự khát vọng hư vô.

Cô muốn.

Tiếng thở gấp bật ra thêm phần gợi cảm, đắm chìm trong du͙© vọиɠ gọi tên cô: "Sương Sương, em đang ở đâu?"

Giọng nói cô mềm nhũn, nũng nịu như lớp kẹo ngọt hay chai nước có gas mát lạnh ngày hè: "Nhà vệ sinh."

Tiếng cười trầm thấp bật ra từ cổ họng anh, Lâm Cạnh khẽ hôn lên micro.

Trần Ngữ Sương xoắn chặt hai chân.

"Chỉ nghĩ đến em thôi đã cứng rồi." Anh vừa thở hổn hển vừa nói

Lâm Cạnh nói tiếp: "Bảo bối, em không muốn sao?"

Trần Ngữ Sương căng thẳng, nghe thấy lời anh nói mà không kiềm được nắm chặt váy, lớp vải chiffon mềm mại mượt mà bị siết đến nhàu không mảng.

Cũng đã mấy ngày rồi cô không làm loại chuyện này. Không nghĩ đến thì không sao, chỉ tưởng tượng thôi khát vọng đã dâng cao, huống chi anh còn thở gấp liên tục quyến rũ bên tai cô.

"Đang tự xoa à?" Bên kia anh cũng không để ý việc cô im lặng, lời nói ra ngày càng kinh người.

Trần Ngữ Sương không nén nổi khẽ bật thốt tiếng thở gấp, nghẹn ngào đáp lại anh: "Không..."

"Bảo bối, tự mình xoa tiểu huyệt đi."

Toàn thân cô như bị điện giật khẽ run lên, dưới thân bị anh kí©h thí©ɧ lại phun ra một dòng nước ấm, ẩm ướt dính nhớp.

"Ưʍ..." Tiếng nức nở vang lên, cô ngoan ngoãn thò tay vào trong váy, kéo chiếc qυầи ɭóŧ dính đầy da^ʍ thuỷ ra, dùng tay xoa tiểu huyệt đang cầu được yêu thương.

Thay thế sự thẹn thùng trong lòng là cảm giác trầm mê vào du͙© vọиɠ, cô hơi dùng sức xoa bóp tiểu huyệt đang sưng to, cắn môi kiềm chế âm thanh rêи ɾỉ thốt ra từ trong cổ.

"Sương Sương thật là dâʍ đãиɠ." Anh giống như ác ma, lời nói sắc dục cứ thế truyền vào tai cô.

"Mọi người có biết em trốn trong nhà vệ sinh của thư viện để tự an ủi không?"

"Xoa nhanh hơn nữa đi..."

"Muốn đè em..."

Mồ hôi theo trán đến cổ không ngừng chảy, hợp với dâʍ ɖị©ɧ dưới thân, khiến toàn thân cô như vừa từ l*иg hấp ra. Cô dựa vào cửa nhà vệ sinh, kìm nén tiếng rêи ɾỉ, nghe anh nói những lời dâʍ ɖu͙©, còn mình thì làm chuyện thẹn thùng nhất.

Tự an ủi ở nơi công cộng như vậy càng thêm ngại ngùng, cô đạt cao trào rất nhanh, chỉ hơn mười phút chất lỏng đã phun đầy lên tay.

Trần Ngữ Sương thở hổn hển, cảm nhận cơn cao trào xong thì cả người bủn rủn, hơi lạnh thổi từ cửa vào phòng làm cô nhận ra mình đang trong tình cảnh chật vật.

Cô đỏ mặt, xé tờ giấy treo bên móc rồi lau dịch nhầy giữa hai chân.

Bên kia vẫn còn tiếng thở khẽ của anh, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng than nhẹ từ cổ họng, vì thế da^ʍ thuỷ của cô lại trào ra không dứt, không thể lau sạch.

Rốt cuộc anh cũng cao trào, một bịch giấy cô đã dùng hết một phần tư.

Qυầи ɭóŧ ướt đẫm da^ʍ thuỷ vừa rồi còn quấn trên mắt cá chân, giờ thì nằm trơ trọi trên mặt đất.

Cô hỏi anh: "Anh không sao chứ?"

Bên kia có tiếng cười trầm thấp, mông lung lại lười biếng: "Sao vậy? Em muốn nghe nữa à?"

Cô đỏ mặt lau dâʍ ŧᏂủy̠ đã chảy tới đầu gối, giọng nói có phần tủi thân: "Qυầи ɭóŧ rơi lên sàn rồi."

Anh hơi im lặng, lời nói ra có ý đùa giỡn: "Vậy làm sao đây, mặc lại hửm?"

Cô khẽ hừ.

Anh lại dùng giọng đứng đắn nói: "Đừng mặc nữa, bẩn rồi."

Cô lúng túng di di mũi chân: "Em biết, nhưng hôm nay em mặc váy."

Anh cao giọng: "Váy dài?"

Cô kéo váy xuống đầu gối: "Cũng khá dài..."